Nghe những gì Đoàn Tiểu Hy nói Dương Vỹ Thành bây giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Đoàn Tiểu Hy mà xảy ra bất cứ chuyện gì thì Dương Vỹ Thành có bán thân cũng không thể trả nợ nổi.
*Thình thịch, thình thịch* âm thanh rộn ràng ở lồng ngực vang lên càng lúc càng lớn. Cả Dương Vỹ Thành và Đoàn Tiểu Hy đều nghe rõ thứ âm thanh rõ mồn một đó nhưng chẳng ai biết là từ đâu phát ra.
Dương Vỹ Thành đưa mắt nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của Đoàn Tiểu Hy. Bờ môi nhỏ nhắn, chúm chím thật khiến cho người khác phải rung động.
Dương Vỹ Thành thở phào rồi lén nhìn tổng thể gương mặt bầu bĩnh của Đoàn Tiểu Hy. Nét đẹp của cô không quá sắc sảo như những cô gái khác nhưng khi nhìn tổng thể khuôn mặt lại chẳng thể rời mắt.
Đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi dài cong vút khó có ai sở hữu một nét đẹp tự nhiên đến vậy. Một điểm nhấn khiến cho người khác nhớ mãi đó chính là hai chiếc má bánh bao trắng hồng núng na núng nính chỉ muốn cắn một phát thật mạnh.
Dương Vỹ Thành nuốt một ngụm nước bọt vào bên trong dạ dày làm cho yết hầu chuyển động lên xuống liên tục.
Gương mặt của Đoàn Tiểu Hy bầu bĩnh cộng với dáng người nhỏ nhắn thật sự chỉ khiến cho người khác chỉ muốn che chở và bảo vệ.
Bất giác, Dương Vỹ Thành hơi ngại ngùng khi giữa cậu ta và Đoàn Tiểu Hy đang ở một khoảng cách khá gần với nhau, cậu ta từ từ thu tay về, lúc này Đoàn Tiểu Hy cũng gượng người ngồi dậy.
Cả hai ngượng ngùng nhìn nhau rồi cố tình lảng tránh ánh mắt của nhau. Dương Vỹ Thành đỏ mặt quay sang hướng khác, cậu ta cố tình che giấu gương mặt ngượng ngùng của mình sau đó lắp bắp cất giọng.
“Cậu… không… sao… thì… tốt… rồi! Tớ… xin… lỗi… tại… vì… lúc… nãy… tớ… bất… cẩn… quá! Thành… thật… xin… lỗi… cậu!”
Nghe giọng nói lắp bắp của Dương Vỹ Thành, Đoàn Tiểu Hy chỉ biết bật cười. Cô không thể nhịn cười khi nghe giọng nói của Dương Vỹ Thành. Giọng nói ấy cứ như một đứa trẻ vừa mới tập nói vậy.
Đoàn Tiểu Hy không hề tỏ vẻ giận dỗi chỉ vì một vụ tai nạn nhỏ. Chuyện này một phần cũng vì Đoàn Tiểu Hy không nhìn trước nhìn sau nên mới xảy ra.
Cô phì cười nhìn Dương Vỹ Thành và nói:
“Chuyện này không phải lỗi của cậu nên cậu đừng cảm thấy áy náy nữa. Tớ cũng xin lỗi cậu! Chúng ta huề nhé!”
Nghe những lời này, Dương Vỹ Thành không kiềm được xúc động mà quay sang nhìn Đoàn Tiểu Hy. Nụ cười tươi tắn của Đoàn Tiểu Hy cùng chiếc má lúm đồng tiền lún sâu ở bên má phải một lần nữa đã khiến cho Dương Vỹ Thành bỗng nhiên loạn nhịp liên hồi.
Đoàn Tiểu Hy nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã là 7 giờ 10 phút. Cô bắt đầu lo lắng về buổi học đầu tiên nếu đến trễ chắc chắn sẽ bị giảng viên đánh dấu vào sổ ghi danh.
Chẳng thấy Dương Vỹ Thành nói năng gì cả, Đoàn Tiểu Hy mới bèn mở lời:
“Bạn học, cậu có biết phòng học A5.02 ở đâu không? Tớ phải đến lớp học ngay bây giờ, tớ sắp muộn giờ học rồi.”
Nghe Đoàn Tiểu Hy nói về “Phòng học A5.02” Dương Vỹ Thành mới nhớ ra mình cũng đang tìm phòng học đó.
“Tớ cũng học ở phòng A5.02. Chúng ta cùng lớp với nhau sao?”
Thật trùng hợp, Dương Vỹ Thành và Đoàn Tiểu Hy là bạn học cùng lớp chuyên ngành kinh tế. Cả hai thật sự không ngờ rằng họ lại có duyên với nhau đến thế.
Đã trễ giờ học, Đoàn Tiểu Hy không thể dây dưa thêm bất cứ giây phút nào nữa. Cô gượng người đứng dậy và không biết rằng đầu gối của mình đang trầy trụa khá nặng. Máu me bám vào chiếc đầm màu trắng một vệt lớn.
“Aaa!” Đoàn Tiểu Hy chưa kịp đứng dậy đã ngã quỵ xuống đất. Cô nhau mày vì quá đau.
Dương Vỹ Thành thấy vậy liền vội đỡ người Đoàn Tiểu Hy đứng dậy. Bỗng nhiên, Dương Vỹ Thành lại trố mắt tròn xoe khi nhìn thấy chiếc đầm của Đoàn Tiểu Hy bị rách một vũng khá to, một phần da đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Đúng lúc này, Đoàn Tiểu Hy cũng phát hiện ra mình đã gặp sự cố. Cô nhau mày khi thấy hành động “biến thái” của Dương Vỹ Thành.
“Mau nhắm mắt lại! Cậu không được nhìn.” Đoàn Tiểu Hy giận dữ dùng tay che phần váy bị rách lại.