Đợi sắc trời hoàn toàn tối, Dược Thiên Phàm mới đưa hai thị vệ bên người lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Lân Vương phủ.
Bình thường nơi này cho hạ nhân đưa thức ăn rửa chén bát ra vào, chỉ có ban ngày mới có người, chạng vạng sẽ khóa cửa, cũng không ai đi lại.
Trác Hồ sau khi cẩn thận xác nhận đúng là Dược Thiên Phàm, mới dẫn người đến thư phòng của Tiêu Chiến.
Vừa vào cửa, Dược Thiên Phàm liền cởi áo choàng cười nói.
- Muốn vào vương phủ của ngươi thật đúng là không dễ dàng, tiểu tư kia thật rất tận trách, sợ ta là giả mạo.
Tiêu Chiến chỉ ghế dựa đối diện cho hắn tọa, nói.
- Hắn từ nhỏ đi theo ta, tận tâm là tất nhiên.
Nhưng vẫn còn là hài tử, mong ngươi rộng lượng.
Tiêu Chiến dùng từ hiển nhiên hơn vài phần tôn trọng so với trước đây ở Du quốc, dù sao khi đó Dược Thiên Phàm chỉ là Vương gia, sau đó mới là tân đế, hơn nữa hắn lại bắt cóc Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tôn trọng không nổi.
Nhưng hiện tại đã khác, Dược Thiên Phàm đã ngồi ổn vị trí Hoàng đế, lại là khách của Đại Nghiệp, y làm Hoàng tử, tất nhiên phải lấy lễ đối đãi.
Dược Thiên Phàm nhướng mày, khoát tay
- Giữa ngươi với ta, khách khí cái gì? Ngươi đột ngột nói như vậy, ta sẽ không thích ứng được.
Ta đến chỗ ngươi là muốn thả lỏng một chút, không cần cả ngày mang cái giá Hoàng Thượng, mong rằng Lân Vương gia coi ta như bằng hữu, như trước đây là tốt rồi.
Hắn cũng có thể hiểu lập trường cùng suy nghĩ của Tiêu Chiến, nhưng với hắn mà nói thật sự không cần.
Tiêu Chiến nhìn hắn, thấy hắn hình như thật sự không có gì thay đổi, liền không khách khí, hỏi.
- Ngươi đêm khuya đến, có việc gấp?
- Cũng không tính là gấp.
Ta đến đây một là tới thăm ngươi cùng Lân Vương phi, hai là muốn hỏi ngươi về chuyện liên hôn một chút.
Ta vốn đã sớm đến, nhưng nghĩ ngươi cũng không hy vọng người khác biết ước định ngầm của chúng ta, cho nên kéo dài mấy ngày.
Sao không thấy Vương phi?
Dược Thiên Phàm cười nói, sau đó nhìn khắp nơi.
- Vương phi của bổn vương vì sao lại phải gặp ngươi? - Tiêu Chiến nhướn mày, lại khôi phục thái độ lúc trước.
(Đề nghị Vương gia đổi câu khác ????)
Dược Thiên Phàm ha ha cười.
- Loại thái độ này của ngươi ta thích ứng hơn.
Tiêu Chiến có chút bất lực, thái độ của mình tốt một chút, người này cư nhiên lại không thích ứng, cũng không biết hoàng tộc Lôi quốc làm sao lại bồi dưỡng ra một tên kỳ quái như vậy.
- Vừa nói đến Vương phi, ngươi liền lập tức trở mặt.
Máu ghen quá lớn, cẩn thận làm hắn sợ.
- Dược Thiên Phàm thu liễm chút ý cười nói.
- Không cần lo lắng.
Vương phi của y còn lâu mới giống tên dở người này không thích ứng được người khác đối tốt với hắn.
Dược Thiên Phàm cười lắc đầu.
Không đợi nói thêm, Vương Nhất Bác liền đẩy cửa đi vào.
Dược Thiên Phàm thấy hắn, lập tức cười nói.
- Còn chưa chúc mừng ngươi có thai, hôm nay đi vội vàng, cũng không mang lễ vật gì, lần tới nhất định bổ sung.
- Ngài quá khách khí.
- Vương Nhất Bác cười nói.
Trác Hồ theo Vương Nhất Bác vào dâng trà cho ba người, liền lui ra ngoài.
- Không phải khách khí, vốn nên thế.
Chuyện Nghiệp quốc sinh sản không dễ cũng không phải bí mật, cho nên dễ dàng hoài thai, vẫn đáng chúc mừng.
- Dược Thiên Phàm cười nói.
- Vậy đa tạ Hoàng đế.
- Vương Nhất Bác cười ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.
Dược Thiên Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ngươi cũng đừng khách khí như vậy, ta coi các ngươi như bằng hữu, các ngươi xa lạ với ta như vậy, ta lại thấy phiền lòng.
Vương Nhất Bác cười mà không nói, chỉ nhìn Dược Thiên Phàm trên mặt buồn bực.
- Được rồi, nói chuyện chính đi.
Ta đối với hai vị Công chúa cũng không hiểu biết sâu, tuy rằng lấy ai không quan trọng, cũng không ảnh hưởng hứa hẹn trước đó của ta, nhưng thành thân tốt xấu gì cũng là chuyện cả đời, ta không thể không hỏi ý kiến các ngươi.
- Công chúa dù sao cũng là nữ nhi, cho dù là người trong nhà, ta cũng không hỏi nhiều lắm.
Đại Công chúa là hoàng nương nuôi dưỡng, Nhị Công chúa là Hoàng Quý phi nuôi nấng.
Chỉ xét tướng mạo, tất nhiên đều là không tệ, ngươi đã nói hứa hẹn sẽ không thay đổi, vậy cứ chọn người ngươi thích là được.
- Tiêu Chiến nói.
- Mặc dù ta không thể không lấy ai, nhưng vẫn hy vọng chính thê có thể làm mẫu nghi thiên hạ, hiền lành độ lượng.
Nếu là người hay ghen, hậu cung sẽ không yên, cũng sẽ hủy ước nguyện muốn cùng Đại Nghiệp giao hảo.
Nếu điều đó xảy ra, lúc ấy ta thà không đề cập tới chuyện này.
Dược Thiên Phàm biểu cảm rất thật lòng, không giống quân vương bình thường chuyên lấy ích lợi làm đầu, mà là thật sự muốn cho đi chút tình cảm, để lấy lại hồi báo.
Nghĩ cũng phải, nếu cả đời này không gặp được một ai đáng để yêu, như thế không phải quá đáng tiếc sao?
- Không phải là ta có ý khen Hoàng nương dạy dỗ nữ nhi tốt, nhưng so sánh mà nói, đại Công chúa có lòng bao dung.
Mà cá tính Nhị Công chúa thì càng giống một mĩ thiếp sẽ tranh sủng tình cảm.
Tuy nói nữ tử vô tài thì được đức, nhưng đọc sách sẽ khiến người ta sáng suốt, cũng có lý tính cùng lý giải.
Về phần nói nữ tử đọc sách sẽ có dã tâm, theo ta thấy, đó chỉ là cách những kẻ cổ hủ không thể nhìn được chuyện nữ tử xuất chúng hơn nam tử, dùng để che giấu ghen tị trong lòng nói ra thôi.
Đương nhiên, đây đều là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*.
Ngươi nếu thích kiều mỵ một chút, chọn Nhị Công chúa cũng không sao.
(* ngụ ý là cùng một sự việc nhưng mỗi người có một cách nhìn khác nhau)
Dược Thiên Phàm lắc đầu, cười khổ.
- Lôi quốc chính sự đã đủ khiến ta lao tâm, giờ còn kiếm về một người chỉ biết làm nũng, chẳng phải càng phiền sao? Ta cảm thấy giữa phu thê với nhau, tâm ý tương thông là quan trọng nhất.
Như các ngươi vậy, thương lượng mọi việc, có thể tương trợ lẫn nhau rất hay.
Tiêu Chiến nghiêm mặt nhìn hắn.
- Nhất Bác chỉ có một.
Dược Thiên Phàm cười nói.
- Ta biết, cho nên rất hâm mộ ngươi.
Vương Nhất Bác cũng cười cười.
- Mỗi người đều có nhân duyên thích hợp với mình, nếu đã dùng chút tâm tư, sẽ không khác với mong muốn trong lòng.
