Vương Nhất Bác có chút mất ngủ, nằm ở trên giường nhìn màn ngẩn người.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trừng to mắt, xoa xoa vành tai hắn, hỏi, "Nghĩ cái gì vậy?"
Vương Nhất Bác nghiêng người, mặt hướng về phía Tiêu Chiến, thấp giọng nói,"Chuyện cha cùng sư phụ khiến ta rất bất ngờ, đầu có điểm loạn, ngủ không được."
Tiêu Chiến ôm hắn lại, gối lên trên vai mình, cũng cẩn thận không chèn đến bụng hắn, mỉm cười nói, "Cha cùng tiền bối đều là đại nhân, chuyện của bọn họ tự họ sẽ giải quyết, ngươi cũng không cần lo lắng quá.
Hơn nữa hiện tại thái độ của cha đối với sư phụ cũng không lạnh lùng giống như trước đây nữa, hiện giờ Vọng Dương Bá đã chết, cha cũng biết chân tướng, trừ việc sư phụ ép buộc cha ra, cha hẳn là cũng không có gì oán giận sư phụ."
Vương Nhất Bác khẽ thở dài một cái, "Nói thật, ta thật không ngờ mình bị cưỡng bức sinh ra, chuyện cha cùng sư phụ đã khiến ta khiếp sợ đến chết lặng, không biết cái gì là chấn kinh nữa rồi......"
Tiêu Chiến lúc có lúc không chỉnh sửa tóc của hắn, "Ai còn trẻ mà không làm chuyện sai, nhưng biết sai để sửa là tốt rồi." Lời này nhìn như nói Trương Bân Bân, nhưng Tiêu Chiến biết, y nói chỉ là chính mình.
Nếu không có sống lại, y cũng nhất định sẽ vì hiểu lầm khi còn trẻ, không có mắt nhìn cùng độc đoán mà thương tiếc cả đời.
"Vậy ngươi nói ta về sau phải xưng hô với sư phụ thế nào? Nên gọi phụ thân không?" Vấn đề này Vương Nhất Bác còn đang rối rắm.
Tiêu Chiến lắc đầu, nói: "Tiền bối nếu không muốn để cho người khác biết thân phận của ngươi, tất nhiên cũng không hy vọng ngươi gọi người là phụ thân." Nếu để người khác biết bọn họ là đường huynh đệ, chỉ sợ sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái, bên chỗ Hoàng Thượng sẽ không dễ.
"Nhưng người dù sao cũng là phụ thân ta......" Nào có đạo lý đã biết lại không nhận?
"Không phải không cho ngươi nhận, chỉ là chúng ta nghĩ một biện pháp hài hòa, cho ngươi thuận lý thành chương gọi tiếng phụ thân này, cũng sẽ không khiến người hoài nghi." Tiêu Chiến nói.
"Ngươi có ý tưởng?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến do dự một lát, nói: "Nếu cha cùng tiền bối ở bên nhau, vậy tiền bối chính là kế phụ của ngươi, hơn nữa hai người là thầy trò, ngươi gọi người một tiếng phụ thân cũng không bị chỉ trích nặng, người khác cũng sẽ không hoài nghi cái gì."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, cảm thấy biện pháp này rất hay.
Bất quá then chốt vẫn là ở chỗ cha, nếu cha không muốn, bọn họ cho dù có lên kế hoạch hết, cũng vô dụng.
"Được rồi, mau ngủ đi.
Bằng không ngày mai không có tinh thần." Tiêu Chiến dịch dịch chăn cho hắn, người mang thai không thể so với bình thường, sợ ngủ ít một canh giờ cũng có thể bị hài tử làm ầm ĩ nguyên một ngày.
"Ừm." Vương Nhất Bác lên tiếng, mặc kệ có thể ngủ hay không, nhắm mắt trước đã.
Ngày kế, Vương Nhất Bác thức dậy muộn, chỉ là Vương đa đa từ trước đến nay luôn dậy sớm thì nay thức dậy còn muộn hơn so với Vương Nhất Bác.
Khi ăn điểm tâm Vương đa đa tuy rằng cả người thoạt nhìn đều thoải mái, hình như lại trở về bộ dáng lúc trước, thậm chí so với ban đầu còn nhiều thêm chút thản nhiên cùng tùy tính, nhưng đôi mắt lại sưng, hình như là đã khóc.
Vương Nhất Bác cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn cho Vương đa đa đĩa rau, nói một ít việc vặt râu ria.
Chờ hai người ăn xong, Trương Bân Bân đi đến, nói với Vương đa đa "Đã chuẩn bị xong."
Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn hai người, thật cũng không có trước đây rối rắm xưng vị xấu hổ, hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"
Trương Bân Bân nói: "Chuyện Vọng Dương Bá đã giải quyết, chân tướng cũng đã điều tra xong, ta định mang cha con quay về Vận Thành một chuyến, tế bái cữu cữu cùng cữu mẫu.
Tiện thể đi đâu đó một chút, cho cha con giải sầu."
Chuyện tế tổ này Vương Nhất Bác chưa từng đi, cha hắn cũng chưa bao giờ đề cập, lần này trở về, cũng chứng tỏ cha đã bình tâm, đồng ý một lần nữa đối mặt với quá khứ cùng tương lai.
"Con......" Vương Nhất Bác vừa định nói đi theo, đã bị Trương Bân Bân ngắt lời.
"Con thành thật đợi ở trong phủ, không có việc gì cũng đừng ra ngoài, ta và cha con một thời gian nữa sẽ trở về." Trương Bân Bân nói: "Con muốn đi, về sau khắc có cơ hội."
Vương Nhất Bác thành thật gật gật đầu, cũng biết mình hiện tại không nên đi xa, "Người cùng cha cứ như vậy xa nhà, con thật sự lo lắng, vẫn gọi mấy hộ vệ đi theo, trên đường cũng có thể chuẩn bị một phần." Nếu mang tiểu tư, hắn sợ Trương Bân Bân cảm thấy vướng bận, mang hộ vệ là nhất, không cần luôn xuất hiện ở trước mắt bọn họ, còn có thể đảm bảo hai người an toàn.
Trương Bân Bân nghĩ nghĩ, liền gật đầu.
Tuy rằng với võ công của hắn, bảo hộ Vương đa đa hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng để Vương Nhất Bác an tâm, cũng là tâm ý hài tử, Trương Bân Bân liền gật đầu.
Thấy người đồng ý, Vương Nhất Bác cũng an tâm rất nhiều, sắp xếp vài hộ vệ lợi hại, rồi tiễn cha cùng sư phụ lên xe ngựa.
Mãi đến khi xe ngựa biến mất trong tầm mắt, mới xoay người hồi phủ.
Tiêu Chiến từ trong cung trở về, sau khi biết được Trương Bân Bân cùng Vương đa đa đi rồi, cũng không hỏi nhiều.
Đối với Vương đa đa mà nói, đây có lẽ là chuyện hiện tại hắn muốn làm nhất, mà Trương Bân Bân cũng nghĩ chu đáo, biết phải làm sao mới có thể khiến Vương đa đa thực sự thư thái.
Đối với tấu sớ của Hình bộ Thị lang cùng Thông chính ti phó sử, Hoàng thượng còn chưa xác định thái độ, chỉ giao cho Tiêu Diễn giải thích cho mọi người.
Thời tiết trong một đêm lạnh xuống, hình như đang muốn thay đổi.
Chờ lâu như vậy, Tiêu Thanh cảm thấy thời cơ đã đến, liền thỉnh Tiêu Hoàng và Tiêu Chiến cùng y tiến cung, nói chuyện Tiểu Ảnh với Hoàng hậu.
Vương Nhất Bác hôm nay cũng đang muốn đến thỉnh an Hoàng hậu, liền đi cùng bọn họ.
Đối này, cao hứng nhất vẫn là Tiêu Thanh, dù sao đi nữa, cũng thêm một người nói giúp cho hắn cùng Tiểu Ảnh.
"Thỉnh an Hoàng nương." Vào chính điện, bốn người hành lễ.
"Mau đứng lên." Hoàng hậu nhanh chóng đứng dậy, nâng Vương Nhất Bác dậy, cũng không thèm nhìn mấy hài tử của mình, "Giờ trời đang lạnh, con còn chạy đến đây, cẩn thận đông lạnh bệnh mất."
Vương Nhất Bác cười nói: "Hoàng nương từ tâm, cho phép nhi thần ở trong phủ nghỉ ngơi, nhưng nhi thần cũng rất nhớ Hoàng nương, tuy rằng số lần tiến cung không nhiều lắm, nhưng mỗi tháng vẫn nên đến thăm hỏi sức khỏe của Hoàng nương, mới có thể yên tâm."
"Con hài tử này......" Hoàng hậu cười cao hứng, tự mình đỡ Vương Nhất Bác đến ghế ngồi xong, lại nhìn nhìn bụng Vương Nhất Bác, nói: "Mấy ngày nữa sẽ được chừng bảy tháng, mọi việc phải cực kỳ thận trọng a."
"Nhi thần biết." Vương Nhất Bác cười nói.
Vừa dứt lời, chợt nghe đến một loạt tiếng kêu ngọt ngào, Kiên Quả đã khỏi vết thương chạy vào trong điện, giũ giũ lông trên người, tiểu cước chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác, cũng không có phóng lên.
Vương Nhất Bác cười ôm lấy nó, Kiên Quả dụi dụi lên bụng Vương Nhất Bác, thoạt nhìn thật cao hứng.
Hoàng hậu cười ngồi trở lại chủ vị, "Bé con này mỗi lần con tới, nó đều có thể lập tức chạy đến."
Kiên Quả kêu meo meo, hài tử trong bụng Vương Nhất Bác như là cảm giác được có cái gì đang dụi mình, liền nhẹ nhàng đá một chút.
"Miéo?" Kiên Quả hoảng sợ, lập tức bất động, đôi mắt nhìn chằm chằm bụng Vương Nhất Bác, hình như là muốn xem là ai đá nó.
Nhưng sau một lúc lâu cũng không xem xét ra nguyên nhân gì, đơn giản thành thật đến nằm ở trên đùi Vương Nhất Bác.
Nhìn Kiên Quả đáng yêu, mọi người cũng không nhịn được bật cười.
"Chiến Nhi là bồi Nhất Bác tới thỉnh an ta, còn hai con sao cũng đến đây?" Hoàng hậu hỏi, Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh hôm qua mới tới.
"Hoàng nương, nhi thần có việc nói với người." Tiêu Thanh mở miệng.
"Chuyện gì?" Hoàng hậu không để ý lắm, biểu cảm của Tiêu Thanh cũng không giống như có chuyện gì không tốt.
"Nhi thần, xem trọng một cái Khanh tử." Tiêu Thanh vừa quan sát vẻ mặt Hoàng hậu vừa nói.
"Cái gì?" Hoàng hậu bất ngờ nhìn hắn, chuyện này trước đây hắn chưa từng đề cập qua, sao lại đột ngột có người trong lòng rồi? Phục hồi tinh thần lại, Hoàng hậu hỏi, "Là ai?"
Nói như vậy nam tử đều là sau khi đính hôn mới có thể dùng dược Khanh tử, Vương Nhất Bác thuộc loại trường hợp đặc biệt, bởi vì với hắn không phải Tiêu Chiến sẽ không gả đi, cho nên sớm đã thành Khanh tử.
Nếu không có nguyên nhân này, vậy Khanh tử trong lời Tiêu Thanh hẳn không phải con cái thế gia, cho nên mới chưa đính hôn đã thành Khanh tử.
"Cũng không tính là người ngoài." Tiêu Thanh đã sớm tập từ trước, nói rất thông thuận, "Là hài tử biểu đệ bên mẫu gia của Cáo Mệnh Khanh quân cha của đệ khanh, năm đó bởi vì trong nhà gặp chuyện không may, phụ mẫu hắn qua đời giữa lúc lẩn trốn, chỉ chừa lại một phần công văn chứng minh thân phận cho hắn.
Sau đó hắn được một người hảo tâm thu nuôi, dưỡng dục lớn lên.
Mấy năm trước người thu dưỡng hắn cũng đã qua đời, hắn mới bôn ba đi vào kinh thành, bất quá vận khí không tốt, vòng vo liền đi lạc mất.
Con ngày ấy vừa lúc từ thư xã hồi phủ, thấy hắn hoang mang lo sợ đứng ở trên đường, bộ dáng lại đơn thuần, mới tiến lên hỏi vài câu.
Sau khi biết được cảnh ngộ của hắn, thấy hắn có biết chút ăn nói, liền đưa hắn về phủ con ở tạm.
Ở phủ hắn nói đến gia thế của mình, con sau khi xem công văn thân phận của hắn đã sai người đi thăm dò một chút, không ngờ cuối cùng tra ra Cáo Mệnh Khanh quân." Cho dù là tạo dựng một thân phận, cũng phải nói cho chu toàn mới được, bất ngờ quen biết người ta, so với nói là Cáo Mệnh Khanh quân sai người đến nhà cũ tìm thì độ tin cậy cao hơn chút.
"Thật sao?" Hoàng hậu quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Việc này con vốn không biết, nhưng nghe cha nói Tiểu Ảnh cùng biểu cữu mẫu vô cùng giống nhau, cha cũng vì vậy mới liếc mắt một cái liền chắc chắn hắn là người trong nhà.
Hiện tại Tiểu Ảnh không có thân nhân, cha liền cho hắn vào hộ tịch Đường Khê gia, cải danh Đường Khê Hàm Ảnh."
"Hoàng nương cứ yên tâm, chuyện này con cũng đã qua nhiều lần kiểm chứng, chắc chắn không lầm, mới để hắn nhập vào hộ tịch cha Nhất Bác." Tiêu Chiến ở một bên nói đệm.
Hoàng hậu gật gật đầu, lại hỏi: "Người kia nhân phẩm thế nào?"
Vương Nhất Bác cười nói: "Tiểu Ảnh tuy rằng không phải lớn lớn bên cha, nhưng người thu dưỡng hắn cũng cho hắn đến học đường, cho nên học vấn cũng không tệ lắm.
Người đơn thuần hiếu thuận, không có dã tâm, nhân phẩm cũng rất đoan chính."
"Vâng, Tam ca cũng từng gặp hắn, có thể làm chứng." Tiêu Thanh nói.
Hắn hiểu, đối với Hoàng hậu mà nói, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến là người trong nhà của Tiểu Ảnh, mà hắn lại là người thích Tiểu Ảnh, chỉ có Tiêu Hoàng mới là người không hề liên quan, lời nói cũng càng có thể tin.
"Vâng, hài tử kia nhi thần từng gặp.
Tuy rằng không phải hài tử thế gia, nhưng các mặt đều không tệ.
Nếu Vương phi của Lục đệ không cần chọn từ hài tử thế gia, con cũng thấy Tiểu Ảnh là lựa chọn rất tốt.
Thứ nhất là Lục đệ thích, thứ hai hắn cũng là một người hiền hoà, về sau sống cũng sẽ tốt, xử ý vương phủ cũng không đùa giỡn." Nếu Tiêu Thanh thích, hắn tất nhiên về phe Tiêu Thanh.
"Ừm......" Hoàng hậu trầm tư, tuy rằng Tiêu Thanh thích hài tử kia, nhưng Vương gia lấy Vương phi là đại sự, trăm triệu lần không thể qua loa.
Xét gia thế mà nói thật ra không kém, theo lời chúng nói, nhân phẩm cũng không thành vấn đề, nhưng nàng làm mẹ vẫn luôn có chút lo lắng, dù sao nàng cũng chưa tận mắt thấy hài tử kia.
Thấy Hoàng hậu vẫn có chút do dự, Tiêu Thanh nói: "Hoàng nương, ngày đó người nói mẫu phi của nhi thần hy vọng nhi thần ngày sau có thể lấy một người mình thật sự thích.
Hiện giờ nhi thần hiện tại đã thích, thỉnh Hoàng nương thành toàn."
Hoàng hậu thở dài, nghĩ đến nhắn nhủ của muội muội mình, nàng cũng không muốn khó xử Tiêu Thanh, "Cũng bởi vì con là hài tử duy nhất của muội muội, cho nên Hoàng nương mới cực kỳ quan tâm đến hôn sự của con.
Đúng là muội muội hy vọng con lấy người con thích, nhưng dù sao cũng phải để bản cung gặp đã chứ."
"Hoàng nương đây là đồng ý ?" Tiêu Thanh cao hứng cười hỏi, Hoàng nương muốn gặp, chính là tốt nhất.
"Gấp cái gì?" Hoàng hậu cũng lộ ra ý cười, "Tuy rằng các con đều cảm thấy hài tử kia không tệ, nhưng Hoàng nương nói trước, nếu bản cung cảm thấy có gì không ổn, thì con chết tâm đi cho ta."
"Không đâu, nhi thần đảm bảo, Hoàng nương nhất định sẽ thích hắn." Tiêu Thanh cười nói: "Chuyện này nhi thần tìm đến Hoàng nương trước, cũng là hy vọng Hoàng nương sau này ở trước mặt Phụ hoàng nói tốt vài câu cho nhi thần."
"Cũng nghĩ luôn rồi.
Được, để bản cung gặp người trước đã." Hoàng hậu cảm thấy mình cũng bị Tiêu Thanh kéo vào phe hắn, đến lúc đó đồng loạt thuyết phục Hoàng thượng.
"Vâng, nhi thần trở về sẽ hảo hảo sắp xếp, chờ người triệu kiến." Tiêu Thanh cười khẽ hành lễ.
Như thế, chuyện Tiểu Ảnh gặp mặt Hoàng hậu cứ như vậy được quyết định.