Trong ngự thư phòng là một mảnh yên tĩnh, Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, lật xem tấu chương của tả Thừa tướng cùng Tiêu Quân, biểu cảm nghiêm túc hiển nhiên là không định kéo dài thêm.
Hợp tấu sớ lại, Hoàng Thượng nói với tả Thừa tướng.
- Chuyện Tiêu Trạch buôn bán tư diêm bắt đầu từ khi nào?
- Hồi bẩm Hoàng Thượng.
Cụ thể thời gian vi thần cũng không rõ, chỉ biết người phát hiện chuyện này sớm nhất đã bị diệt khẩu, chính là Triệu Khánh Nam Tri phủ của Hoài Phong ba năm trước.
Ngũ Hoàng tử vẫn luôn lấy Trần gia của Hoài Phong để che giấu, hợp tác cùng phủ Cung Liêm Hầu, trong ba năm giành được lãi kếch xù hơn ngàn vạn bạc.
- Tả Thừa tướng nói chi tiết.
- Trần gia của Hoài Phong? - Hoàng Thượng nhíu mày suy tư.
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, Trần gia của Hoài Phong là mẫu gia của phu nhân Dung tướng quân.
- Hữu Thừa tướng nói.
Mọi người đều biết, Dung tướng quân cùng phu nhân tình cảm rất tốt, Dung phu nhân không phải là nữ nhi nhà quan lại, mà là nữ nhi nhà phú thương, lúc ấy Dung tướng quân cũng mới 17-18 tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, thích mang binh đánh giặc.
Một lần do quyết định sai lầm, gặp mai phục, bị thương.
Vừa lúc được Trần gia tiểu thư dâng hương trở về nhìn thấy, cứu giúp.
Dung tướng quân sau khi đắc thắng, tìm bà mối đặt sính lễ, tưng bừng lấy Trần tiểu thư về nhà làm Dung phu nhân.
- Nói như vậy, phủ Dung tướng quân cũng có tham dự? - Hoàng Thượng hỏi.- Hồi bẩm Hoàng Thượng, theo kết quả điều tra, phủ Dung tướng quân vẫn chưa tham dự trong đó.
- Tả Thừa tướng nói thêm.
- Cho dù không tham dự, Tiêu Trạch cũng có thể nối tuyến với Trần gia này, trẫm không tin bọn họ không cảm kích một chút nào.
Buôn bán tư diêm dù sao cũng là tội lớn mất đầu, nếu không có mười phần nhân mạch, Trần gia cũng sẽ không chịu mạo hiểm như vậy.
- Hoàng Thượng thánh minh.
- Mọi người đáp.
- Điều tra cụ thể cho trẫm, phàm là có liên lụy, đều phải tra hỏi rõ ràng, không được oan uổng họ, cũng tuyệt đối không thể buông tha.
Lời Hoàng Thượng rất có khí phách, sau đó lại hỏi mấy Hoàng tử.
- Các con thấy thế nào?
- Nhi thần trăm triệu lần không ngờ Ngũ đệ lại làm ra chuyện thế này, thật sự sợ hãi.
Nhưng Ngũ đệ thân là Hoàng tử, không cần lo cơm áo, sao lại đi buôn bán tư diêm? Có thể là có người xúi giục hoặc là có ý định hãm hại? - Tiêu Diễn đứng dậy nói.
- Nó đã trưởng thành rồi, nếu thật sự không có đầu óc bị xúi giục, vậy chỉ có thể chứng tỏ nó căn bản không coi trẫm ra gì, biết rõ là tử tội còn muốn thông đồng làm bậy.
Về phần ý định hãm hại, trẫm sẽ điều tra rõ.
Nói đến đây, Hoàng Thượng lại liếc nhìn Tiêu Diễn, nói tiếp.
- Phủ Cung Liêm Hầu là mẫu gia của mẫu phi con, con không tham dự trong đó trẫm cũng thấy vui mừng.
Nhưng việc này con nên kiêng kị mới phải.
Trước khi sự tình chưa được làm rõ, con cứ đợi ở trong phủ, đừng chạy loạn.
- Vâng.
- Tiêu Diễn thấp giọng đáp.
Đôi mắt hạ thấp chớp chớp, cũng không biết là bất mãn với lời Hoàng Thượng nói, hay phẫn nộ vì phủ Cung Liêm Hầu liên lụy hắn, hay cả hai đều có.
- Các con thì sao? - Hoàng Thượng lại hỏi những người khác.
- Phụ hoàng, trong lòng nhi thần lại nghi vấn.
- Tiêu Chiến hành lễ nói.
- Nói đi.
- Hoàng Thượng nhìn về phía y.
- Phủ đệ của Ngũ Hoàng huynh không tính là xa hoa, hắn cũng không có ham mê gì để lãng phí bạc, chi tiêu trong phủ tuy rằng lớn, nhưng cũng không vượt qua bổn phận của Hoàng tử.
Cho nên nhi thần thắc mắc, khoản lợi ngàn vạn bạc trắng kia, rốt cuộc đi về nơi nào? - Tiêu Chiến thấp giọng nói.
Nghi vấn này khiến tất cả mọi người cả kinh, đây đúng thật là vấn đề, nhiều bạc như vậy chẳng những không khiến Ngũ Hoàng tử sống tiêu tiền như nước, ngược lại tương đối tiết kiệm, rốt cuộc là Ngũ Hoàng tử nhàn rỗi thích đếm bạc chơi, hay chỗ bạc buôn bán lời này, sớm đã dùng cho nơi khác?
- Phụ hoàng, Tiêu Chiến nói có lý.
Nhiều bạc như vậy, xin thứ nhi thần nói lời đại bất kính, trừ phi là nuôi quân đội, nếu không tại sao lại cần đến số bạc lớn như thế? - Tiêu Thanh hành lễ nói.
Hoàng Thượng nhìn Lục tử nhà mình, lời này cũng chỉ có Tiêu Thanh dám nói, hắn mới không cảm thấy tức giận, nếu là người khác, nhắc tới chuyện tư dưỡng quân đội, hắn chắc chắn giận tím mặt, đây tuyệt đối là tạo phản.
- Thần đồng ý quan điểm của Sùng Vương gia cùng Lân Vương gia.
- Hữu Thừa tướng nói.
Sau đó chúng thần cùng nhau bàn luận, không khí cũng có phần nặng nề hơn.
Hoàng Thượng suy nghĩ một lát, hạ lệnh.
- Việc này cần phải điều tra rõ, cứ giao cho Hoàng nhi làm.
Hoàng nhi làm việc lão thành công chính, trẫm tin được.
- Vâng, nhi thần sẽ dùng hết khả năng, điều tra rõ chân tướng.
- Tiêu Hoàng đáp.
Nói xong chuyện tư diêm, Hoàng Thượng lại nói với Đại Hoàng tử.
- Trước đó con nói Tiêu Trạch cấu kết cổ sư, mưu hại hoàng tự, là thế nào?
Tiêu Quân tiến lên một bước, quỳ trên mặt đất, nói.
- Khởi bẩm Phụ hoàng, việc này tương đối phức tạp, xin cho nhi thần chậm rãi trình bày.
Nhi thần ngày đó theo Thất Hoàng đệ xuất chinh, nhưng không biết vì sao, từ lúc ra khỏi kinh thành, thân thể đột nhiên không khoẻ, thường xuyên phát sốt đau đầu, thậm chí có một lần mộng du đả thương binh sĩ.
Nhưng kỳ quái là thái y không tra ra chứng bệnh, chỉ nói nhi thần có thể là khí hậu không quen, quá mức mệt nhọc mà thôi.
Mãi đến một ngày, nhi thần ở trên chiến trường, bởi vì ngực đột ngột đau nhói mà thiếu chút nữa chết dưới tay kẻ địch, mới cảm thấy sự tình không phải đơn giản như vậy.
Sau đó may mắn được cao nhân chỉ điểm, nói nhi thần có thể là trúng cổ, cổ trùng này hẳn là đã hạ từ lúc ở trong kinh.
Còn phải tìm được người hạ cổ, mới có thể bảo mệnh.
Tiêu Quân nói rất thành khẩn, bởi vì không muốn để Tiêu Chiến chia công lao, cho nên chuyện Y thánh cùng Vương Nhất Bác cho hắn biết thi tuyến cổ, đều bị hắn cố ý giấu đi.
- Việc này là thật sao? - Hoàng Thượng mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn Tiêu Chiến.
- Vâng.
Đại Hoàng huynh từ lúc ra khỏi kinh thành vẫn không khoẻ, nếu không cũng sẽ không thỉnh cầu hồi cung.
