Nguyện Vì Người


Dùng xong bữa tối, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dùng trà cùng Hoàng hậu.

Hoàng hậu buông chén trà, nói.
- Chuyện của Dung tần cùng lão Ngũ đã xử lý gần xong, còn lại chỉ là bắt cổ sư kia.

Trước khi chưa dọn xong toàn bộ bụi bặm, các con vẫn nên cẩn thận chút.
- Hoàng nương yên tâm, nhi thần trong lòng đều biết.
Việc này y tuy rằng không tự mình tham dự, nhưng có gia tăng số nhân thủ, vị cổ sư kia vẫn không xuất hiện, cũng khiến y rất lo lắng.
- Lần này Đại Hoàng huynh tố giác có chút sớm, không tóm được lão Tứ.

Tuy rằng một mình hắn cũng không hô mưa gọi gió gì được, nhưng vẫn phải đề phòng.
- Ừ, Tiêu Quân đúng là nói hơi sớm.

Nhưng cũng tốt, bỏ được ai tính người đó.

- Hoàng hậu nói.
Nàng nhìn Tiêu Quân lớn lên, tính tình Tiêu Quân thế nào nàng phi thường hiểu biết, thiếu kiên nhẫn cũng đã dự kiến.
- Hoàng nương, nhi thần thấy có chút khó hiểu.

Dung tần cùng Ngũ Hoàng tử xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không thấy Tứ Hoàng tử cầu xin hộ? Hắn tốt xấu gì cũng được Dung tần nuôi lớn, cho dù cầu xin vô dụng, vẫn nên hết sức thử một lần mới đúng.

- Vương Nhất Bác hỏi Hoàng hậu.
- Việc này...!Có lẽ liên quan đến cái chết của mẫu phi Tiêu Diễn, hắn có thể đã biết chân tướng, mới như thế.
- Mẫu phi của Tứ Hoàng huynh?
Tiêu Chiến hoàn toàn không có ấn tượng với nữ nhân này, hình như đã qua đời trước khi y sinh ra.
- Ừ.

Mẫu phi Tiêu Diễn là Xu phi, lúc trước khi dì con là Hiền Quý phi sinh non mà mất, cũng tại vì nàng.

Có một ngày, tiểu thị bên người Dung tần báo tin, nói là Tứ Hoàng tử chơi ở ngự hoa viên, không cẩn thận va phải Hiền Quý phi, Hiền Quý phi đang trừng phạt Tứ Hoàng tử.

Xu phi vừa nghe, lập tức chạy qua.
Nói đến chuyện này, Hoàng hậu không khỏi có chút chua xót, muội muội của mình cứ như vậy mà qua đời, nàng sao có thể không hận.
- Sự thật là Tứ Hoàng tử không cẩn thận rơi xuống nước, Hiền Quý phi vừa lúc tản bộ ở trong vườn, nghe được tiếng kêu cứu, nhanh chóng sai người đi cứu hắn.

Kết quả tới tai Xu phi lại tưởng Hiền Quý phi sai người đẩy Tứ Hoàng tử xuống nước, để trừng phạt Tứ Hoàng tử va vào nàng.

Lập tức không khống chế được, một tay đẩy mạnh Hiền Quý phi vào trong nước.

Khiến Hiền Quý phi sinh non, hơn nữa thai vị không đúng, sinh hạ Triệt Nhi.
- Đầu óc Xu phi có vấn đề sao? Sao không suy xét kỹ hơn?
- Xu phi yêu con quá đáng, lúc trước Tứ Hoàng tử không cẩn thận, bị móng tay của mình làm mặt bị thương, những người chăm sóc Tứ Hoàng tử đã bị nàng đánh tới chết.

Huống gì là nhìn hài tử của mình toàn thân ướt đẫm, hấp hối nằm trên mặt đất.
Nhớ tới muội muội của mình sớm tạ thế, Hoàng hậu liền cảm thấy cái chết của Xu phi, kết cục của Dung tần đều là trừng phạt đúng tội.
- Hiền Quý phi sau khi qua đời, Hoàng Thượng giận dữ đẩy Xu phi vào lãnh cung, nhưng nghĩ nàng dù sao cũng đã sinh hạ Hoàng tử, cho nên không xử tử.

Có điều chưa bao lâu, lãnh cung bên kia có người tới bẩm báo, nói Xu phi tự sát.
Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, với tính tình của Xu phi yêu con điên cuồng, cho dù vì hài tử, nàng trăm triệu lần cũng không tự sát.
- Hoàng Thượng căn bản không muốn để ý tới sống chết của nàng, cho nên sai người qua loa mai táng cho xong.

Bản cung lại sai người lặng lẽ nhìn qua, vết dây thừng trên cổ nàng kéo dài sang hai bên, hơn nữa còn thẳng tắp, hẳn là bị người siết rồi treo lên xà, giả như tự sát.

Hiền Quý phi tuy rằng quan hệ tốt cùng sáu cung, nhưng trong cung này ngoại trừ bản cung, cũng sẽ không có ai muốn giết Xu phi báo thù cho nàng.

Chuyện này nếu không phải bản cung sai người làm, vậy chỉ có thể là Dung tần.

Dù sao tin là do thủ hạ cung nhân của nàng ta báo, lại truyền sai sự thật, dã tâm trừ khử Xu phi đã quá rõ ràng.

Nhưng tên tiểu thị kia đã bị Hoàng Thượng sai dùng gậy đánh chết, cho dù bản cung muốn điều tra, cũng là chết không đối chứng.
- Như vậy, Tứ Hoàng huynh thống hận Dung tần, không cầu xin cho bọn họ cũng hợp tình hợp lý.

Dù sao Dung tần có tốt với hắn cách mấy, cũng so ra kém hơn Xu phi tốt với hắn.

Huống hồ còn có Tiêu Trạch, Dung tần cũng không thể đối tốt với hắn hơn Tiêu Trạch.

Nếu tranh ngôi vị Hoàng đế, Dung tần cũng chắc chắn giúp đỡ hài tử của mình.

Cùng với giữ bọn họ vướng chân vướng tay, chẳng bằng dứt khoát diệt trừ.

- Tiêu Chiến phân tích.
Suy nghĩ của Tiêu Diễn y có thể hiểu một phần, nếu nói là báo thù cho mẫu phi của mình, sẽ không bị chỉ trích nặng.
- Đều là báo ứng.

Nếu không phải Dung tần ngoan độc, cũng không rơi vào kết cục như thế.

Hiện giờ lại đâm Ly phi bị thương, tuy rằng việc này là Ly phi sai trước, chắc chắn phải phạt, nhưng hành vi định giết người của Dung tần cũng chặt đứt đường lui của nàng luôn.

Hậu cung tuy rằng càng đấu càng lợi hại, nhưng phần lớn là mượn tay người khác hại người, không ai ngốc mà tự mình động thủ.

Dung tần lần này có lẽ cảm thấy không còn hy vọng, mới muốn cá chết lưới rách.
Hoàng hậu lộ ra ý cười nhợt nhạt, lần này nàng thật sự không mất công sức gì đã giải quyết cả hai người, sao có thể mất hứng được.
- Người nói đúng.

Hiện tại để xem Phụ hoàng xử lý thế nào.

- Tiêu Chiến nói.
Lần này sai là Ly phi, y cũng có chút lo lắng Phụ hoàng có bởi vì như vậy mà thông cảm với Dung tần, lại chiếu cố hay không.
- Chuyện cứ thế này, bản cung tất nhiên sẽ không để các nàng lại có cơ hội trở lại.

Việc này để Hoàng nương lo, con cứ an tâm.
Nàng hiểu băn khoăn của Tiêu Chiến, đây còn không phải cũng là băn khoăn của nàng sao?
Nói chuyện thêm một lát, thấy đã không còn sớm, Tiêu Chiến liền đưa Vương Nhất Bác rời khỏi Nhã Khôn cung.

Có điều bên kia Hoàng Thượng hình như còn chưa định thả người, hai người cũng không thể đến hỏi, liền bảo xe ngựa đi theo ở trong cung chờ Trương Bân Bân, bọn họ dùng xe ngựa trong cung trở về vương phủ.
Xe ngựa mới vừa dừng ở cửa vương phủ, tiểu tư liền chạy ra, nói.
- Vương gia, Vương phi, Dịch Vương gia cùng Sùng Vương gia đến.

Đã đợi một hồi lâu.
- Đã trễ thế này, Tam ca cùng Lục ca sao lại đến?
Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến đỡ xuống xe ngựa, hơi nghi hoặc, hẳn là có chuyện quan trọng.
- Đi vào trước.

- Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác đi vào vương phủ.
Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh đang ngồi ở phòng khách uống trà, nhìn biểu cảm, hình như không giống đã xảy ra đại sự gì.

Tiểu Ảnh ăn mặc như thường, ngồi ở bên Tiêu Thanh, chỉ là không thấy bóng dáng Mộ Thần.
- Tam ca, Lục ca.

- Hai người vào phòng khách, chào hỏi.
- Bái kiến Lân Vương gia, Lân Vương phi.

- Tiểu Ảnh đứng dậy hành lễ.
- Miễn đi.

Tam ca, Lục ca đợi muộn như vậy, có việc gấp?
- Ta không vội, nhưng Tiêu Thanh vội.

Tối hôm nay nếu không giải quyết việc này, chỉ sợ hắn ngay cả ngủ cũng không được.

- Tiêu Hoàng cười.
Tiêu Thanh lại không nói về chuyện của hắn trước tiên, chỉ hỏi.
- Chuyện trong cung ta có nghe nói, hiện tại thế nào?
- Không sao rồi, chỉ chờ Phụ hoàng xử trí.
Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, sai tiểu thị đổi chén trà của Vương Nhất Bác thành nước mơ, lại nói.
- Chuyện đó tính sau, Lục ca kêu Tam ca đến, rốt cuộc là có chuyện gì?
Tiêu Thanh đặt chén trà xuống, cười nói.
- Ta muốn cưới Tiểu Ảnh, hai đệ nghĩ chủ ý giúp ta, cho hắn một thân phận.
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Ảnh kinh ngạc đến run rẩy, chén trà trong tay ngã nhào trên mặt đất, nước trà văng khắp người, Tiêu Thanh vội vàng kéo người qua, dùng tay áo lau đi nước trên người hắn.
- Có bị bỏng không?
Tiểu Ảnh phục hồi tinh thần, làm sao còn biết nóng hay không, nhanh chóng quỳ xuống nói:
- Vương gia...!Ta...
Việc này hiển nhiên Tiêu Thanh cũng không nói trước với Tiểu Ảnh, nhưng chuyện Tiêu Thanh muốn cưới Tiểu Ảnh, Tiêu Chiến bọn họ cũng đã sớm đoán được, chỉ là không ngờ nhanh như vậy.
- Thế nào? Ngươi không muốn bên cạnh ta cả đời sao? - Tiêu Thanh kéo Tiểu Ảnh mỉm cười hỏi.
Tiểu Ảnh lắc đầu, đỏ mặt cũng chưa nói gì.

Vương Nhất Bác kêu tiểu thị đi giúp Tiểu Ảnh đổi y phục, mặc y phục ướt bị cảm lạnh thì không tốt.
- Việc này giao cho ta, ngươi chỉ cần đừng đào tẩu là tốt rồi.

Đi thay y phục, đừng để cảm lạnh.

- Tiêu Thanh trấn an hắn.
Tiểu Ảnh thuận ý gật đầu, đi theo tiểu thị thay y phục.
- Có chủ ý không? - Tiêu Thanh sau khi nhìn Tiểu Ảnh rời đi, cười hỏi.
- Huynh muốn an bài dạng gia thế gì cho Tiểu Ảnh? - Tiêu Chiến hỏi.
- Thật ra không cần đặc biệt cao quý, chỉ cần trong sạch là tốt rồi.
Nghĩ đến lời của Hoàng nương trước đây, còn cả phó thác của mẫu phi mà Phụ hoàng vẫn nhớ rõ, chỉ cần hắn thích, Phụ hoàng cùng Hoàng nương hẳn là sẽ không phản đối.

Nhưng thân phận chắc chắn phải tốn chút công phu, thứ nhất thân phận ảnh vệ vốn không thể lộ ra, thứ hai, cũng muốn cho tương lai của Tiểu Ảnh không phải kém một bậc.
- Bên chúng ta đều là thân thuộc, muốn sắp xếp cho Tiểu Ảnh vào không dễ dàng, nếu lộ ra chính là tội khi quân.

- Tiêu Chiến suy tư.
- Nguyên nhân chính là như thế, mới tìm mọi người thương lượng.

- Tiêu Hoàng nói.

Hắn trước đây cũng lo lắng đến điểm này, mới chậm chạp không lấy được chủ ý.
Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, mở miệng nói.
- Nếu Lục ca không chê, để Tiểu Ảnh nhập mạch nhà cha ta đi.
Người nhà của cha hiện tại trừ mình cũng chỉ còn lại sư phụ, nhưng chuyện này vẫn chưa công khai.

Cho nên nói dối rằng Tiểu Ảnh là hài tử thuộc mạch nhà mẫu thân của cha sẽ không sao, dù gì cũng không thể điều tra.

Hơn nữa, hiện tại cha đã là Cáo Mệnh Khanh quân, xem như môn hộ tự lập, cũng có danh vọng, để Tiểu Ảnh nhập tổ phổ sẽ không kém một bậc.
- Nếu có thể như thế, thật tốt quá.
Nghe xong lời hắn nói, ánh mắt của Tiêu Thanh sáng lên.

Lại hỏi.
- Cáo Mệnh Khanh quân bên kia còn có thân nhân gì không?
- Không còn ai.
Chỉ cần sư phụ không nói, cũng sẽ không ai biết.

Sau khi Hoàng Thượng thoái vị, chuyện này càng không sao cả.
- Ta biết, chuyện này nếu làm chắc chắn là phải mạo hiểm.

Ta cũng không muốn đệ cùng Nhạc Khanh quân khó xử, cho nên việc này cho dù là giúp ta, đệ cùng Nhạc Khanh quân cũng phải hiểu rõ.
Tiêu Thanh cũng không phải người ích kỷ, Vương Nhất Bác nguyện ý giúp hắn, hắn rất vui, nhưng không thể không lo lắng chu toàn.
- Lục ca yên tâm, chuyện này ta sẽ cùng cha hảo hảo suy tính, đợi có kết quả rồi báo cho huynh.

Hiện tại con đường theo cha ta là tốt nhất, dù sao cũng không còn ai có thể tin nữa.
Hắn tất nhiên cũng không muốn, lại càng không thể để cha gặp nguy hiểm.
- Được.

- Tiêu Thanh gật đầu.
Sau đó, Tiêu Chiến kể lại nguyên nhân Ly phi bị thương, cùng với chuyện mẫu phi Tứ Hoàng tử cho hai người kia.

Nghe được nguyên nhân mẫu phi mình mất, đôi mắt Tiêu Thanh tối sầm.
- Cái chết của mẫu phi ta thật ra không có quan hệ trực tiếp tới lão Tứ, còn Dung tần, ta không thể tha thứ cho ả.
- Ở trong cung, chết đối với các nàng mà nói thật ra còn dễ dàng hơn so với sống.

Biện pháp tốt nhất là khiến các nàng sống không bằng chết.

- Tiêu Hoàng nói.
- Tam ca nói đúng.

- Tiêu Thanh gật đầu.
Tiểu Ảnh đổi xong y phục đi ra, Tiêu Thanh thấy đã tối muộn, liền cùng Tiêu Hoàng đứng dậy cáo từ.

Tiêu Chiến tiễn người đến cửa, nghĩ thầm, chuyện này muốn thành công, phải nói một tiếng với Hoàng nương, đến lúc đó người sẽ nói tốt cho Tiêu Thanh.
- Nghĩ gì vậy? - Vương Nhất Bác nhìn về phía y.
- Không có gì.

Hôm nay muộn rồi, chuyện này ngày mai hãy nói với cha.
- Được.

Gần đây chuyện trong cung thật sự nhiều, ta có khi không khỏi nghĩ, về sau bất luận là ai ngồi trên vị trí kia, chỉ sợ đều khó tránh tinh phong huyết vũ.
Tiêu Chiến mỉm cười nắm chặt tay Vương Nhất Bác.
- Ai ngồi vị trí kia cũng không liên quan đến ta, ta chỉ cần ngươi là đủ rồi.
Vương Nhất Bác cúi đầu bật cười.
- Để người ta nghe được, chắc chắn nói ngươi không có chí lớn.
- Chí lớn của ta không ở triều đình, mà ở ngươi.
Một đời đau khổ, chuyện gì y cũng thấy rất nhạt nhẽo, chỉ có Vương Nhất Bác đời trước nhạt nhất, kiếp này lại trở nên cực kỳ quan trọng...
- Ta cũng vậy...!- Vương Nhất Bác mỉm cười đáp lời.
Cả đời này, có những lời này của nhau, đã đủ rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui