Tịch Dao tỉnh dậy lúc 6 giờ sáng, cô sợ mình ngủ quên nên cài báo thức cho chắc nha, cô thay đồ, soạn tập vỡ xong thì đi xuống phòng khách.
" Ba mẹ buổi sáng tốt lành " cô mỉm cười nói.
" Ăn sáng thôi, lát nữa mẹ kêu người đưa con đi học " bà Bạch nói.
" Vâng ạ "
Một bàn ăn ba người ngồi cùng nhau ăn sáng, sau khi cô ăn xong thì được tài xế của Bạch gia đưa cô đến trường.
Xe dừng lại trước cổng cô đưa mắt nhìn xung quanh xem có anh không rồi mới xuống xe.
" Trưa nay không cần đón con đâu ạ, con sẽ tự bắt taxi về " cô đi không quên dặn dò vài câu.
" Vâng thiếu phu nhân "
Cô nhanh chân đi vào trường, cô đến khá sớm nên lớp chưa có ai và Từ Lộ vẫn chưa vào.
Còn anh thì cũng từ từ tỉnh dậy, anh đưa tay lên vỗ vỗ đầu mình do tối qua anh uống nhiều nên bây giờ đầu đau như búa bổ.
Vũ Kiệt ngồi dậy đi vào phòng tắm, quả thật một ngày không có cô thật sự anh chẳng quen tí nào, anh rất nhớ cô.
Anh cũng đến công ty luôn chứ không ăn sáng gì cả vì cô chẳng ở đây dù ăn cũng không thể nào ngon miệng được.
" Chủ tịch trưa nay 11 giờ ngài có cuộc hẹn với Đỗ thị " trợ lí Duẩn cúi đầu nói nhưng cũng không quên lén nhìn sắc mặt anh.
" Cho người đi thay " anh lạnh giọng nói.
" Vâng chủ tịch "
Anh không có tâm trạng đi gặp bọn họ, thời gian để anh tìm cô còn chưa xong, anh ngồi dựa lưng vào ghế thở dài chán nản.
Từ Lộ đi vào lớp thấy cô thì mừng rõ nhanh chân chạy lại cô, Tịch Dao chỉ nghỉ học có hai ngày thôi mà cô sắp buồn chết đi được.
" Cậu chịu đi học rồi à, làm tớ hai ngày nay buồn muốn chết " Từ Lộ bĩu môi nói.
" Tớ sẽ không nghỉ nữa "
" Cậu và Bạch tổng sao thế? " Từ Lộ tò mò hỏi.
" Không sao, chỉ là tớ đang dậy dỗ anh ấy một chút thôi " cô cười nói.
Từ Lộ gật đầu như đã hiểu, chuyện của hai người, cứ để anh và cô giải quyết, Từ Lộ cũng không muốn hỏi nhiều.
Thời gian trôi nhanh đến giờ tan học, cô và Từ Lộ nắm tay nhau đi từ từ ra về.
Tịch Dao đoán thế nào anh cũng đến đây, mà thật cô đứng ở góc cây thấy Vũ Kiệt đang trước cổng đợi cô ở đó.
" Tiểu Lộ cậu về trước đi, nếu anh ấy có hỏi thì cậu nói tớ đã về từ lâu rồi " cô nhìn bạn mình căn dặn vài câu.
" Được rồi, tớ đi nhé "
Cô gật đầu rồi đứng đó quan sát tình hình, Cô thấy Từ Lộ nói chuyện với anh rồi không lâu sau đó anh cũng lái xe đi mất, lúc này cô mới đi ra khỏi trường bắt taxi về Bạch gia.
________
Cứ vậy ba ngày trôi qua cô vẫn ở Bạch gia và đi học như mỗi ngày, cũng không thấy anh đến trường nữa nên cô chẳng cần phải chốn nữa.
Vũ Kiệt mấy ngày nay tâm trạng đều không tốt chút nào, mọi sự tức giận của anh đều trút lên nhân viên hết, người khổ nhất vẫn là trợ lí Duẩn.
Anh đã nghi ngờ mấy ngày nay cô chỉ có thể ở Bạch gia thôi, vậy mà anh hỏi lần nào ba mẹ cũng giấu, lần này anh quyết định phải tìm cho bằng được cô.
Vũ Kiệt canh đồng hồ đến giờ tan học của cô, anh không chạy đến thẳng trường mà dừng xe ngay góc khuất đủ để quan sát tất cả.
Không lâu sau đó anh cũng thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đi ra và đúng như sự nghi ngờ của anh, cô ngồi lên xe của Bạch gia và chạy đi.
Anh nhếch môi cười, chân cũng nhấn ga chạy theo, muốn trốn anh sao? Không dễ đâu.
Tịch Dao hoàn toàn không biết anh đang chạy theo sau mình, tài xế cho chạy xe vào sân của Bạch gia thì cùng lúc đó xe anh cũng đi tới..