Hơn nữa triệu chứng giống như những người trong quân doanh trước đây, Nhất Bác cũng có hoài nghi.
Nhưng Đại Hoàng huynh vẫn có thái y tùy thị, Nhất Bác không tiện nhúng tay, hơn nữa Đại Hoàng huynh tuy rằng mộng du đả thương người, lại bình yên vô sự, cũng không nguy hiểm tính mạng, cho nên Nhất Bác cảm thấy có thể là đa tâm thôi.
Chuyện kê đơn hãm hại Tiêu Quân, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận, dù sao cũng là không có kiểm chứng.
- Con tiếp tục nói.
- Hoàng Thượng gật đầu, tiếp tục hỏi Tiêu Quân.
- Sau khi nhi thần hồi kinh, đã sai người lưu ý khắp nơi xem có ai khả nghi không, cũng lật xem một số lượng lớn bộ sách, thấy thế nào cũng rất giống trúng cổ.
Công phu không phụ lòng người, cuối cùng để nhi thần phát hiện kẻ khả nghi.
Nhưng người này trèo tường ra vào trong phủ Ngũ Hoàng đệ, nhi thần lúc trước cảm thấy hắn có thể muốn hại Ngũ Hoàng đệ, cho nên gia tăng nhân số theo dõi người này, nhưng không ngờ lại phát hiện Ngũ Hoàng đệ chẳng những biết người này tồn tại, hai người còn thường xuyên bàn bạc bí mật ở thư phòng.
Không biết vì sao, khi hai người mật bàn, lại không đóng cửa.
Có một lần nhi thần nghe được thủ hạ báo lại, nhanh chóng đuổi qua, tận mắt nhìn thấy hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Mà cách ăn mặc cùng ngữ điệu của người kia đều rất giống người phía nam, hoàn toàn không phải người Nghiệp quốc.
- Tiêu Quân nói rất cẩn thận, mà theo như lời nói đều là có lợi cho mình.
- Người kia không phát hiện? - Hoàng Thượng hỏi.
- Nhi thần tự biết hộ vệ trong phủ võ công không tốt, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp kém, mỗi ngày tiến hành an bài một người khác đi theo dõi, như thế cho dù hắn có nhìn thấy, cũng sẽ không nhận ra gương mặt giống nhau.
Thay phiên như thế, khoảng một tháng mới lặp lại một vòng, khi đó hắn đã sớm quên bộ dáng người theo dõi, cho nên hắn không phát hiện ra.
Đối với cách thực hiện của mình, Tiêu Quân vẫn rất đắc ý.
- Con có chắc có thể bắt được người kia?
Hoàng Thượng hiển nhiên cũng không yên tâm để Tiêu Quân sắp xếp làm việc, nhưng chuyện thi tuyến cổ cần biết rõ chân tướng.
- Ngũ Hoàng đệ tuy rằng bị cấm túc, nhưng người này vẫn ra vào trong phủ Ngũ Hoàng đệ như trước, Ngũ Hoàng đệ cũng thản nhiên, hình như vẫn chưa bị ảnh hưởng, cũng không vì Hoàng Quý phi mất con mà cảm thấy khổ sở.
Ngày ấy Hoàng Quý phi đột ngột sinh non, mẫu phi liền cảm thấy có điểm kỳ quái, nói nhi thần lưu ý một chút.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, hộ vệ phủ nhi thần liền đi theo xe rác của phủ Ngũ Hoàng tử đến nơi đốt, ở trong chỗ rác của phủ Ngũ Hoàng tử phát hiện hoa hồng đã bị ngâm, tam lăng tử cùng ích mẫu, còn có một ít thảo dược gây sưng hỏng còn sót lại.
Nói xong, Đại Hoàng tử sai người hầu bên người mình mang vật chứng lên, cái túi đựng thảo dược đã bị nước thuốc làm sẫm màu, nhưng biểu thị phủ Ngũ Hoàng tử trên đó vẫn vô cùng rõ ràng.
Túi này hình như không được dùng, cho nên mới lẫn cùng rác.
Tiêu Diễn không biểu cảm nhìn mọi chuyện đang diễn ra, không kinh ngạc, cũng không khủng hoảng, càng không biện giải một câu nào cho Ngũ Hoàng tử.
Ba huynh đệ của Tiêu Chiến cũng trầm mặc, dù sao việc này nếu mượn tay Tiêu Quân, vậy mượn rất tốt.
- Phụ hoàng, vật chứng đầy đủ như thế, người làm công ở nơi đốt cũng có thể làm chứng, có thể thấy được Ngũ Hoàng đệ có ý định mưu hại Hoàng Quý phi cùng nhi thần, thỉnh Phụ hoàng vì nhi thần làm chủ, đừng buông tha kẻ ác độc.
- Tiêu Quân dập đầu nói.
Hoàng Thượng gật đầu, gọi thái y tới, thái y chứng thực dược này từ mùi cùng màu sắc, đúng thật là thứ trước khi Hoàng Quý phi sinh non nhiễm phải.
- Hay, hay lắm.
Đây là hài tử trẫm nuôi ra.
Người đâu! Đến phủ Tiêu Trạch, giải hết toàn bộ người trong phủ vào Hình bộ đại lao, để Hình bộ Thị lang chủ thẩm.
Nếu tìm được tên cổ sư kia, cũng trói lại luôn, nếu người không có ở trong phủ, cần phải hỏi ra tung tích và chuyện dược sảy thai.
Ngày đó Y thánh nói dược là do kẻ tay mơ điều phối, trẫm còn hoài nghi, hôm nay muốn xem thử, kẻ tay mơ kia rốt cuộc là mơ tới trình độ nào.
Sau đó Hoàng Thượng lại nói với người hầu bên người.
- Sai thống lĩnh nội quân dẫn người đến lục soát phủ Cung Liêm Hầu, xem có tìm được chứng cứ khác về buôn bán tư diêm không, Hoài Phong Trần gia niêm phong giam giữ, chờ xử lý.
Quần thần đều tự lĩnh mệnh, Hoàng Thượng thở dài.
- Sự tình phải điều tra rõ ràng nhanh một chút, trước khi hoàng tôn của trẫm ra đời, phải thanh lý hết những kẻ này.
- Chúng thần tuân chỉ.
- Mọi người hành lễ, lui ra ngoài.
Trong nhất thời cả kinh thành náo động.
Phủ Cung Liêm Hầu bị niêm phong, phủ Ngũ Hoàng tử cũng một mảnh hỗn loạn...!Dân chúng nhìn từ xa xa, có người cảm thấy trừng phạt đúng tội, có người lại nói là Hoàng gia vô tình.
Tiêu Chiến trở lại phủ, Vương Nhất Bác đang ngồi ở trước bàn ăn bánh chẻo.
Hôm nay cũng không phải ngày tết gì, chỉ là hắn đột ngột muốn ăn.
Nhìn Vương Nhất Bác ăn rất vui vẻ, Tiêu Chiến cảm thấy một ngày mỏi mệt này đều trở thành hư không.
Vì một đời an bình của hài tử, y phải dọn sạch toàn bộ chướng ngại trên con đường phía trước.
Thấy y trở về, Vương Nhất Bác cười vẫy tay với y.
- Bánh chẻo mới vừa hấp xong, ngươi cũng đến ăn mấy miếng, lúc rời đi bữa sáng còn chưa ăn.
- Ừ.
Tiêu Chiến mỉm cười đi đến ngồi xuống, y không đói, chỉ là muốn ở bên cạnh Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác gắp cái bánh chẻo đưa đến bên miệng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mới vừa há miệng định cắn, Vương Nhất Bác liền kêu lên một tiếng, bàn tay khẽ run làm đũa cùng bánh chẻo rơi xuống bàn.
- Làm sao vậy? - Tiêu Chiến giật mình, nhanh chóng đỡ lấy hắn.
Vương Nhất Bác mỉm cười, đặt tay Tiêu Chiến lên bụng mình.
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy làn da dưới tay mình nảy lên, hình như là bị cái gì đá.
Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác.
- Hài tử động, làm ta giật mình.
Đây là lần đầu tiên hài tử động, làm cha, Vương Nhất Bác cũng rất kinh hỉ.
- Ừm, động...
Tiêu Chiến có chút sững sờ, nhưng kinh hỉ trong mắt rất rõ ràng, y lần đầu tiên cảm thấy sinh mệnh này cư nhiên cách y gần như vậy, cần y cẩn thận bảo hộ, yêu thương.
Cúi đầu hôn lên trán Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thấp giọng nói.
- Cám ơn ngươi...
Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn y, khẽ cười nói.
- Ngốc ạ...