Mặc dù ta không tiếp xúc nhiều với Đại Công chúa, nhưng trước giờ nghe nói nàng xử sự ổn trọng thỏa đáng, cũng có thể phân ưu một phần cho ngươi.
- Ừ.
Thật ra ở Hợp Tương cung nghe Hoàng Quý phi nói như vậy, lòng ta đã có chút hướng đến Đại Công chúa.
Liên hôn tuy rằng là chuyện hai nước, nhưng giữa phu thê thì là chuyện hai người.
Cần phải hỏi ý đại Công chúa một câu.
Ta không muốn ép buộc, lỡ đâu nàng đã có người trong lòng, ta cũng không muốn làm kẻ thứ ba, phá hủy nhân duyên tốt của người khác.
- Dược Thiên Phàm thật tâm nói.
- Ngươi nói đúng.
- Vương Nhất Bác rất đồng ý suy nghĩ của Dược Thiên Phàm.
- Trong cung xảy ra chuyện của Hoàng Quý phi, chuyện liên hôn cũng sẽ không nhanh định như vậy được.
Mấy ngày nữa ta tiến cung một chuyến, hỏi ý Hoàng nương cùng Đại Công chúa.
Còn phải vẽ lại bức họa của Đại Công chúa giao cho ngươi xem.
Nếu Đại Công chúa đồng ý, mà ngươi lại cảm thấy dáng vẻ của nàng hợp ý, đến lúc đó Phụ hoàng hỏi ngươi đề xuất, sẽ thành lương duyên.
Thân là nam tử, y cũng hiểu nam tử khó tránh có chút thiên vị vẻ ngoài, huống gì còn là vua của một nước, hậu cung giai lệ cũng phải yêu thích mỹ mạo mới tốt.
- Vậy làm phiền rồi.
Dược Thiên Phàm cảm thấy cách của Tiêu Chiến rất chu toàn.
Cho dù cuối cùng không vừa ý dáng vẻ của Đại Công chúa, cũng chỉ là lén nhìn bức họa, không tổn hại thanh danh Công chúa.
Sự tình sau khi thương định, Dược Thiên Phàm rời đi trước một bước.
Tiêu Chiến cũng bắt đầu tính toán chuyện kế tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Trương Bân Bân dọn vào Lân Vương phủ.
Viện tử đã thu dọn thỏa đáng, nhưng dược quỹ còn cần mấy ngày mới có thể đưa tới.
La Vân Hi nhìn đồ đạc của Trương Bân Bân, nói Vương Nhất Bác trở về nghỉ ngơi, tự mình giúp đỡ Trương Bân Bân thu dọn.
Trương Bân Bân ngơ ngẩn nhìn La Vân Hi, ý cười trên khóe miệng cũng càng rõ ràng.
Như dự liệu của bọn họ, tấu sớ buộc tội mẫu gia Hoàng Quý phi qua ít ngày liền đưa tới trước mặt Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng xem xong tấu sớ không lên tiếng, quần thần cũng đoán không ra thái độ của Hoàng Thượng.
Nhưng thân là văn thần luôn luôn cứng đầu cùng ngay thẳng, cho nên tấu sớ buộc tội không dừng lại.
Tuy nói bè phái của Hoàng Quý phi tạm thời rối loạn, nhưng hôn sự của Hạ Nhất Phàm cùng Vương Tố Cẩm vẫn tiến hành bình thường.
Hôn lễ này cuối cùng biến thành trò cười lớn nhất kinh thành.
Vương Nhất Bác cùng La Vân Hi đều không tham gia, nhưng quá trình chi tiết bay đến tai họ.
Ngày đại hôn, cùng Hạ Nhất Phàm vào cửa không phải Vương Tố Cẩm, mà là nhị tiểu thư vẫn bị xem nhẹ Vương Ngọc Lan của phủ Vọng Dương Bá kia.
Vị nhị tiểu thư này biết rõ nguyên nhân mình không được mẫu thân yêu thương, có lẽ là bởi vì khúc mắc khó giải, cho nên thường xuyên giả nam trang, xuất môn cũng tự xưng "Vương Phi Vũ".
Ngày đó, Vương Ngọc Lan thừa đêm ẩn vào phòng Vương Tố Cẩm, sáng sớm lại tự chuẩn bị cho mình, sau đó mặc y phục tân nương lên kiệu hoa.
Mà Vương Tố Cẩm lúc này đã chẳng biết ở đâu.
Đợi kiệu hoa dừng trước cửa phủ Cung Liêm Hầu, Hạ Nhất Phàm đón tân nương, Vương Ngọc Lan trước mặt chúng tân khách cùng dân chúng vây xem, vén khăn voan ra, cởi áo ngoài, lộ ra phục sức Khanh tử bên trong.
Tất cả mọi người choáng váng, hoàn toàn không rõ chuyện gì.
Hạ Nhất Phàm sắc mặt đại biến, hắn trước đây đã gặp Vương Tố Cẩm, mà người này căn bản không phải.
- Ngươi là ai? Sao lại ở trong kiệu? - Hạ Nhất Phàm quát lớn.
Vương Ngọc Lan dùng khóe mắt quét qua hắn một cái, tiến lên một bước, quỳ gối trước mặt Phủ Duẫn của Nghiệp kinh đến xem lễ, lớn tiếng nói.
- Tiểu nữ tử có oan, thỉnh lão quan gia chủ trì công đạo cho tiểu nữ.
Phủ Duẫn của Nghiệp kinh từ trước đến nay công chính nghiêm minh, vừa nghe có oan, lập tức nói.
- Có gì oan khuất, cứ nói.
Vọng Dương Bá cùng Đại phu nhân tới sau, vốn nghĩ có thể trực tiếp vào cửa ăn hỉ yến, không ngờ tới phủ Cung Liêm Hầu, đại môn lại bị vây chật như nêm cối.
Hai người nhanh chóng tiến đến xem, kết quả thấy Vương Ngọc Lan quỳ trên mặt đất, trần tình với Phủ Duẫn.
Đại phu nhân vừa thấy nàng, lập tức chạy vào, há mồm mắng.
- Cái con đê tiện này sao ngươi lại ở đây? Ngươi không để ta sống tốt, cũng không thể không để tỷ tỷ ngươi sống tốt sao? Tỷ tỷ ngươi đâu?
Đại phu nhân nhìn quanh tìm kiếm, ngoại trừ người của phủ Cung Liêm Hầu sắc mặt khó coi, không thấy Vương Tố Cẩm.
Vì thế kéo Vương Ngọc Lan nói.
- Mau cút trở về cho ta! Đừng ở chỗ này làm mất mặt ta.
Phủ Duẫn tiến lên một bước ngăn cản.
- Vị cô nương này nói mình có oan khuất, bản phủ là Tri phủ Nghiệp kinh, tất nhiên phải hỏi cho ra lẽ.
Ngươi mau lui xuống, đừng ảnh hưởng bản phủ làm việc.
- Đại nhân, con đê tiện này đầu óc không bình thường, chỉ muốn phá hư nhân duyên tốt của nữ nhi ta a.
- Đại phu nhân phẫn nộ nói.
- Sự tình rốt cuộc thế nào, phải đợi bản phủ hỏi xong mới biết được.
Hơn nữa, hiện tại có nhiều dân chúng đứng nghe, nếu thật sự là nàng sai trước, bản phủ cũng sẽ trọng phạt, nhất định sẽ không oan uổng ngươi.
Đại phu nhân còn muốn ngăn cản, bị Phủ Duẫn liếc mắt trừng một cái, cũng không dám lên tiếng nữa.
Nét mặt già nua của Vọng Dương Bá đỏ lên, cảm thấy hôm nay mình đã mất hết thể diện.
Sau đó, Vương Ngọc Lan kể lại chuyện mình bị đại phu nhân đối xử thế nào, bị vứt bỏ đến phủ Dung tướng quân ra sao, còn cả bao nhiêu năm qua nhìn sắc mặt người khác mà sống, đều chi tiết nói hết.
Sắc mặt Phủ Duẫn cũng càng ngày càng khó coi, không ngờ đại phu nhân của phủ Vọng Dương Bá lại làm ra loại sự tình này.
Dân chúng vây xem cũng lộ vẻ khinh thường, nếu là nhà cùng khổ, hài tử nuôi không nổi, chuyện tặng đi cũng có.
Nhưng Phủ Vọng Dương Bá không thiếu tiền, chỉ vì là nữ nhi, không được yêu thương, còn gửi nuôi ở nơi khác, cũng thật sự rất đáng giận.
Nói xong thân thế của mình, Vương Ngọc Lan lại nói.
- Sở dĩ ta gả đến đây, thứ nhất là bởi vì tỷ tỷ phát hiện Hạ Nhất Phàm có đam mê ngược đãi, hơn nữa chuyên ngược người bên gối, mới không dám gả cho hắn.
- Ngươi nói bậy! - Bị nói thế, Hạ Nhất Phàm lập tức phản bác.
Chuyện này vô cùng biến thái, nếu truyền ra ngoài, thanh danh Hạ Nhất Phàm hắn cũng sụp đổ theo.
- Có phải hay không, xin Phủ Duẫn lập tức đi vào xem xét liền biết.
Mong đại nhân nhanh lên tránh bị hạ nhân hầu phủ lén che giấu mất.
- Vương Ngọc Lan trừng Hạ Nhất Phàm, không có nửa phần sợ hãi.
- Đi xem.
- Phủ Duẫn nói với hộ vệ bên người.
Cung Liêm Hầu muốn ngăn, nhưng lại cảm thấy nếu ngăn cản càng giống giấu đầu hở đuôi, hơn nữa lại bất mãn với nhà thân gia, sau một lúc, thật sự để hộ vệ vào cửa.
Vương Ngọc Lan nói tiếp.
- Thứ hai là tỷ tỷ đã có người trong lòng, cũng đã lén định cả đời.
Sau khi biết được Hạ Nhất Phàm cổ quái, bỏ trốn trong đêm cùng người ta.
Cho nên ta chui vào chỗ trống này, mới có cơ hội thoát khỏi người giám sát, tố oan với đại nhân.
Phủ Duẫn nhìn Vương Ngọc Lan, lại nhìn đại phu nhân.
- Vọng Dương Bá phu nhân không làm tròn bổn phận người mẹ, khiến nữ nhi nam không ra nam, nữ không ra nữ, đúng là phải chịu tội.
Ta theo quy định rõ ràng của văn bản luật pháp, phụ mẫu có trách nhiệm đối xử tử tế giáo dưỡng hài tử, hài tử cũng phải hiếu kính phụng dưỡng phụ mẫu.
Y luật, bản phủ phải đưa Vương Ngọc Lan cùng Vọng Dương Bá phu nhân về phủ, cẩn thận thẩm tra xử lý.
Lúc này, hộ vệ đưa vài vị nữ tử tóc tai bù xù, y phục đơn bạc đi ra.
Vừa thấy Phủ Duẫn, các nữ tử liền quỳ xuống, nói Hạ Nhất Phàm ngược đãi các nàng, các nàng không phải là tự nguyện, vốn được bán cho phủ Cung Liêm Hầu làm hạ nhân, không ngờ bị Hạ Nhất Phàm coi trọng, chịu ngược đãi.
Nơi mình cai quản, mà trong Hầu phủ lại phát sinh loại sự tình này.
Phủ Duẫn giận càng thêm giận.
Hạ lệnh toàn bộ mang về phủ điều tra.
Dân chúng cũng đều theo tới nha môn, nghe Phủ Duẫn xử án.
Một trò khôi hài nhìn như đã chấm dứt, nhưng vận mệnh lại bắt đầu.
Nghe xong toàn bộ quá trình.
Vương Nhất Bác cười không nói.
La Vân Hi uống ngụm trà.
- Gieo nhân nào gặt quả nấy, đều là báo ứng phủ Vọng Dương Bá nên gánh.
- Việc này cũng không tốt lành gì, Vương gia bọn họ cũng sẽ mượn chuyện này làm loạn, cắt cỏ nhất định phải phải trừ tận gốc mới có thể miễn hậu hoạ.
- Vương Nhất Bác mỉm cười.
- Ừ, chúng ta cứ yên lặng xem biến cũng được.
- La Vân Hi đặt chén trà xuống, không nói thêm gì nữa.