Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Chương 27
Trước kia quen nhau, Thôi Nam cũng đã từng hôn tôi, nhưng không biết tại sao, khi đó tôi lại không hứng thú gì với hoạt động trao đổi nước bọt này, cái này có gì mà hay, anh nuốt nước bọt của tôi, tôi nuốt nước bọt của anh, thật là gớm. Có khi anh ta còn muốn đưa lưỡi nhập cảnh trái phép vào miệng tôi, nhưng khí lực của tôi còn lớn lắm, lần nào cũng có thể đẩy lưỡi anh ta về lại với ông bà, đến cuối cùng, hai người hôn môi lại trở thành hai đầu lưỡi đấu đá, tôi càng lúc càng chuyên chú đẩy đầu lưỡi anh ta ra.
Đôi lúc cũng có cảm giác máu sôi lên hưng phấn, nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ, với mấy chuyện thân mật nam nữ này còn ác cảm nhiều, mỗi lần Thôi Nam thoáng nhiệt tình quá mức, tôi lại tự động lui về cấm địa của bản thân, cho nên Thôi Nam luôn dùng đôi mắt hoa đào ngấn nước khổ não nhìn tôi: “Nha Nha, em chừng nào mới lớn được đây?”
Nhưng mà tới khi tôi trưởng thành, anh ta lại đi mất rồi. Khi anh ta đi rồi, trong những đêm dài dần trôi, không có vòng tay ôm, không có môi hôn nồng cháy, tôi mới chợt vỡ lẽ, hóa ra ngày đó tôi cũng cần. Tôi cũng cần một đôi tay chắc nịch ôm lấy tôi, tôi cũng cần một vòm ngực ấm áp thiêu đốt tâm hồn tôi. Cho nên khi Trình Gia Gia hôn tôi, tôi không hề kháng cự, tùy theo bản năng mình mà đón nhận nhiệt tình của anh.
Đem chúng tôi ra khỏi trạng thái lửa cháy phừng phừng là một cú điện thoại, tôi mơ hồ nghe thấy điện thoại reo, tay quờ quạng vào trong túi của mình. Trình Gia Gia nhìn ra ý đồ của tôi, nhanh chóng bắt lấy tay tôi ép ngược ra sau lưng, giọng hàm hồ: “Đừng bắt máy.”
Chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, tôi rốt cục nhịn không được, tránh vồng ngực anh, một tay nhắc điện thoại lên. “Alô?”
“Nha Nha, em lại thế nữa rồi.” Giọng nói trong điện thoại vào tai tôi chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, vì cái gì, vì cái gì mà mỗi lần tôi vừa nghĩ tới, anh ta lại cảm ứng được?!! Đồng chí người sao hỏa Thôi Nam cắt ngang khúc thân mật của tôi với Trình Gia Gia, tôi xấu hổ liếc nhìn Trình Gia Gia, lúc này mới hậu tri hậu giác nhìn ra, anh đã thần không hay quỷ không biết cởi dây an toàn tự lúc nào, còn đem tôi ôm lại chỗ ngồi của anh, thực dọa người nha, nụ hôn này của tôi cũng quá mất kiểm soát rồi.
Đại khái giọng tôi còn hơi khàn với mang theo âm mũi, Thôi Nam thật nhạy cảm: “Em đang ở với ai đấy?”
Hừ, kẻ này, tôi nói không biết bao nhiêu lần, thế mà còn hỏi, tôi nhướng mày, thốt ra: “Đương nhiên là ở cùng bạn trai.”
Mắt tôi quét qua Trình Gia Gia, anh nghe vậy thì nhướn mày lên, tay nắm chặt lại, cúi xuống cắn lên tai trái tôi một cái, hơi thở nóng nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi, tôi không tự chủ rụt cổ lại, tê gần chết à. Ây da, anh không cần bắt tôi thú nhận thế đâu, tôi đã nói rồi còn gì, thật là mệt nha.
Lần này Thôi Nam tin thật, không hề có thái độ người sao hỏa, mà mở miệng, có chút bi thương: “Nha Nha, em thích người khác hơn cũng không sao cả, anh không có tư cách yêu cầu em quay đầu lại. Anh sẽ xử lý tốt chuyện của mình, nhanh thôi, chờ anh giải quyết chuyện bên này xong, anh nhất định sẽ lần nữa theo đuổi em, không ai ngăn anh được đâu.”
Tôi ngây ra một lúc, lời này hồ như giống lúc trước thì phải, ở những tháng năm rực rỡ tuổi trẻ kia, anh ta cũng đã từng hăng hái đứng trước cửa phòng học, không quan tâm tôi lạnh nhạt, hăm hở nói: “Em không thích anh cũng không sao, theo đuổi em là chuyện của anh, không ai ngăn được anh đâu.”
Nhìn thấy biểu hiện của tôi, Trình Gia Gia không hài lòng, một bên không ngừng quấy rối tôi, môi hôn linh tinh lên cổ và tai tôi.
Tôi tỉnh lại, tất cả cũng đã là quá khứ, hiện tại, tôi có cuộc sống mới rồi: “Đó là chuyện của anh, không liên can đến tôi.”
Ngắt dị động, quay đầu lại, tôi thấy Trình Gia Gia nhìn tôi tới xuất thần, sắc mặt có chút mất tự nhiên, tôi chột dạ chủ động mở miệng: “Bạn đại học của em, tìm em có việc.”
Tôi lau mồ hôi, cái này chắc không tính là nói dối đâu nhỉ, Thôi Nam quả thực là bạn trai thời đại học của tôi mà, mới vừa rồi tìm tôi là để nói việc giữa chúng tôi. Tôi xoay xoay người, muốn chui khỏi lòng Trình Gia Gia, cái kiểu cuồng nhiệt này thật không quen nha. Cái mông tôi vừa nâng lên, bên trái đã đụng phải cái gì đó cứng nóng, cái này có chút quen, lần trước không phải đã bị tôi nắm phải một lần sao. Tôi lúc này đã hóa đá, cái thân cứng còng cũng yên không dám cử động nữa, hơi giật mình, giữ nguyên tư thế nghiêng người trên Trình Gia Gia.
Sắc mặt Trình Gia Gia đã khỏi xuất thần, anh nhíu nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nha Nha, em lại quyến rũ anh?”

Tôi bấn nặng, vội biện giải cho mình: “Em không có cố ý, là bất cẩn đụng phải thôi mà.”
Trình Gia Gia đã liệu trước, nên liệt kê từng sự tích của tôi: “Lần trước thừa dịp anh không chú ý, em cũng nắm anh một lần, cũng nói là bất cẩn, lần này lại thế nữa.”
Nhớ tới sự kiện Ô Long trảo lần trước, tôi lại càng bất lực. Trình Gia Gia tiếp tục vẻ mặt cợt nhả: “Vừa rồi, anh chỉ tốt bụng giúp em cài dây an toàn, em lại dùng ánh mắt khát vọng nhìn anh, còn xấu hổ ám chỉ với anh có thể làm cái gì đó.”
Aaaaaaa, tôi điên mất, nhìn cái tên vô sỉ trước mặt tôi đi, tôi thật sự không thể liên hệ được với thanh niên tao nhã lần đầu gặp luôn, người này thiệt là vô lại á. Trình Gia Gia lại còn lửa cháy đổ thêm dầu: “Kỳ thật, Nha Nha, em muốn thì cứ nói thẳng đi, em nguyện dâng tận miệng anh, anh vui lắm đó.”
Lão hổ không phát uy thì anh tưởng là mèo bệnh phải không? Tôi nhiệt huyết sôi trào, kéo mặt anh, chủ động dán môi lên cái mồm đang lải nhải của anh, nhìn đôi mắt kinh ngạc của anh rồi tôi mới vừa lòng buông ra, thuận tay nhéo nhéo mặt anh mất cái, liếm môi: “Ám chỉ cái đầu anh á, bổn cô nương muốn làm thì làm, còn cần phải ám chỉ sao?”
Trình Gia Gia ngồi đó nhịn cười, điên cuồng gật đầu, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn: “Vâng vâng, không cần ám chỉ, cô nương muốn lúc nào cũng được, tiểu nhân tùy thời sẽ phụng bồi.”
Sau đó tiểu nhân quả nhiên tùy thời mà phụng bồi thật, nhéo bổn cô nương một cái rồi tiếp tục cái việc dang dở khi nãy. Chúng tôi tiếp tục chưa được bao lâu thì điện thoại người thứ hai lại tiếp tục quấy rối, lần này là Ứng Nhan. “Nha Nha, ăn xong chưa? Xong rồi thì qua đây đi, bên này có mấy người, là khách hàng lớn thuê bất động sản, cô qua phụ tôi tiếp bọn họ ca hát.”
Cái qué gì thế này? Cô nương hò hẹn mà lại hết người nọ tới người kia quấy rối, vừa nói tăng ca làm danh sách, giờ còn bảo đi tiếp khách, Ứng Nhan đúng là quỷ hút máu! Tôi một bên oán thầm, một bên mở miệng thật cẩn thận: “Đang ăn, còn chưa ăn xong. Tôi biết rồi, thế đêm nay không phải làm danh sách sao?”
Ứng Nhan tức giận, khẩu khí rõ ràng không tốt: “Bảy giờ rưỡi rồi, ăn một bữa cơm gì mà lâu thế. Cho cô nửa tiếng, đúng tám giờ đến đây. Việc này tôi sắp xếp xong xuôi rồi, để Tiểu Trương làm, cô theo tôi đi tiếp khách.”
Để điện thoại di động xuống, không đợi tôi mở miệng, Trình Gia Gia đã khởi động xe: “Đừng nóng vội, còn kịp, mình kêu họ gói đồ ăn lại, em ngồi trên xe mà ăn.”
Điểm này của Trình Gia Gia thật là tốt, rất khéo hiểu lòng người, tôi cũng không rõ làm thế nào mà anh biết được, mà sở thích, thói quen của tôi anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tôi không ăn cay, mỗi lần đi ăn anh cũng không quên gọi bồi bàn đừng cho thêm ớt, tôi thích ngủ nướng, anh vì không muốn tôi đi làm trễ, trước khi đi làm một giờ, anh đều gọi điện tới bắt tôi tỉnh, tôi cũng không biết anh biết những điều này khi nào. Tôi vô cùng tự kỷ đem tất cả những biểu hiện này quy thành kết luận rằng anh rất thích tôi, bằng không sao lại hao tâm tổn trí chăm sóc tôi đến thế.
Dường như nhận ra vẻ không yên lòng của tôi, Trình Gia Gia quay đầu nhìn, nháy mắt với tôi mấy cái: “Nha Nha, lãnh đạo của em có phải có ý tứ gì với em không? Hai ta hẹn hò mười lần, hết sáu lần em bị gọi về bận việc rồi.”
Chương 28
Tôi trừng mắt liếc Trình Gia Gia một cái, sao dám thế hử, dám nghi ngờ mị lực của bổn cô nương, tuy rằng ta đây bề ngoài không tới nước quốc sắc thiên hương người nhìn người mê mệt, nhưng ta đây tốt xấu gì cũng có thể xem là thanh tú động lòng người nha, chẹp, hình như tôi nổ quá đà rồi, leo xuống, leo xuống thôi.
Trình Gia Gia vẫn cười cười như thường nhìn tôi, rồi quay đầu đi chuyên tâm lái xe, theo góc nhìn của tôi bên này, vẻ mặt anh có chút kì quái, sau đó anh chỉ trầm mặc lái xe, không biết là đang suy nghĩ gì.
Tôi nghĩ nghĩ, hình như tôi chưa nói câu nào đáng để anh phật lòng hết, chẳng lẽ vì liên tiếp hai tên đàn ông gọi đến cho tôi khiến anh không được tự nhiên? Anh nhìn không giống đàn ông nhỏ nhen như thế à nha.
Thời gian cấp bách, Ứng lão đại còn ở công ty chờ tôi, tôi cũng chẳng để tâm lắm việc đoán ý Trình Gia Gia, ngồi trên xe vội vàng ăn chút gì đó, cuối cùng đúng nửa tiếng sau đã có mặt tại công ty. Trình Gia Gia ngừng xe trước cửa công ty, tôi gấp gáp muốn nhảy xuống, lại bị anh giữ chặt, tôi sốt ruột, ây da, mau lên, không còn kịp rồi, lúc này mà còn níu kéo gì nữa, tôi đành phải quay đầu thúc giục: “Em bị muộn rồi!”

Trình Gia Gia mím môi, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, loại ánh mắt này làm tôi chẳng biết phải làm sao, anh tựa hồ đang nhìn tôi thật thâm tình, nhưng chẳng biết tại sao, tôi lại có cảm giác như mình là món đồ chơi được yêu thích.
Lau mồ hôi, giờ cũng không phải là lúc chơi trò thâm tình. Tôi nhìn di động, a, tới giờ rồi, tôi vội đẩy tay anh ra: “Muộn mất rồi, em phải đi thôi.”
Anh không thèm quan tâm, ôm lấy tôi, dúi đầu vào cổ tôi, tôi nghe thấy tiếng anh bên tai, vừa muốn nói lại thôi: “Nha Nha…”
Vẻ thất thần của anh thật khiến người ta phải liêu xiêu, khuôn mặt trẻ con nũng nịu ấy làm lòng tôi mềm nhũn, tôi đưa tay ôm ngược lại anh, vỗ vỗ lưng anh, nói dịu dàng: “Một tháng nữa tới Giáng Sinh rồi, tới đó được nghỉ, chúng ta cùng đi Thanh Hải chơi.”
Trình Gia Gia lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục lại vẻ mặt vô lại bình thường, bộ dạng băn khoăn ban nãy mất tăm không còn dấu vết, giống như đó là do tôi tưởng tượng vậy. Anh nhéo nhéo mũi tôi, đôi mắt đen láy khẽ cong lên, cười híp mắt nói: “Aii, thiệt tình, em đúng là nha đầu ngốc. Nhưng sao anh lại thích em cơ chứ.”
Ack, chẳng lẽ đây là tỏ tình? Cái tên này, đem cái biểu hiện đó tỏ tình để tấn công tôi á? Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc không có ngu à nghen, tôi chỉ biết, vẻ trẻ con của tên gia hỏa này chẳng bao giờ đi chung với hai từ thâm tình hết. Tôi nhìn xuống tay, xong rồi, trễ mất một phút rồi, Ứng Nhan nhất định đang mặt đen thùi lùi, vặn vẹo chờ tôi ở bên trong.
Tôi cũng điệu đà tươi cười, ngọt tới sún răng, mở miệng: “Gia Gia ca, anh đang muốn làm rõ ràng với em phải không? Anh đối với em là kiềm lòng không đậu chứ gì, cái này đâu phải chuyện gì xấu, anh đâu cần xấu hổ thế?”
Trình Gia Gia hơi kinh ngạc, tôi thừa cơ lẻn ra khỏi ngực anh, thừa lúc anh không chú ý mà nhéo lên mặt anh: “Ca ca, anh cũng không cần do dự đấu tranh như thế, thích em thì cứ việc nói đi.”
Đánh úp xong, tôi nhanh nhẹn lấy túi xách tót xuống xe, đóng cửa lại rồi le lưỡi với anh, ha ha, Nha Nha tôi cuối cùng cũng có ngày xoay người ta như chong chóng, há há, trêu chọc Trình Gia Gia thật là sướng!
Tôi đương chạy lên bậc thang công ty thì quay đầu lại, thấy Trình Gia Gia vẫn ngồi trong xe, kéo kính cửa sổ xuống, tâm tình vui vẻ mỉm cười với tôi, ầy, cái tên gia hỏa này lại phóng điện nữa rồi!
Tôi hớt ha hớt hải chạy vào văn phòng Ứng Nhan, đúng y như tôi nghĩ, mặt Ứng Nhan đen thui, thối hù chết người luôn: “Cô đến muộn ba phút!”
Tôi lau mồ hôi, nhanh chóng cúi đầu nhận sai: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi tới chậm để anh phải đợi lâu.”
Ứng Nhan khẽ hừ mũi một cái, rồi từ bi mở miệng vàng: “Đem tài liệu cho Tiểu Trương với Tiểu Lí nhanh lên, để họ còn làm.”
Tôi nhanh chóng chạy tới phòng kế toán, giao một đống to bự tài liệu cho Tiểu Vương với Tiểu Trương đang hoa mắt chóng mặt, hai người ấy gào lên: “Này, có còn cho người khác sống nữa không hả?”
Biết chính xác cái cảm giác nghiến răng nghiến lợi đó là như nào, nhưng tôi chỉ có thể nhìn Tiểu Trương, chính cô ấy còn chưa làm xong việc mình, giờ lại còn phải làm thêm ba bản danh sách kê khai nữa, tôi nhất thời không đành lòng, rút bớt ra một bản: “Chị Tiểu Trương, như vầy đi, tổng cộng ba bản, chị làm hai, bản này để em đi tiếp khách hàng về rồi làm.”
Tiểu Trương còn chưa nói cảm ơn thì Ứng Nhan đã đứng trước cửa phòng kế toán, gân cổ lên gầm gào: “Còn làng sàng làm cái gì đó, giao việc xong chưa hả?”

Tôi để tài liệu lại, quay đầu bỏ chạy ra cửa theo Ứng Nhan. Cái ông trời con này, gần đây tâm trạng bất ổn, nghe lời hắn thì hơn.
Ứng Nhan mang tôi tới phòng kara, vừa vào phòng, tôi đã thấy Tiểu Lí đang ngồi với một đống nam đồng nghiệp, nháy nháy cười đểu với tôi.
Tôi đi tới đập trộm anh ta một phát: “Cười gì mà cười, không cho cười, khách hàng đâu?”
Tiểu Lí thừa dịp không ai chú ý, chỉ chỉ ở rìa sofa, tôi vừa nhìn sang, thiếu điều té cái rật! Ngồi ở rìa sofa là hai mỹ nữ, một người xinh xắn linh lợi, một người trẻ trung phơi phới.
Khó trách hôm nay tới đây toàn là trai đẹp của phòng nghiệp vụ, mỹ nữ như hoa như ngọc phòng nghiệp vụ hôm nay chẳng thấy bóng ai, cả Thọ Phương Phương cũng chẳng thấy. Ê Ứng Nhan, làm gì không làm, tiếp mỹ nữ hát thì gọi tôi đến làm gì hử?? Tôi oán hận liếc mắt, trừng cái lưng Ứng Nhan một cái, bất thình lình hắn xoay người lại, tôi sợ tới cúi gục đầu xuống luôn. Nhưng mà trong cái nhìn này, tôi thấy hắn có phần mất tự nhiên, chẳng lẽ người như hắn cũng biết áy náy hả?
Tôi đang bâng quơ suy nghĩ thì thấy sofa cạnh mình lún xuống, Ứng Nhan ngồi lại cạnh tôi, lúng ta lúng túng nói: “Việc này… Tôi cũng không biết khách hàng là nữ.”
Giọng hắn lúc này với cái giọng nghiêm khắc khi làm công tác kỷ luật hoàn toàn khác nhau, có phải tôi nghe lầm hay không mà lại thấy trong giọng hắn có một tia thẹn thùng vậy hả? Tôi ngạc nhiên quay đầu, mờ tỏ dưới ánh đèn, gương mặt Ứng Nhan so với bình thường dường như đẹp hơn một chút.
Thấy tôi nhìn chằm chằm, Ứng Nhan mất tự nhiên, xoay đầu đi, cuối cùng ngượng ngùng đứng lên, đi về phía hai khách hàng kia.
Tiểu Lí ca đúng là cáo già, thấy Ứng Nhan qua bên này thì nhấn nhá chỗ hai người đẹp, vừa thấy hắn ta rời đi thì bu qua đây liền, vẻ mặt cợt nhả: “Thế nào, tôi nói có sai đâu.”
Cô gái xinh xắn linh lợi kia hình như rất có hảo cảm với Ứng Nhan, lôi kéo hắn hát song ca, không đợi Ứng Nhan đồng ý đã cầm điều khiển chọn bài. Tôi đang thưởng thức bộ dạng quẫn bách của Ứng Nhan, thì đột nhiên hắn quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn bên này.
Ê ê, sao hắn lại nhìn tôi, chẳng lẽ Tiểu Lí nói đúng, Ứng Nhan, hắn có ý với tôi thật hả? Ý nghĩ này vừa chớm lên thì lòng tôi run bần bật, đủ mọi kinh nghiệm bị kỉ luật ào ạt ùa về.
Trong lòng tôi lộn xộn nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc: “Cái gì vậy, cái gì đúng cái gì sai? Bình thường anh nói lung tung đủ thứ, tôi biết cái nào là cái nào?”
Tiểu Lí đảo mắt, cười hắc hắc, không thèm thanh minh, thân thiết choàng qua vai tôi, kéo tôi qua chọn bài: “Nha Nha, em nói tụi mình nên hát bài gì thì hay nhỉ? Hay hát bài nào trữ tình đi hén.”
“Làm gì thế hử? Chọn bài thì chọn bài đi, đừng có choàng qua vai tôi.” Tôi dùng sức đẩy bàn tay trên vai mình, nhưng mà Tiểu Lí cứ như keo dán sắt ấy, kéo mãi không ra.
“Lí Chính Nghĩa, giờ anh đi ra ngoài xe tôi lấy gói thuốc lá qua đây.” Giọng Ứng Nhan bỗng nhiên lạnh lùng vang lên cạnh tôi, tay tôi run rẩy, điều khiển từ xa bị tôi bấm ra một bài “Ngao du tương hội” .
Má ơi, sao lại là bài này hả! Tôi nhanh chóng cầm điều khiển định xóa.
“Bài này hay, bài này hay.” Lí Chính Nghĩa, hay cũng chính là Tiểu Lí, cười hì hì đè cái tay định xóa bài hát của tôi xuống, lại quay sang Ứng Nhan nháy mắt mấy cái. “Nha Nha, giọng quản lý Ứng của chúng ta thế mà là âm nam cao đó, em hát bài này với anh ấy đi, anh lấy đồ về rồi chúng mình cùng hát ‘Má lúm đồng tiền’ nghen.”
“Lão đại, rốt cục anh cũng tới.” Tiểu Lí vừa nói cười xong lập tức chạy qua cạnh Ứng Nhan, ghé vào tai hắn thầm thì nửa ngày, chỉ thấy vẻ mặt Ứng Nhan càng lúc càng thâm sâu, hắn có vẻ không được tự nhiên, đập vai Tiểu Lí một cái, rồi vung tay lên ném chìa khóa xe cho anh ta, lại còn trợn trừng mắt liếc Tiểu Lí một cái. “Còn không mau đi đi.”
“Dạ lão đại.” Tiểu Lí nói với giọng quái lạ, trước khi đi còn nháy tôi mắt cái, tên này, tôi càng nhìn càng thấy anh ta giống dắt mối.
Nhạc dạo “Ngao du tương ngộ” vang lên cao vút, Ứng Nhan ngồi xuống bên cạnh, đưa tôi một cái micro. Tôi tới bây giờ cũng chưa từng ngồi gần hắn như thế, hơn nữa hồi nãy còn nghe Tiểu Lí nói tầm xàm, làm tôi như đứng đống lửa ngồi đống than. Ứng Nhan bắt đầu hát, giọng hắn vừa vang lên, cả căn phòng ồn ào đột nhiên yên lặng, nhìn xem, cái tên này, đúng như Tiểu Lí nói, có giọng hát thật là tốt!

“Mười lăm năm trăng lên giữa trời
Xung quanh chẳng có một gợn mây
Ta nơi đây đợi mỹ nhân
Mà cớ sao nàng còn chưa tới?
Ơi~”
Tôi chưa bao giờ biết một bài dân ca có thể hát tới động lòng người như vậy, trong tiếng nhạc du dương trầm bổng, giọng Ứng Nhan hào sảng rõ ràng, trong tiếng ca hồ như thấy được chàng du mục ngày ngày đợi người yêu trên thảo nguyên xanh ngắt.
Giọng Ứng Nhan so với hình tượng thường ngày của hắn quả thực khác biệt vô cùng, mọi người, nhất là tôi, trong lòng đều chấn động, lặng người đi. Tôi đang ngơ ngác nghe hát, bỗng cảm thấy có đồng nghiệp bên cạnh khều khều tay mình: “Nha Nha, tới cô hát.”
Trên màn hình nhảy ra một loạt chữ đỏ to tướng bắt mắt.
“[nữ] Nếu trời không mưa
Hoa hải đường sẽ không thể nở
Chỉ cần chàng nguyện lòng chờ đợi
Người trong lòng sẽ sớm đến thôi
Ơi~”
Cái ca từ này! Tôi bấn nặng, vừa đúng lúc vào nhạc, tôi đành cà lăm xướng theo, trộm nhìn Ứng Nhan bên cạnh, thấy hắn đang thất thần nhìn màn hình, này này, đừng nói hắn cho rằng tôi ám chỉ hắn, bảo hắn phải kiên trì chờ đợi nha!
Thời gian quẫn bách của tôi cuối cùng cũng hết, tới đoạn hợp xướng, Ứng Nhan như thể vô tình kéo tay tôi cùng đứng lên hát đoạn này, hắn nghiêng đầu nhìn tôi, hát thật xúc động.
“Nàng trong lòng ta đã tới yêu ta rồi. Ơi~”
Sau đó, trong cái nhìn chăm chú thâm tình của hắn, kẻ kinh hãi tôi đây cuối cùng cũng hát ra.
“Chàng trong lòng ta đã tới yêu ta rồi. Ơi~”
Phá hỏng hợp xướng luôn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận