Sau khi trở lại quân doanh, Vương Nhất Bác trực tiếp cho Tiểu Ảnh đôi đồng tâm kết cá chép cẩm kia.
Tiểu Ảnh cầm đồng tâm kết, chăm chú nhìn một lúc lâu, mới nói một tiếng.
- Cám ơn.
Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, cảm thấy lời Tiêu Chiến nói để Tiểu Ảnh một mình là đúng.
Mấy ngày sau, Dược Thiên Phàm phái người chuyển tin tức đến, nói Hoàng đế Lôi quốc năm ngày sau sẽ tới Quyết Lĩnh thành, cũng chính là thành trì biên quan của Du quốc, hiện tại do quân lính Lôi quốc chiếm lĩnh.
Chỉ cần chiếm được Quyết Lĩnh thành, chinh chiến lần này sẽ xong hơn phân nửa.
Trưa ngày hôm đó, Nhị Hoàng tử Tiêu Cảnh cùng thuộc hạ mang theo một phần lương thảo lên ngựa chạy không nghỉ ngơi tới Phụng Châu thành.
Tiêu Chiến ra nghênh đón, nhìn Tiêu Cảnh, nói.
- Nhị ca, vất vả rồi.
- Nói gì vậy, có thể giúp đỡ đệ, Nhị ca trong lòng cảm thấy rất vui.
Nói xong, Tiêu Cảnh vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, cười rồi nói tiếp.
- Một năm không gặp, đệ hình như thay đổi không ít.
Nghe nói đệ đón dâu, Nhị ca cũng không có gì tặng, chỉ có chút lễ mọn, mong rằng Thất đệ không chê.
- Sao lại nói thế, huynh đệ hai chúng ta, không cần khách khí như vậy.
Tuy rằng y cùng với Tiêu Cảnh không thân cận như Tam ca Lục ca, nhưng cũng xem như cùng nhau lớn lên, tình cảm tự nhiên sẽ rất tốt.
- Cho dù không tặng cho đệ, cũng phải tặng cho đệ khanh chứ? - Tiêu Cảnh cười nói.
Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác đứng phía sau y đẩy ra trước, nói với Tiêu Cảnh.
- Đây là thê khanh của ta, Vương Nhất Bác.
Sau đó, hướng Tiêu Cảnh mà giới thiệu.
- Đây là Nhị ca ta.
Tiêu Cảnh.
- Nhất Bác bái kiến Nhị ca.
- Vương Nhất Bác hành lễ.
Dáng vẻ của Tiêu Cảnh không xuất chúng, nhìn không giống Hoàng Thượng lắm, chắc là giống mẫu thân.
Trông hiền lành, thoạt nhìn thân thiện, khiến ấn tượng đầu tiên của Vương Nhất Bác với hắn không tồi.
- Đệ khanh hữu lễ.
Tiêu Cảnh đáp lễ, cũng vẫy tay với thuộc hạ phía sau một cái, thuộc hạ liền mang hòm tiến đến giao cho Vương Nhất Bác.
- Lễ gặp mặt, mong rằng đệ khanh không chê.
- Đa tạ Nhị ca.
- Vương Nhất Bác mỉm cười nhận lấy, nói tạ ơn.
- Nhị ca một đường tới đây, chắc hẳn cũng mệt rồi.
Quân trướng cùng nước ấm đã chuẩn bị xong, Nhị ca tắm rửa rồi ngủ một giấc, buổi tối thần đệ tẩy trần cho huynh.
Bởi vì Nhị ca cùng binh sĩ tăng cường hai ngày nữa sẽ đến, cho nên Tiêu Chiến đã sớm sai người chuẩn bị chỗ ở, để tránh lúc đó trở tay không kịp.
- Ta sẽ không khách khí.
Nói xong, liền đi theo Trác Hồ về trướng.
Sau khi Tiêu Cảnh rời đi, Vương Nhất Bác đưa quà gặp mặt cho Tiêu Chiến cầm về chủ trướng, còn mình lấy đặc sản đất phong mà Tiêu Cảnh đem tới, đến chỗ Tiểu Ảnh.
Tiêu Chiến nhìn theo bóng dáng hắn, hận không thể bắt người quay về trướng, khiến hắn không xuống giường được mới thôi.
Căn cứ theo tin tức Dược Thiên Phàm truyền đến, đội ngũ vận chuyển lương thảo sẽ tới biên cảnh Du quốc trước một ngày.
Tiêu Chiến quyết định đi cướp lương, lương thảo là huyết mạch của đại quân chinh chiến, chặt đứt nó, quân địch nhất định tổn hao khí thế.
Việc này không thể bại lộ, thời gian lại gấp, Tiêu Chiến suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định dẫn theo mấy ám vệ cùng Tiểu Ảnh đi.
Dù sao mục đích của họ cũng không phải chuyển lương thảo của quân địch trở về, mà là tiêu hủy ngay tại chỗ.
- Nhất định phải cẩn thận.
- Vương Nhất Bác căn dặn.
Tiêu Chiến vân vê tay Vương Nhất Bác, nói.
- Yên tâm.
Trong quân doanh có Tiêu Cảnh tọa trấn, sau khi Tiêu Cảnh đến, liền phụ trách chuyện lương thảo vật tư, giúp đỡ Tiêu Chiến không ít.
Hơn nữa Vương Nhất Thiên còn ở trong quân doanh, cho nên Tiêu Chiến rời đi một ngày vẫn rất yên tâm.
Vốn dĩ y cũng muốn đưa Vương Nhất Bác theo, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy quá mức nguy hiểm nên thôi.
Sau đó, Tiêu Chiến đưa theo vài người, nhân lúc trời tối ra khỏi quân doanh.
- Tiêu Chiến nhiều kinh nghiệm, không cần lo lắng.
Tiêu Cảnh không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau Vương Nhất Bác, giọng điệu ôn hòa trấn an.
Vương Nhất Bác gật đầu, không nói gì.
Thân ảnh của Tiêu Chiến đã sớm biến mất trong bóng đêm, nhưng Vương Nhất Bác vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng đêm đen tối, như có thể thấy bóng dáng Tiêu Chiến đi xa vậy.
Chờ Tiêu Chiến tới địa điểm định trước, trời cũng đã tờ mờ sáng.
Đường này người lui tới không ít, rừng cây rậm rạp hai bên hình thành một lá chắn rất tốt.
Mấy người nhảy lên cây, mai phục ở đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì trước buổi chiều sẽ gặp quân vận chuyển lương thảo đến.
Gần giữa trưa, Tiêu Chiến thấy một đội quân từ xa, ước chừng hơn trăm người, mỗi người đều vô cùng cảnh giác, cầm chắc binh khí trong tay, chính giữa đội quân, có mười xe chở lương thảo, mười người một đội trông coi một xe, ngay ngắn trật tự.
Tiêu Chiến thấy thời cơ đã đến, khoát tay ra hiệu cho nhóm ảnh vệ nhanh chóng chạy ra ném mấy đạn khói vào đoàn người.
Chủ tướng của đối phương lập tức hô lớn.
- Có mai phục! Mọi người mau bảo vệ lương thảo.
Bọn lính bị sặc khói kho khan, mắt bị cay chảy nước mờ mịt, theo bản năng mà rút kiếm, bày thế phòng ngự.
Lúc này, ảnh vệ chia làm hai đội, một đội vảy thuốc bột đã chuẩn bị trước đó, thuốc bột này có thể kéo dài thời gian ho khan của người trúng đạn khói, cho dù chạy xa vẫn sẽ lệ đầy mặt, ho khan không ngừng.
Trừ phi dùng nước sạch rửa, hoặc là chờ dược hiệu theo nước mắt chảy ra hết.
Một đội khác bắt đầu đổ dầu lên lương thảo, chờ đổ xong, Tiêu Chiến cùng Tiểu Ảnh đi lên, một người từ sau, một người từ trước, ném mồi lửa lên từng xe lương thảo.
Lúc này, những kẻ có võ công tốt đã rút kiếm lao lên, Tiêu Chiến cũng không nhân nhượng, ai tới giết kẻ đó.
Tiểu Ảnh động tác cũng cực nhanh, khi phát hiện có xe không cháy, sẽ châm thêm lửa.
Chỉ khoảng nửa khắc, mười chiếc xe cùng bốc cháy.
Tiêu Chiến cũng không ham chiến, nói một tiếng "rút", liền cùng mấy ảnh vệ biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Mắt thấy thế hoả càng lúc càng lớn, tướng sĩ của quân địch đều bó tay không còn biện pháp, nơi này không phải ven sông, không có cách nào lấy nước cứu hoả.
Dùng y phục phủ lên, chỉ mất nhiều hơn được.
Chủ tướng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, biết rõ mạng mình chỉ sợ không còn bao lâu.
Trong không khí tràn ngập mùi cháy khét, người trên đường nhanh chóng tránh xa, sợ vướng vào người.
Hơn nữa, đó là quân đội Lôi quốc, bọn họ là người Du quốc, tất nhiên sẽ hy vọng kẻ xâm chiếm quốc thổ của mình chết càng nhanh càng tốt, để cuộc sống bọn họ an ổn.
Khi nhóm của Tiêu Chiến trở lại doanh trại, Vương Nhất Bác đang ngồi ở cổng quân doanh chờ.
Sắc trời đã có chút tối, nhưng y chỉ cần liếc mắt liền thấy được Vương Nhất Bác.
Nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy chạy đến.
Tiêu Chiến ôm hắn vào lòng, bóp chóp mũi hắn.
- Không phải nói ngươi nghỉ ngơi trong trướng sao?
- Ta lo lắng.
Vương Nhất Bác đánh giá Tiêu Chiến, phát hiện y không có bị thương mới yên tâm.
Lại nhìn sang Tiểu Ảnh đang đứng một bên, cũng bình an vô sự.
Nhìn mắt của Vương Nhất Bác phát xanh, Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài.
- Ngốc ạ, ngươi cứ như vậy, sau này bảo ta làm sao yên tâm để lại ngươi một mình đây?
- Ta muốn chờ ngươi.
Vương Nhất Bác mỉm cười.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy khổ sở với việc mình không biết võ công, nhưng có khổ sở cũng không thể thay đổi được sự thật.
Ngón cái của Tiêu Chiến sờ lên đôi mắt xinh đẹp có chút thâm của hắn, đối với sự chờ đợi của Vương Nhất Bác, y vừa vui, lại vừa đau lòng.
Tiểu Ảnh nhanh chóng trở về quân doanh trước một bước, đi một ngày trời hắn cũng rất mệt.
Lại nhìn Lân Vương gia cùng Lân Vương phi ngọt ngào như vậy, liền bất giác nghĩ đến Tiêu Thanh.
Trong lòng có chút chua xót, cũng có chút ngọt ngào.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác trở về chủ trướng, sai Trác Hồ mang nước đến.
Sau khi hai người tắm rửa xong, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đến giường để hắn gối đầu lên vai mình, đắp chăn.
- Ngủ đi, không thì sáng mai, không dậy được.
- Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác dụi dụi mũi trên vai y.
Tiêu Chiến cười vỗ vỗ mông hắn, cười nói.
- Ngoan ngoãn một chút, đừng chọc giận ta, nếu ngươi đột ngột ngất xỉu trên đường, ta càng khó chịu hơn.
- Ta có nghĩ đến chuyện đó đâu...
Vương Nhất Bác trừng mắt liếc nhìn Tiêu Chiến, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Tiêu Chiến cười ôm sát hắn, cũng ngủ theo.
Lương thảo bị đốt sạch, Hoàng đế Lôi quốc giận dữ.
Trong lòng các tướng sĩ vận chuyển lương thảo biết không còn đường sống, dứt khoát cùng nhau chạy trốn.
Dù sao Hoàng đế cũng bất nhân, bọn họ chịu đủ rồi.
Có thời gian đợi Hoàng Thượng xử lý, còn không bằng nhanh chóng chạy về nhà, đưa người thân đào tẩu còn tốt hơn.
Nói đến chuyện quân lương bị đốt, là chủ tướng đóng quân ở Quyết Lĩnh thành thấy lương thảo chưa tới, phái người đi xem xét mới biết được, vội vàng thông báo cho Hoàng đế Lôi quốc.
Hoàng đế Lôi quốc ngồi trên xe ngựa xa hoa, giận hét lên.
- Dám tiêu hủy lương thảo của Lôi quốc quân ta, trẫm tuyệt đối không tha cho ngươi! Người đâu! Phái một đội quân tiên phong, tập kích Nghiệp quốc đại doanh trong đêm cho ta! Tiêu Chiến, giết không tha!
Vừa dứt lời, Hoàng đế Lôi quốc liền trừng mắt ngã ngửa ra sau mất đi ý thức.
Dược Thiên Phàm ngồi trên xe ngựa của mình, nghe hoàng huynh la hét, lại nghe nhóm đãi tòng ồn ào một trận, thấy thái y vọt vào xe ngựa của hoàng huynh, khóe miệng gợn lên ý cười.
Búng tay, nói với thuộc hạ bên người.
- Mau chóng thông báo cho Lân Vương gia.
- Vâng! - Bóng người vụt ra khỏi xe ngựa.
Dược Thiên Phàm bình thản tháo búi tóc, chuẩn bị ngủ một giấc, dẹp lo lắng của mình gần đây.
Nói đến thì, dược của Vương Nhất Bác công hiệu rất tốt.
Tinh thần hoàng huynh xấu nên mấy ngày gần đây không có tâm tư theo dõi hắn, hắn tự tại hơn không ít.
Tiêu Chiến nhận được tin khi đang cùng Vương Nhất Bác ăn điểm tâm.
Vương Nhất Bác nhướn mày.
- Ngươi nói Hoàng đế Lôi quốc ngất xỉu?
- Phải.
- Thuộc hạ của Dược Thiên Phàm ở bên đây nói.
Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát, sau đó bình thản nói.
- Ta đã biết, báo lại với chủ tử của ngươi không cần lo lắng, điều chỉnh lượng dược xuống phân nửa, tiếp tục hạ đúng hạn là được.
- Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Cũng thỉnh Lân Vương gia nhanh chóng phòng bị.
- Ừ, lui xuống đi.
- Tiêu Chiến nói.
Đợi hắn rời đi, Tiêu Chiến mới hỏi.
- Có gì không ổn?
- Dược ta cho Dược Thiên Phàm không khác mấy so với loại trước đây cho Đại Hoàng tử dùng, chỉ là cần mấy vị dược liệu, không đến mức khiến hắn mộng du.
Theo lý thuyết sẽ không khiến người ngất xỉu.
Xuất hiện hậu quả này, hoặc là thân thể Hoàng đế Lôi quốc còn có chứng bệnh khác, hoặc trên người hắn thật sự có cổ trùng, dược này làm phát tác cổ độc nhanh hơn mà thôi.
Tiêu Chiến gắp thức ăn cho Vương Nhất Bác, nói.
- Nếu thật sự là như vậy, thì hắn trừng phạt đúng tội.
- Ừm.
Bên kia có Dược Thiên Phàm theo dõi, chúng ta cứ giải quyết quân tiên phong này đã.
- Ừ.
- Tiêu Chiến gật đầu, chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Ban đêm, hướng Quyết Lĩnh thành truyền đến tiếng vang nho nhỏ, sau đó tiếng vang càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng gần.
Khi âm thanh đó đã sắp đến gần quân doanh, Tiêu Chiến sai người đốt đuốc.
Bốn phía sáng lên, quân tiên phong Lôi quốc xếp thành hàng chỉnh tề nhìn như con rối, đều bước đi về bên này, cầm binh khí trong tay, khí thế không chết không lui.
Nghiệp quân sớm có chuẩn bị, ba chi đội cùng nhóm binh mã, nghe Tiêu Chiến phát lệnh đồng loạt xông ra ngoài.
Trong đó một đội hai người một tổ, một người cầm binh khí, một người mang hai chậu đựng đầy nước thuốc màu đen.
Khi đến gần địch binh, một người phụ trách che chắn, một người phụ trách hất nước thuốc lên người quân địch.
Cứ thế thay phiên người này hất nước thuốc xong lại đến người phía sau tiến lên hất tiếp.
Một đội tướng sĩ khác khinh công tốt hơn mang theo nước thuốc hắt từ trên không trung xuống, khiến quân địch mỗi người đều ước từ đầu đến chân.
Mà một đội còn lại thì chém giết ở hàng đầu, có thể giết chết bao nhiêu địch binh thì giết bấy nhiêu.
Khoảng một khắc sau, nước thuốc bắt đầu có công hiệu, quân địch như bị rút cạn khí lực mà ngồi xuống tại chỗ, nửa điểm khí lực cũng không có, thậm chí trực tiếp ngất đi.
Tiêu Chiến sai người trói tất cả quân địch lại giải vào nhà lao.
Chiến dịch này không cần dùng nhiều công sức vẫn toàn thắng.
Khiến Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác vừa bội phục Trương Bân Bân, cũng không nhịn được mà nghĩ, Hoàng đế Lôi quốc có phải sắp ngất luôn hay không...