Nguyện Vì Người


Tới cửa Nhã Khôn cung, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác xuống, trực tiếp bế vào phòng ngủ của Thiên điện.
Được đặt nhẹ nhàng lên giường, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang không vui, mỉm cười nói.
- Ta không sao.
Tiêu Chiến giúp hắn cởi giày, lại đắp chăn, ngồi vào bên giường nói.
- Lần sau không bao giờ cho ngươi một mình vào cung nữa.
- Gặp Hoàng Quý phi chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Theo lý mà nói, Hoàng Quý phi thân thể không khoẻ, hẳn là ở trong cung nghỉ ngơi mới đúng.

Không ngờ hôm nay lại chạy đến, lại ăn mặc như thế, chắc là sợ thiết yến lần này, Hoàng hậu sẽ chiếm nổi bật, giành được sủng ái, đoạt ánh sáng của nàng.
- Đúng là ta sơ suất.

Đau không? - Tiêu Chiến xoa xoa nhẹ đầu gối Vương Nhất Bác.
- Thật ra quỳ không lâu lắm, may mắn Hoàng nương tới đúng lúc.

Chỉ là hiện tại bụng đã rõ ràng hơn, quỳ lâu đau quặn bụng dưới một chút.
- Có đau lắm không? Không được giấu ta.

- Tiêu Chiến khẩn trương hỏi.
- Không sao.

Có thuốc dưỡng thai của sư phụ cho ta, ngươi còn lo lắng cái gì? - Vương Nhất Bác mỉm cười để trấn an y.
- Cũng phải.

Lát nữa ta sai người kiếm gì đó cho ngươi ăn trước, ăn no hãy đến Hợp Tương cung.
Tiêu Chiến chỉ vì nghĩ Vương Nhất Bác bị Hoàng Quý phi làm khó dễ nên trong lòng vô cùng khó chịu.
Vương Nhất Bác gật đầu, lại hỏi.
- Dược Thiên Phàm lần này tới là vì liên minh?
- Chắc vậy, cụ thể ta cũng không rõ, khi Dược Thiên Phàm bàn bạc với Phụ hoàng, ta không được phép vào thư phòng.
Tiêu Chiến cũng không cảm thấy tò mò, mặc kệ là tốt hay xấu, cuối cùng y cũng sẽ biết kết quả.
- Ta chỉ đang nghĩ, hắn rốt cuộc tính dùng cái gì để đạt được tín nhiệm liên minh.

- Vương Nhất Bác dựa vào gối mềm, cảm thấy có chút tò mò.
- Không rõ lắm.

Nhưng Dược Thiên Phàm chắc chắn không phải đèn cạn dầu.

Trước đây chỉ là bị người áp chế, mới nhìn giống người tốt thôi.

- Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác bật cười, hắn lần đầu tiên nghe Tiêu Chiến đánh giá một người như vậy, tuy rằng nghe thì thấy đánh giá không cao, nhưng là lời thật.
- Người thông minh không nhất định là người xấu, Dược Thiên Phàm tuy rằng nhiều mưu kế, nhưng trước mắt xem tính tình rồi tính.

- Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến nhéo mũi hắn, khẽ cười trầm giọng nói.
- Không được khen nam nhân khác.
- Không phải khen, chỉ là đánh giá khách quan.

- Vương Nhất Bác cười nắm lấy bàn tay của Tiêu Chiến đang nhéo mũi hắn.
Tiêu Chiến nắm ngược lại tay hắn, nói.
- Cũng không được.
- Đã biết.
Vương Nhất Bác cũng không phản bác, thế này với hắn mà nói coi như một chút tình thú giữa hai người.
Sau nửa canh giờ, hai người mới đến Hợp Tương cung, tiệc rượu đã bắt đầu, người hầu đưa hai người đến chỗ ngồi.
Thấy hai người đã ngồi xuống, Hoàng Thượng hỏi.
- Nhất Bác đã khoẻ chưa?
Vương Nhất Bác cung kính đứng dậy nói.
- Đa tạ Phụ hoàng đã quan tâm, nhi thần đã không sao.
- Vậy là tốt rồi.

Ngồi đi, xem có cái gì thích thì ăn nhiều một chút.

- Tiêu Chiến cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống.
Vương Nhất Bác ngồi xuống, Tiêu Chiến bắt đầu chia thức ăn cho hắn.

Thật ra hai người vừa nãy ở Nhã Khôn cung đã ăn một ít rồi, tới chỗ này cũng chỉ làm dáng thôi.
Hoàng Quý phi thấy Hoàng Thượng từ khi tiến vào không hỏi nàng được một câu, cứ mặc kệ, sau khi giận dữ trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, ngón tay dùng sức nắm đũa, không cẩn thận đụng ngã chén.

Tiếng vang thanh thúy khiến nhóm múa ở giữa cũng hoảng sợ, bước nhảy cũng có chút hỗn độn.

Hoàng Thượng nhìn về phía Hoàng Quý phi.
- Ái phi thân thể không thoải mái?
Thấy Hoàng Thượng hỏi mình, Hoàng Quý phi bớt giận một ít, mỉm cười mở miệng nói.
- Nô tì không phải không thoải mái, chỉ là bài múa này nô tì xem có chút buồn ngủ.
Hoàng Thượng nhíu mày, bài múa này là đặc biệt bố trí để nghênh đón Du quốc quân cùng tân Hoàng đế Lôi quốc, cũng là hoan nghênh họ.

Hiện giờ Hoàng Quý phi lại cảm thấy nhàm chán buồn ngủ, khiến Hoàng Thượng không khỏi có chút giận dữ.

Nếu khách cảm thấy không thú vị cũng không sao, hiện tại phi tử của mình cũng không thèm nể mặt mũi mình, còn nói cái gì?
Ngũ Hoàng tử Tiêu Trạch phản ứng rất nhanh, lập tức đứng dậy nói.
- Phụ hoàng thứ tội.

Mẫu phi đang có thai, khó tránh khỏi buồn ngủ, cũng không có ý khác.
Thốt ra lời này, Hoàng Quý phi cũng phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy nói.
- Là nô tì lỡ lời, Hoàng Thượng thứ tội.
- Thôi.

Các ngươi nếu có thể nghĩ được tiết mục hay hơn, trẫm cũng có thể để các ngươi trợ hứng.
- Hoàng Thượng, thật ra vũ khúc này không tồi, bản quân rất thích.

- Du quốc quân cười nói.
- Đúng vậy.

Vũ khúc này thể hiện được sự ôn nhu của nữ tử, lại không mất đại khí.

Nhạc khúc phối cũng hay, nghe rất thoải mái.

- Dược Thiên Phàm cũng nói vài câu phụ họa.
Hoàng Thượng dịu thần sắc, cười nói.
- Hai vị nếu thích, trẫm sai giáo phường tặng khúc phổ này cho hai vị, trở về cũng có thể theo đó mà bố trí luyện tập.
- Như vậy rất hay.

Khúc này nếu lấy đàn cổ đến đàn, sẽ càng thêm xuất sắc.
Dược Thiên Phàm cười nói.

Hắn từng nghiên cứu với cầm khúc, có thể được một khúc nhạc hay, cũng thật là hiếm có.
- Nói đến đàn cổ, nhi thần đột ngột nhớ đến phủ Tam Hoàng huynh còn có một vị nhạc công cầm nghệ xuất chúng.

Chắc hẳn cũng có thể đến trợ hứng một phần cho yến tiệc, không biết Tam Hoàng huynh có đồng ý đưa người đến? - Tiêu Trạch đứng dậy nói.
(Ngươi không nói không ai nói ngươi câm đâu ????????????)
Tiêu Diễn ngồi bên cạnh nhìn Tiêu Hoàng, lại nhìn Hoàng Thượng, nâng chén che lại ý cười khinh thường nơi khóe miệng.
Trước đây Tiêu Trạch từng dùng chuyện Mộ Thần cáo trạng với Hoàng Thượng, lúc ấy bởi vì có Tiêu Chiến giải thích, Hoàng Thượng tin Tiêu Hoàng nên mới không truy cứu.
- Đây là cung yến, gọi nhạc công của phủ ta đến trợ hứng, sợ là sẽ quấy nhiễu Phụ hoàng cùng hai vị quân vương.

- Tiêu Hoàng nói, hắn cũng không hy vọng Mộ Thần lộ diện trong trường hợp này.
Tiêu Chiến cũng nhíu mày khó chịu, đời trước Hoàng Thượng chỉ vì thấy Mộ Thần cầm nghệ xuất chúng, mới đưa người vào cung.

Nếu hôm nay khiến Hoàng Thượng nghe được tiếng đàn của Mộ Thần, lại có ý đưa vào cung, không phải sẽ hủy hoại lương duyên của Tam ca sao?
- Tam Hoàng huynh không muốn gọi hắn đến, hay vì còn trách đệ đệ vài ngày trước đó hiểu lầm Tam Hoàng huynh, còn đang giận ta? - Tiêu Trạch hiển nhiên không thể cho qua như vậy.
- Tất nhiên không phải, Ngũ đệ nghĩ nhiều rồi.

- Tiêu Hoàng nói.
- Vậy mời hắn đến đi.

Dùng tài nghệ trợ hứng cho Phụ hoàng cùng hai vị quân vương, cũng là phúc phận của hắn.

- Tiêu Trạch cười nói.
Hoàng Thượng nhìn Tam tử.
- Đi đưa người đến.
Tiêu Hoàng không thể từ chối, đành phải chấp hành.
Vương Nhất Bác cũng không biết lo lắng của Tiêu Chiến, nhưng hắn rất bực bội đối với đề nghị của Tiêu Trạch.
Tiêu Thanh thầm tính toán trong lòng, đề phòng lát nữa Tiêu Trạch lại làm khó dễ, hắn cũng có cái ứng phó.

Tốt xấu gì Mộ Thần cũng là người của Tam ca, lại là tiên sinh của Tiểu Ảnh, hắn tất nhiên không thể không quản.
Không bao lâu, Mộ Thần liền được đón vào cung.

Sau khi hành lễ với Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu, Hoàng Thượng nói.
- Nghe nói ngươi cầm nghệ không tồi?
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, chỉ là miễn cưỡng lọt tai thôi.

- Mộ Thần vẫn cúi đầu, giọng nói cũng không cao.
- Ngươi có thể ở lại Dịch Vương phủ, tất nhiên có sở trường của ngươi.

- Hoàng Thượng nói.
- Hoàng Thượng quá khen.

Thảo dân có thể ở lại vương phủ, là Dịch Vương gia thương hại thảo dân thôi.

Thảo dân mặc dù ở vương phủ, nhưng Vương gia cũng rất ít khi nghe ta đánh đàn, cho nên thật sự không có tác dụng gì.

- Mộ Thần nói chuyện rất đúng mực, khiến Tiêu Chiến bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nghe lời hắn nói rất giống như lời Tiêu Hoàng cùng Tiêu Chiến ngày đó kể lại, nửa phần nghi ngờ cuối cùng của Hoàng Thượng cũng theo vậy mà biến mất hết.
- Mặc kệ thế nào, nếu đã đến, cứ đàn một khúc trợ hứng đi.

Khúc nào cứ tùy ý chọn là được.
- Vâng.
Mộ Thần hành lễ, sau đó đứng lên, ngồi vào trước đàn cổ cạnh đó, ngón tay khẽ nhấn vài cái, sau khi thử âm, bắt đầu đàn.
Điệu khúc dân gian mộc mạc không có kỹ xảo gì đặc biệt, lại khiến người nghe mê mẩn.

Mộ Thần đắm chìm trong khúc nhạc không khỏi ngẩng đầu.

Thấy được dung mạo hắn, Hoàng hậu đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt Mộ Thần, như muốn nhìn cẩn thận một chút.
Mà lúc này, ánh mắt của Hoàng Thượng cũng hiển nhiên dừng ở cùng chỗ với Hoàng hậu, chỉ là trong ánh mắt bình thản có thêm nghi hoặc.

Tim Tiêu Chiến cũng vì thế mà hơi hơi tăng nhịp.
- Làm sao vậy?
Nhận thấy được Tiêu Chiến có điều bất ổn, Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác hỏi, y do dự một lát.
- Nếu Phụ hoàng muốn lưu Mộ Thần ở trong cung, ngươi có thể có cách giải vây không?
Vương Nhất Bác sửng sốt, cảm thấy rất bất ngờ với suy nghĩ này của y.

Sau đó lại nhìn phản ứng của Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu, đột ngột cảm thấy suy nghĩ của Tiêu Chiến cũng không phải là vô căn cứ, nhưng nghĩ kỹ thì, lại cảm thấy sự tình không xấu đến như vậy.
- Hoàng Thượng là người đúng mực, sẽ không vô cớ thêm người vào cung.

Hơn nữa có Hoàng nương ở đây, Hoàng Thượng sẽ bận tâm đến thể diện của Hoàng nương.

Hơn nữa, không phải còn có Hoàng Quý phi ở đây đó sao? Nàng cho dù có liều mạng cũng sẽ không để trong cung nhiều thêm một người của Tam ca.

- Vương Nhất Bác quan sát tình hình rồi bình thản nói.
- Chưa chắc nàng sẽ trợ giúp, nói không chừng còn có thể quấy rối đến mức Tam ca bất hoà với Phụ hoàng.

- Tiêu Chiến bật cười.
- Với tâm trí của Hoàng Quý phi, chưa chắc nhìn ra được Tam ca thích Mộ Thần.

Cho dù sau này nàng may mắn nghĩ ra, cũng mất thời cơ rồi.

- Vương Nhất Bác không quá lo lắng.
- Nếu Phụ hoàng nhìn ra cái gì đo, có thể bất lợi cho Mộ Thần hay không? - Tiêu Chiến lại hỏi.

Mộ Thần nếu chỉ làm nhạc công thì không sao, nhưng nếu làm người mà Tiêu Hoàng thích, thì sẽ thành vấn đề lớn.
- Hiện tại Tam ca cũng không biểu hiện cảm xúc ra ngoài, Hoàng Thượng cho dù có thông minh cách mấy, cũng không đọc được suy nghĩ.

Cho dù Hoàng Thượng hoài nghi, cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.

Triều ta chỉ có Hoàng Thượng không có nam phi, nếu Hoàng Thượng vì thế mà xử trí Mộ Thần, trong triều đình tất sẽ nghị luận Hoàng Thượng có ý lập Tam ca làm Thái tử.

Mà Phụ hoàng ghét nhất là triều thần phỏng đoán ứng cử cho vị trí Thái tử, cho nên Phụ hoàng sẽ không làm thế.

Chỉ cần Tam ca cùng Mộ Thần nắm chắc điểm tốt là được.
- Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư (Nghe quân vương nói, còn hơn đọc mười năm sách).

Chính là nói ngươi.

- Tiêu Chiến cười nói.
- Nếu ngươi nghe cha nói chuyện, thì không chỉ có mười năm đâu.

- Vương Nhất Bác gắp thức ăn cho y, để y an tâm.
Sau khi nghe đàn, Dược Thiên Phàm vỗ tay tán thưởng.
- Đại Nghiệp quả nhiên nhân tài đông đúc.

Một nhạc công nho nhỏ cũng có thể đàn một khúc mộc mạc như thế, đến mức khiến người mê mẩn, thật sự hiếm có.
Mộ Thần đứng dậy hành lễ, vẫn chưa nói thêm gì.

Hoàng Thượng cũng rất vừa lòng, nhìn hắn, hỏi.
- Ngươi họ Mạc?
- Vâng.

- Mộ Thần trả lời.
- Là từ nhỏ đã họ Mạc? Nhà ở đâu? - Hoàng Thượng hỏi.
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, nhà cũ của thảo dân ở Điền Châu, khi nhỏ phụ mẫu cũng qua đời cho nên không nhà để về, sau khi được lão bản Phong Nhã các nhặt được, nuôi nấng lớn lên.

- Mộ Thần nói.
Hoàng Thượng nghe xong, nghi hoặc trong mắt tiêu tán.

Hoàng hậu ở bên nhỏ giọng nói.
- Có lẽ chỉ là người giống người thôi.
- Ngươi có muốn vào cung làm giáo nhạc?
Tiêu Hoàng nghe vậy, không khỏi nắm chặt chén rượu trong tay.

Tiêu Thanh không có biểu cảm gì vỗ chân Tiêu Hoàng để hắn bình tĩnh.
Tiêu Chiến nhìn Hoàng Thượng, lại nhìn Hoàng nương, cũng không nói.

Chỉ có Vương Nhất Bác hình như rất bình thản ăn điểm tâm.
- Thảo dân không muốn.

Thảo dân tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.

Hiện giờ may mắn được Dịch Vương gia thương hại, mới được tự do.

Dịch Vương gia đối với thảo dân mà nói, chính là ơn tái sinh.

Hoàng Thượng hỏi thảo dân như thế, trong lòng thảo dân cảm kích Hoàng Thượng nâng đỡ.

Nhưng con người phải biết tri ân báo đáp, cho dù thân phận giáo nhạc trong cung cao hơn nhạc công trong Dịch Vương phủ mấy lần, thảo dân cũng tình nguyện chỉ làm nhạc công, chỉ mong báo đáp ân đức của Dịch Vương gia.
- Hoàng Thượng.

Theo như nô tì thấy, giáo nhạc cùng nhạc công trong cung tài nghệ đều tốt hơn nhạc công của Dịch Vương phủ.

Hơn nữa, giáo phường trong cung đã kín người, thật sự không cần thêm ai nữa.
Nàng không phải không nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Thượng Hoàng hậu kinh ngạc, cho nên càng không thể để người vào cung.
Hoàng Thượng nhìn Hoàng Quý phi, lại thấy sắc mặt Tam tử bình thường, hình như không có gì khác, cũng không quan tâm Mộ Thần này lắm, liền gật đầu.
- Hoàng Quý phi nói đúng, tri ân báo đáp là tốt, trẫm cũng không miễn cưỡng.

Ngươi lui xuống đi.
- Vâng, thảo dân cáo lui.

- Mộ Thần hành lễ, liền lui ra ngoài.
Mọi người trong điện cũng đều thả lỏng, tiếp tục ẩm yến...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui