Nguyện Vì Người


Chờ Vương Nhất Bác cùng hài tử đều thu thập xong, Trương Bân Bân mới sai Thanh Mẫn mở cửa cho bọn họ tiến vào.
Tiêu Chiến vừa vào cửa đã muốn đến bên giường xem Vương Nhất Bác, lại bị Trương Bân Bân kéo lại, "Đi qua sưởi ấm, làm ấm hết hàn khí trên người hãy qua." Trương Bân Bân chỉ chỉ chậu than đặt ở một bên.
Tiêu Chiến tuy rằng nóng vội, nhưng vẫn nhẫn nại quyết tâm đi đến bên chậu than, cẩn thận làm ấm hàn khí trên người.
Sau đó Vương đa đa đi vào, hỏi: "Thế nào?"
"Hài tử cùng Nhất Bác đều khỏe, ngươi cũng đi triệt hàn khí rồi đến xem hài tử." Ngữ khí của Trương Bân Bân hiển nhiên so với trước đó nhu hòa đi rất nhiều.
Vương đa đa gật gật đầu, hắn biết hiện tại Vương Nhất Bác chỉ bị nửa phần lạnh cũng không được.
Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh cũng không theo qua, dù sao cũng là phòng ngủ của Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác bình thường thì không sao, nhưng Vương Nhất Bác hiện tại mới vừa sinh xong, bọn họ qua không quá thích hợp, cũng sợ quấy rầy bọn họ, cho nên cho dù muốn nhìn hài tử một chút, cũng không thể không đành lòng, ở lại chờ Tiêu Chiến bế hài tử lại.

Hai người bọn họ không tiện qua, Tiểu Ảnh cùng Mộ Thần cũng ở lại chờ, hài tử vẫn nên để phụ thân chúng gặp đầu tiền thì hay hơn.
Trác Hồ một bên sai tiểu thị thu thập sạch sẽ phòng ngủ, một bên sai người đưa chút thức ăn cho mọi người ở phòng khách, không được chậm trễ.
Hơ lửa đến mức nóng hầm hập, Tiêu Chiến mới bước đến bên giường.

Vương Nhất Bác đã ngủ say, vài lọn tóc ướt mồ hôi dán ở cần cổ, tuy rằng Trương Bân Bân đã thu thập qua cho hắn, nhưng tóc cũng không phải dễ làm.
Tiêu Chiến cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trên bờ môi khô kiệt của Vương Nhất Bác, trong mắt trừ vui sướng, còn cả đau lòng.

Dù không tận mắt thấy, nhưng cũng biết người này chịu nhiều tội, mới sanh ra hài tử cho y.
Ngồi vào bên giường, Tiêu Chiến nhẹ nắm lấy bàn tay Vương Nhất Bác đặt ở trong chăn, thầm nghĩ cứ nắm tay hắn như vậy, cho đến khi hắn tỉnh lại.
Vương đa đa nhìn Tiêu Chiến trong mắt chỉ có khuôn mặt Vương Nhất Bác, cười cười, đi xem hài tử trước.

Y phục và chăn của hài tử đều đã chuẩn bị trước, trong phủ mới không bởi vì đột ngột hai tiểu tử kia sinh ra mà luống cuống tay chân.
Hai tiểu tử kia cũng đều im lặng ngủ, cái đầu nhỏ hơn so với hài tử đủ tháng một chút, nhưng không bao lâu sẽ lớn lên.
Trương Bân Bân đi tới, đứng bên người Vương đa đa, "Hài tử rất khỏe mạnh, sinh ra có khóc một chút, liền ngủ."
Vương đa đa gật gật đầu, "Nhìn bọn chúng, ta nghĩ tới hồi Nhất Bác mới vừa sinh ra."
"Ừm.

Trong chớp mắt, nó cũng thành cha." Trương Bân Bân khẽ cười nói.

Lúc ấy khi Nhất Bác sinh ra, hắn cũng chỉ là lén lút từ xa xa nhìn thoáng qua.

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng hiện tại hai hài tử này xuất thế hình như đã bù lại phần tiếc nuối kia.
"Ừ." Vương đa đa nhìn hài tử, hình như đang suy nghĩ tâm sự.
Trương Bân Bân cũng không quấy rầy hắn, còn đứng cùng hắn.
Một lát sau, Vương đa đa phục hồi tinh thần lại, nói với Tiêu Chiến ngồi đối diện ở bên giường: "Nhất bác phỏng chừng còn phải ngủ lâu, ngươi lại đây xem hài tử trước đi."
Tiêu Chiến vừa tiến vào, tâm tư đặt trên người Vương Nhất Bác, ngay cả hài tử ở đâu chỉ sợ cũng không biết.

Vương đa đa tuy rằng hiểu tâm tình Tiêu Chiến, nhưng nào có đạo lý phụ thân không xem hài tử.
Tiêu Chiến nghe vậy, mới buông tay Vương Nhất Bác ra, dịch chăn cho hắn, đi đến bên cái giường nhỏ bên cạnh.
Hai hài tử nho nhỏ, trăng trắng, hoàn toàn không giống những hài tử khác mới sinh ra mặt hồng hồng nhăn nhăn.

Tuy rằng ngũ quan còn chưa nảy nở, cũng không mở mắt, nhưng miệng cùng cằm đều có chút bóng dáng Vương Nhất Bác, cái mũi lại giống y.

Đây là hài tử của y, không thật như nằm mơ vậy, nhưng hiện tại hài tử ngay trong tầm tay y, chỉ cần giơ tay, liền đụng đến khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm cơ thể âm ấm của hài tử.

Khẽ chọc chọc trán cùng hai má của hài tử, Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi: "Đứa nào là đứa lớn?"
Trương Bân Bân chỉ chỉ đứa bên trái, nói: "Đây là đứa lớn.

Đứa nhỏ ta buộc dây đỏ trên mắt cá chân, dễ phân biệt."
"Vâng, phiền tiền bối lo lắng." Hai hài tử này bộ dáng cơ hồ hoàn toàn giống nhau, khiến y nhất thời phân biệt không được, có dấu hiệu cũng tốt.
Trương Bân Bân không nói.

Nhất Bác là hài tử của hắn, hắn có lo lắng hơn nữa cũng là đúng.
"Vương gia." Trác Hồ lúc này đi đến, hỏi: "Bánh chẻo đêm giao thừa còn chưa ăn, hiện tại có hạ nồi hay không?"
Tiêu Chiến lúc này mới nhớ đã là đầu năm mới, hai hài tử này sinh ngày nào cũng được, lại gấp rút muốn mừng tết lần đầu, thật sự là gây áp lực trong thời gian rất dài.
"Nấu đi, nói trù phòng làm thêm vài món ăn, giữ Tam ca Lục ca bọn họ lại ăn bánh chẻo rồi hãy trở về.

Trong phủ cao thấp hết thảy có thưởng, rồi luộc một trăm quả trứng gà đỏ phân chia xuống.

Nấu cháo cho Vương phi, chờ hắn tỉnh lại dùng." Tiêu Chiến vừa mới nãy thăm nom Vương Nhất Bác, cao thấp trong phủ đều chưa chuẩn bị, "Sai người hừng đông tiến cung bẩm báo cho Phụ hoàng cùng Hoàng nương."
Giờ này cửa cung đã khóa, chỉ còn biết chờ sau khi hừng đông.
"Vâng, tiểu nhân đi." Trác Hồ vui vẻ rạo rực chạy mất.
"Cha cùng tiền bối tất cũng đã đói, đi ăn vài thứ trước đã.

Vương Nhất Bác nơi này có ta trông rồi." Tiêu Chiến nói.
"Trước khi hai người trở về, chúng ta đã ăn no.

Nhưng ngươi, cung yến không thể so với trong nhà, vẫn là đi ăn trước đi." Vương đa đa nói.
Tiêu Chiến cười nói: "Ta không đói.

Đúng rồi, hài tử lát nữa tỉnh cần cho ăn cái gì?" Y không mời vú nuôi cho hài tử, vì luôn cảm thấy không đủ sạch sẽ.
"Việc này ngươi sẽ không cần quan tâm, ta làm là được rồi." Vương đa đa hiển nhiên có kinh nghiệm hơn so với Tiêu Chiến.

Khanh tử không có sữa, cho nên sinh hạ hài tử, phần lớn chỉ dùng sữa trâu sau khi pha thêm một tỉ lệ nước nhất định, thêm một chút gạo đại mễ hoặc gạo tiểu mễ nghiền thành bột mịn, như vậy sẽ không thương tổn đến cổ họng non nớt của hài tử, có khả năng khiến hài tử ăn no.
Tiêu Chiến yên lòng, cười nói: "Vậy phiền cha."
Vương đa đa cười gật gật đầu, lại nói: "Tam Hoàng tử cùng Lục Hoàng tử còn tại thiên phòng, hẳn nên để bọn họ xem hài tử."
Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn nhìn Vương Nhất Bác, đi qua khép lại nắp giường nhỏ.

Sau đó hai tay nhấc giường nhỏ của hài tử lên, vững vàng chuyển dời đến phòng sưởi, mới phân phó Thanh Mẫn đến mời bọn Tiêu Hoàng lại.
Vương đa đa cùng Trương Bân Bân đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho hài tử cùng dược thiện cho Vương Nhất Bác trước.

Sau khi bốn người tiến vào, cũng đều hơ chậu than một lát mới qua.
Sau khi thấy hai bé con giống nhau như đúc, cũng đều lộ ra biểu cảm kinh hỉ.
"Nhỏ quá......" Tiểu Ảnh kinh ngạc nói.
"Ừm, rất đáng yêu." Mộ Thần lộ ra ý cười, cảm thấy bộ dáng hai bé con này hình như bóp rất thích.
Tiêu Thanh cười nói: "Hiện giờ chúng ta cũng thành bá phụ rồi."
Tiêu Hoàng gật gật đầu, hai hài tử ngủ thật sự sâu, căn bản không bị nhóm người lớn nói chuyện quấy rầy, "Đệ khanh có khỏe không?"
"Vâng, chỉ là mệt quá còn đang ngủ." Tiêu Chiến nói.

Có lẽ đã làm phụ thân, ngữ khí của Tiêu Chiến cũng không nhịn được trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
"Ừm, về sau còn có thể gặp dài dài, chúng ta cũng đừng ồn ào hài tử của Nhất Bác." Tiêu Hoàng nói.
Tiêu Thanh gật gật đầu, cười nói: "Ngày mai tin tức truyền vào trong cung, người đến chúc chắc chắn không ít, đệ còn bận lắm."
Tiêu Chiến nghĩ ngày mai phải an bài xong xuôi cao thấp trong phủ, không thể để Vương Nhất Bác mệt.
Trác Hồ mời mọi người đến tiền sảnh ăn bánh chẻo, bốn người liền rời đi trước, phần của Tiêu Chiến được đưa đến phòng ngủ, tiện cho y trông chừng Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến trước khi rời đi, quay đầu lại liếc nhìn hài tử một cái, cảm thấy có hai hài tử này, có lẽ hắn có thể thừa dịp Phụ hoàng tâm tình tốt, đề cập đến chuyện Mộ Thần.

Hy vọng hai tiểu tử kia có thể mang lại cho hắn vận may......
Chờ Vương Nhất Bác tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày kế.

Tiêu Chiến vẫn canh giữ ở bên giường, chỉ khi Vương đa đa cầm túi sữa da dê chuyên dụng để mớm sữa cho trẻ con đến cho hài tử tỉnh lại uống sữa, mới rời đi giúp một tay.

Kỳ thật nói là giúp đỡ, cũng bất quá là đỡ túi sửa thôi, hài tử mềm yếu như vậy, y thật sự là không dám bế.
Kỳ thật y có thể ngủ cùng Vương Nhất Bác, nhưng y vẫn bị vây trong hưng phấn, căn bản không có buồn ngủ, đơn giản cứ ở cùng hắn như vậy, nhìn hắn, trong lòng càng kiên định.

Vương Nhất Bác vừa động, Tiêu Chiến ghé vào bên giường lập tức ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác mở mắt, khẽ cười nói: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lên tiếng, nâng tay xoa mặt Tiêu Chiến, hỏi: "Ngươi một đêm không ngủ?"
"Ngủ không được." Tiêu Chiến cười nói: "Có khó chịu gì không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, "Ta không sao, lấy chút nước cho ta với, có chút khát."
"Được." Tiêu Chiến nhanh chóng rót nước nóng, nâng Vương Nhất Bác dậy, đút cho hắn uống.
Uống hết nước, Vương Nhất Bác lấy lại hơi, hỏi: "Hài tử đâu?"
"Còn đang ngủ." Tiêu Chiến chỉ chỉ giường nhỏ, đêm qua sau khi cho uống sửa xong, y liền bê giường nhỏ vào.
Vương Nhất Bác muốn xuống giường xem, bị Tiêu Chiến đè lại, "Đừng xuống giường, cẩn thận cảm lạnh." Tiêu Chiến nhẹ tay nhẹ chân chuyển giường nhỏ qua, tiện cho Vương Nhất Bác nhìn hài tử.

Vốn y bế hài tử đến cho Vương Nhất Bác là được rồi, nhưng y thật sự không biết phải bế hai bé con này làm sao, đơn giản bưng luôn cái giường càng thích hợp, dù sao cũng không nặng mấy.

Vương Nhất Bác nhìn hai hài tử ngủ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt làm sao cũng không dời đi được, lẳng lặng cười.

Tiêu Chiến nhìn hắn cùng hài tử, giật mình cảm thấy đây là cảnh khắc họa năm tháng bình yên, cuộc đời an ổn.
"Hài tử có nháo không?" Vương Nhất Bác hỏi, hắn ngủ rất sâu, hoàn toàn không nghe động tĩnh gì.
"Không nháo.

Đói liền lầm bầm hai tiếng, đút sữa là ngoan." Lần đầu làm phụ thân, Tiêu Chiến cảm thấy hai hài tử này rất ngoan, không làm y luống cuống tay chân.
"Ừm." Vương Nhất Bác cười gật gật đầu.
Tiêu Chiến ngồi trở lại bên giường, sủng Vương Nhất Bác, thấp giọng nói: "Cám ơn ngươi, cho ta một gia đình, hai hài tử đáng yêu."
Ý cười nơi khóe miệng Vương Nhất Bác càng xán lạn, "Cũng cám ơn ngươi, cho ta cuộc sống yên ổn, còn có hài tử."
Tiêu Chiến hôn nhẹ bờ môi hắn, ý cười của hai người khắc ghi cùng nhau, an nhàn mà thỏa mãn.
Lúc này, bên tai truyền đến một tiếng trẻ con hừ nhẹ, Vương Nhất Bác quay đầu, liền thấy hài tử bên trái đã tỉnh lại, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn về hướng hai người.
"Đứa lớn tỉnh." Tiêu Chiến nói: "Hẳn là đói rồi."
Vương Nhất Bác nhìn hài tử tỉnh lại này, đôi mắt giống Tiêu Chiến, cũng không biết đang nhìn cái gì, chỉ là nhìn chằm chằm về phía bọn hắn.

Vương Nhất Bác nghe sư phụ nói, hài tử mới vừa sinh hạ có thể cảm giác được ánh sáng, nhưng không thấy rõ người, phải qua mấy ngày mới có thể thấy rõ.

Cho nên hài tử nhìn qua có lẽ chỉ là một loại bản năng, bản năng cảm giác đối với cha.
Vương Nhất Bác nâng đầu hài tử, bế nó ra, cổ hài tử mới sinh không có lực, cho nên lúc bế nhất định phải nâng đầu, để tránh nó đột ngột ngửa ra sau, xảy ra tai nạn bất ngờ.
Hài tử hình như là cảm nhận được cha ôm ấp, thỏa mãn nắm nắm tay nhỏ, đạp đạp hai chân nhỏ.
"Ngươi biết cách bế." Tiêu Chiến nhìn động tác hắn, thật là một người cha mẫu mực, mà phụ thân như y thì căn bản không dám làm.
"Cha trước đây đã dạy ta.

Để qua đợt này hắn sẽ dạy ngươi." Vương Nhất Bác cười nói.
Tiêu Chiến cười không trả lời, theo y thấy vẫn là để sau khi vài ngày nữa chờ xương cốt hài tử cứng cáp hơn một ít hãy bế thì an toàn hơn.

Dù sao hài tử đã sinh ra, cũng không phải là nhất thời......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui