- Cái gì?
Tiêu Chiến không nghe rõ lắm, nhưng trực giác nói cho y biết lời Vương Nhất Bác sắp nói rất quan trọng.
Vương Nhất Bác nhìn y, mà không nói gì hình như đang do dự điều gì đó.
- Nhất Bác, có phải là ngươi đã biết cái gì rồi đúng không? Chúng ta đã thành thân, ta tất nhiên tin ngươi.
Nếu sự tình liên quan đến Hoàng nương, người cần phải cho ta biết.
Vương Nhất Bác phát hiện mỗi lần Tiêu Chiến gọi tên hắn, hắn đều không thể cự tuyệt.
Vương Nhất Bác ngồi dậy nói.
- Hoàng Thượng đã bao nhiêu lâu không ngủ lại trong cung Hoàng hậu?
Tiêu Chiến chưa bao giờ hỏi qua loại chuyện này, nhưng vô tình cũng nghe được nhóm tiểu thị bên người Hoàng hậu to nhỏ với nhau, y liền nói.
- Mỗi tháng trừ ngày lệ như ngày mùng một, ngày mười lăm, Phụ hoàng sẽ không ở chỗ mẫu hậu.
- Có biết vì sao không?
- Phụ hoàng bận rộn quốc sự, nên có khi quan tâm quá mức mà ban đêm không an giấc.
Chỉ có ở Kiền An điện mới có thể ngủ ngon.
Có vấn đề gì sao? - Tiêu Chiến nhíu mày hỏi.
Vương Nhất Bác suy tư một lúc mới lên tiếng nói.
- Hôm nay ngươi nằm mơ gặp ác mộng, không phải bởi vì mệt nhọc, mà là vì hương liệu.
- Hương liệu? - Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
- Hoàng Thượng dùng trầm nguyệt hương, còn Hoàng hậu dùng vân trúc hương đều là dược an thần vô cùng tốt.
Nhưng vân trúc hương lại khắc trầm nguyệt hương, trước đó ngửi trầm nguyệt hương, rồi lại ngửi vân trúc hương, buổi tối sẽ liên tục gặp ác mộng, nếu tình hình đặc biệt nghiêm trọng sẽ có tình trạng bóng đè.
Giống hôm nay vậy, ngẫu nhiên cùng ngửi hai loại hương này, buổi tối cũng chỉ là nằm mơ thôi, ngày hôm sau hương khí tiêu tán là khỏi.
Nhưng nếu ngửi loại hương này lâu dài sẽ có một lượng tích trữ trong cơ thể, khiến Hoàng Thượng nếu ngủ lại Nhã Khôn cung thì đêm sẽ không an giấc.
Sau khi đến Kiền An điện gửi trầm nguyệt hương sẽ áp chế dược tính vân trúc hương xuống là có thể ngủ một giấc thẳng đến bình minh.
- Vương Nhất Bác giải thích.
Tiêu Chiến không ngờ Phụ hoàng ngủ lại Nhã Khôn cung liền gặp ác mộng, thậm chí còn bị bóng đè, nguyên nhân lại nằm ở chỗ này.
- Ngày thường ngươi đi gặp mặt Hoàng Thượng, phần lớn là ở thư phòng.
Loại hương liệu giống trầm nguyệt hương này sẽ không dùng ở thư phòng, để tránh Hoàng Thượng buồn ngủ.
Cho nên lúc ngươi gặp Hoàng Thượng rồi đến chỗ Hoàng hậu, cũng chỉ có thể ngửi được vân trúc hương thôi, sẽ không nằm mơ giống hôm nay.
-Vương Nhất Bác nói hết lời, cũng an tâm hơn.
- Xem ra Hoàng Quý phi thật đúng là 'có tâm'.
Nhưng làm sao ngươi lại biết? - Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, rót chén trà cho Vương Nhất Bác, thắc mắc hỏi.
Vương Nhất Bác nhận ly trà nhưng không uống mà cầm chén trà trong tay, chậm rãi nói.
- Ngươi cũng biết ta là thứ tử.
Trong nhà, đại ca cũng là thứ tử, nhưng chính thất chỉ có hai muội muội.
Cho nên có thể kế thừa gia sản của phụ thân chỉ có đại ca.
Phụ thân sợ sau này phân chia tài sản, ta không thể mưu sinh, nên đã tìm người đến dạy y thuật cho ta.
Thành thạo một nghề, về sau mới có thể phòng thân.
Nghe xong lời Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến phát hiện mình thật sự chưa bao giờ hiểu Vương Nhất Bác.
Lúc trước chỉ cảm thấy hắn chướng mắt, cũng không biết người này biết y thuật.
- Ngươi cũng thích học y?
- Lúc trước không thích, phụ thân nói sao ta làm vậy, không nghĩ hắn quan tâm ta.
Sau đó...
Nói đến đây Vương Nhất Bác ngừng lại, hắn thầm cười nhạo bản thân rồi lại nói tiếp.
- Sau đó ngươi ra chiến trường, ta nghĩ nếu như ta học thành thạo y thuật, có thể giúp đỡ ngươi.
Dù sao trên chiến trường đao kiếm không mắt, nếu ngươi bị thương nặng ta cũng không phải lo lắng.
Tiêu Chiến mỉm cười, y giơ tay nắm cằm hắn hôn lên.
Vương Nhất Bác bất ngờ muốn đẩy y ra lại bị bắt lấy hai tay.
Tiêu Chiến hôn rất ôn nhu, Vương Nhất Bác chỉ có thể để mặc cho y hôn.
Tiêu Chiến như vậy khiến hắn cảm thấy y không hề lạnh lùng, mà ngược lại còn rất tốt.
Đợi Tiêu Chiến hôn đủ rồi, mới buông hắn ra.
- May mắn là ta đã không phụ bạc tâm ý của ngươi.
Vương Nhất Bác mím bờ môi sưng đỏ, không nói gì.
Sau một lúc im lặng, Tiêu Chiến chuyển sang hỏi chính sự.
- Nếu theo như lời ngươi nói, vậy thái y trong cung chẳng lẽ không phát hiện ra?
- Trong cung, thái y mặc dù giỏi nhưng không bằng một góc của sư phụ ta.
Thái y hiểu biết phần lớn là những triệu chứng bình thường, mà sư phụ ta lại chạy khắp nơi kiến thức về chứng bệnh vượt xa so với thái y, cho nên dạy ta tự nhiên cũng không phải chỉ là kiến thức y giả bình thường.
Còn nữa, nếu chuyện này thực sự do Hoàng Quý phi gây nên, vậy nàng phải chắc chắn sẽ không bị thái y phát hiện, nếu không nàng sẽ bị nghi ngờ đầu tiên.
- Nhân tiện nói đến sư phụ ngươi, vì sao ngươi thành thân, ta lại không thấy người?
- Sư phụ không đồng ý ta gả cho ngươi.
Đêm thánh chỉ đến quý phủ, sư phụ vốn muốn dẫn ta rời đi nhưng ta không chịu.
Người tức giận liền một mạch rời đi.
Sư phụ chỉ là lo lắng cho ta, cũng không phải nhằm vào ngươi.
- Ngữ khí của Vương Nhất Bác có chút sầu não cùng bất đắc dĩ.
Tiêu Chiến đưa tay xoa xoa mái tóc dài của Vương Nhất Bác, cười nói.
- Ta hiểu.
Nếu ta là sư phụ ngươi, ta cũng không yên tâm để ngươi gả cho một kẻ phụ ngươi ba năm, lại đột ngột muốn cưới ngươi.
- Cũng không tính là ngươi phụ ta, dù sao thì việc này không thể miễn cưỡng.
Nếu như lúc trước ngươi miễn cưỡng cưới ta, nói không chừng cuối cùng chỉ có oán hận lẫn nhau.
- Ngốc ạ.
Chỉ cần ta đối xử tốt với ngươi, chờ sư phụ ngươi trở về nhìn thấy ngươi sống tốt cũng sẽ không phản đối nữa.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, cười nói.
- Thật ra chỉ cần cha đồng ý, sư phụ sẽ không phản đối đâu.
- Một ngày vi sư, cả đời vi phụ.
Sư phụ ngươi thái độ luôn phải coi trọng.
Tiêu Chiến bất ngờ nghiêng người đặt Vương Nhất Bác ở dưới thân, khẽ cười nói.
- Tiểu đông tây à, chúng ta tính sổ chút đi.
- Hả? - Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn y.
- Ngươi vừa mới kêu Hoàng nương là gì? - Trong ánh mắt của Tiêu Chiến có chút nguy hiểm.
Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ vừa mới nãy vẫn gọi Hoàng hậu...
- Nói đi, phạt ngươi thế nào đây?
Vương Nhất Bác cảm thấy có chút bối rối, khuôn mặt cũng ngượng ngùng mà chuyển hồng.
- Ta chỉ là không quen lắm...
- Vậy nghĩ cách cho ngươi nhớ, nhớ kỹ thành quen.
Nói xong Tiêu Chiến đưa hai tay sờ xuống phía dưới...!bắt đầu chọc lét Vương Nhất Bác.
- A...!Không cần, đừng...!Haha...
Vương Nhất Bác rất sợ nhột, cùng với thân thể lại mẫn cảm.
Bị Tiêu Chiến trêu như vậy, toàn thân đều mềm nhũn đến vô lực.
Tiêu Chiến vân không ngừng động tác, y nhìn Vương Nhất Bác dưới thân mềm nhũn đến mức không thể cử động, trên mặt đã đỏ ửng, liền cảm thấy tâm tình rất tốt.
- Mau dừng tay, ta thật sự không dám...
Chỗ bị Tiêu Chiến chạm qua khiến Vương Nhất Bác cảm thấy vừa mềm vừa tê, nước mắt đã chảy ra, chỉ biết xin tha.
Tiêu Chiến hôn lên môi Vương Nhất Bác, tay tiếp tục kích thích hắn.
- Ư...!Ưm...
Vương Nhất Bác lắc đầu muốn tránh né, hạ thân nổi lên phản ứng khiến hắn xấu hổ không thôi.
Chờ nước mắt Vương Nhất Bác theo khóe mắt chảy xuống, Tiêu Chiến mới ngừng tay buông hắn ra.
Ngón cái quét qua mắt hắn, lau đi giọt nước mắt mẫn cảm trào ra, cười nói.
- Nếu có lần sau.
Còn phạt ngươi.
Vương Nhất Bác đỏ mắt nhìn Tiêu Chiến, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể thở hổn hển xua tan cảm giác nóng trong người.
Tiêu Chiến thấy vậy liền đút chút nước cho hắn, đột ngột hỏi.
- Ngươi buổi tối có gặp ác mộng không?
Phục hồi lại tinh thần, Vương Nhất Bác lắc đầu, giải thích.
- Hương kia vô dụng với ta.
Tiêu Chiến nhướn mày khó hiểu, thấy biểu cảm kia của y Vương Nhất Bác lại nói.
- Ta từ nhỏ đã được sư phụ cho ăn không ít dược, đại đa số dược ảnh hưởng với người thường, hoặc là một ít độc dược đối với ta mà nói không có tác dụng.
- Thì ra là thế.
Không còn sớm nữa mau ngủ đi.
Thể chất của Vương Nhất Bác như vậy thật khiến y yên tâm hơn nhiều, ít nhất không cần lo lắng có người ám hại Vương Nhất Bác.
- Ừm.
- Vương Nhất Bác lên tiếng.
Tiêu Chiến lại lần nữa để hắn nằm lên vai mình, hai người câu có câu không nói chuyện phiếm, cuối cùng cùng nhau ngủ.
Nghiệp quốc thành thân không có tập tục về lại nhà mẹ đẻ, nếu gả cho nhà người khác, Khanh tử hay nữ tử đã xuất giá mà một mình chạy về nhà mẹ đẻ sẽ bị người khác chê cười, phu quân cũng có thể vì thế mà bỏ thê.
Cho nên nếu muốn về nhà mẹ đẻ, cũng nhất định phải cùng phu quân đi mới là lưỡng tình hòa thuận.
Vương Nhất Bác tuy rằng không được quay về nhà, nhưng cũng không nhàn rỗi.
Từ khi biết hắn thạo y thuật, Tiêu Chiến liền ra lệnh hạ nhân thu dọn Lâm Phong uyển ở phía bắc Lân Vương phủ cho Vương Nhất Bác dùng, một gian làm thư phòng, một gian làm phòng thuốc, còn lại gian kia bố trí thành một phòng ngủ nhỏ, Vương Nhất Bác nếu mệt mỏi có thể nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến vì hắn sửa lại khoảng sân, bản thân Vương Nhất Bác cũng không nhàn rỗi, một bên đem danh sách toàn bộ dược phẩm từ dược phòng gọi tiểu tư chiếu theo chọn mua, một bên nghiên cứu chế tạo giải dược trừ dược tính vân trúc hương.
Hạ nhân trong phủ tay chân linh hoạt, chưa mấy ngày đã thu dọn xong.
Dược liệu cũng mua về hơn phân nửa, Thanh Mẫn theo Vương Nhất Bác đã nhiều ngày, chịu khó bận trước vội sau, Vương Nhất Bác cũng rất hài lòng.
Hạ nhân trong phủ thấy Lân Vương gia từ trước đến nay lạnh lùng mà đối với Vương phi lại thận trọng chu đáo như thế, thậm chí không tiếc đem sân tốt nhất trong phủ đổi thành dược phòng, đều lén nói Lân Vương cùng Vương phi tình ý sâu nặng, khiến người khác ghen tỵ không thôi.
Tiêu Chiến hạ triều trở về, Vương Nhất Bác đưa một cái hòm gỗ khắc hoa cho y.
Nhờ lần trước bị giáo huấn mà Vương Nhất Bác không còn gọi sai nữa.
- Buổi chiều, ngươi vào cung đưa cái này cho Hoàng nương.
- Cái gì vậy?
Tiêu Chiến nhướng mày, hỏi.
Xưng hô "ngươi - ta" giữa y cùng Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất vui, lúc này mới giống một gia đình chứ.
Nếu dùng kính ngữ, mặc dù tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, nhưng nhiều ít cũng là cách lòng.
- Hoàng nương dùng vân trúc hương lâu như vậy, trong thân thể sẽ lưu lại dược tính.
Nếu đột ngột nói Hoàng nương ngừng dùng hương, mấy ngày đầu còn được nhưng sau đêm sẽ không thể ngủ, dần dần tiều tụy.
Thuốc bột này có thể giải phần dược tính vân trúc hương khắc chế trầm nguyệt hương, chỉ cần mỗi ngày đốt hương trộn vào một lượng thuốc giống nhau là được.
- Vương Nhất Bác giải thích.
Hôm đó sau khi nghe Vương Nhất Bác nói về hương, Tiêu Chiến cũng không lập tức đi tìm Hoàng hậu nói rõ sự tình.
Chỗ hương đó Phụ hoàng cùng Hoàng nương đã dùng khá lâu, trước giờ chưa có ai bàn luận, Vương Nhất Bác bất chợt nói hương có vấn đề, chắc chắn sẽ trở thành chỗ cho mọi người chỉ trích.
Việc này nếu Hoàng Thượng tin, Vương Nhất Bác sẽ trở thành cái đinh trong mắt Hoàng Quý phi cùng thái y trong cung; nếu Hoàng Thượng không tin, vậy Vương Nhất Bác chính là khi quân, hơn nữa còn vu tội hậu phi.
Y không thể để Vương Nhất Bác lâm vào nguy hiểm.
Trùng hợp là sau ngày y thành thân, Hoàng hậu theo lệ thường hàng năm, trước năm mới đến Quốc tự ăn chay cầu khẩn, hy vọng sang năm quốc thái dân an, Hoàng thị thịnh vượng.
Như thế mới khiến cho áy náy của Tiêu Chiến đối với việc mình không báo đúng lúc cho Hoàng nương phai nhạt đi rất nhiều.
Hiện giờ, Vương Nhất Bác đã nghiên cứu ra giải dược, càng khiến Tiêu Chiến cảm thấy chờ mấy ngày cũng không sao.
Nếu trước năm mới mà trong cung gặp chuyện không may, đúng là gây khó cho Hoàng Thượng.
- Đa tạ.
- Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác.
- Ngươi suy nghĩ cho ta, lòng ta hiểu được tự nhiên sẽ đáp lại tâm ý của ngươi.
Lúc ngươi đưa cái hộp đó cho Hoàng nương đừng nói chuyện hương, sắp đến lễ mừng năm mới, đừng khiến nàng phiền lòng, đợi qua năm đã.
Cứ nói thêm vào hương sẽ dưỡng nhan là được rồi, bên trong ta cũng có bỏ thêm chút dược trú nhan.
Nếu mỗi ngày đốt lên, khoảng mười ngày là có thể giải được dược tính, đến lúc đó mới nói cho Hoàng nương.
Chắc hẳn đến lúc đó dược đã được giải rồi, Hoàng nương cũng sẽ không bị dọa.
- Ừ.
Tiêu Chiến kéo mặt Vương Nhất Bác qua, khẽ hôn lên trán hắn một cái.
Nụ hôn này không chỉ là yêu, còn bao hàm rất nhiều cảm xúc.
Chuyện y làm Vương Nhất Bác đều hiểu, với hắn mà nói như vậy đã đủ rồi.
- Dùng bữa đi.
Hoàng nương buổi chiều hồi cung, ngươi đi sớm một chút, đốt hương trước.
- Được.
- Tiêu Chiến dắt Vương Nhất Bác đi về phía thiên thính.
Có bạn đời như thế, không cầu gì nữa.