Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Chương 49
Tôi vừa xuống taxi thì nhìn nhìn thấy bên kia đường có một cô gái trẻ đang vội vàng vào trong quán, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, mười hai giờ rưỡi, đã trễ thế này mà còn có người vào một cái quán nhỏ lụp xụp, tôi kì lạ đi tới quán hải sản vô danh.
Tôi đi vào trong quán thì thấy cô gái kia đang quay nghiêng lưng về phía tôi, mắt hạnh trừng trừng, lông mày dựng thẳng, lớn tiếng mắng Lục tử: “Anh Lục tử, anh Gia Gia sao lại uống thành thế này, sao anh không cản ảnh lại?”
Cái giọng nói này! Sấm sét giữa trời quang nha, đây là Gia Thanh của Thôi Nam mà, em gái nhỏ của Trình Gia Gia, Tiểu Thanh!!!
Tôi sững sờ đứng ở cửa không biết phải làm sao mà nhìn bóng người thon thả kia trách mắng Lục tử, nhất thời chẳng biết có nên rời khỏi hay không.
Lục tử đối với vị cô nương Gia Thanh này hiển nhiên cũng rất đau đầu, anh ta bận ứng phó với Gia Thanh, nhất thời cũng chẳng nhìn thấy tôi đứng ở cửa: “Tiểu Thanh, lão Tam không phải bảo em đừng tới rồi sao, thế sao em lại còn tới?”
“Em còn không tới được hả? Em nghe giọng anh Gia Gia trong điện thoại không ổn chút nào, ảnh say tới mức lời nói cũng lộn xộn, em có thể không đến sao? Nếu bữa nay em không gọi điện thoại đến, cũng chẳng biết ảnh đã thành cái dạng này. Rốt cục thì có chuyện gì xảy ra, anh Gia Gia nào giờ uống không say, sao giờ lại say đến thế này?” Gia Thanh tức run người, nghiêng sang dựa vào cạnh Trình Gia Gia.
Tôi giờ mới nhìn sang Trình Gia Gia say mèm cạnh chỗ cô ta ngồi, đèn trong quán không quá sáng, nhưng tôi vẫn thấy rõ Trình Gia Gia bất lực ngồi nghiêng trên ghế dựa, đầu cúi thấp, tóc trên trán rũ xuống, không nhìn thấy mặt anh, cổ áo anh xộc xệch cởi hết hai nút, cả người đều thất thần suy sụp, làm cho người ta nhìn vào thấy sao mà khổ sở.
Lòng tôi đột nhiên quặn lại, đủ chuyện trước kia tràn về, mỗi lần rời giường, anh đều để lại hai nút trên cùng không cài, để tôi phải giúp anh cài vào, anh biết bề ngoài của mình lúc đó quyến rũ nhất, mỗi ngày đều bày ra cái dạng này phóng điện tôi, cài qua cài lại, cuối cùng cả hai lại lăn trở về giường.
Tôi hít thật sâu một hơi, bước vào quán. Sợ cái gì mà sợ, đến cũng đến rồi, sao lại không vào, cô ta là cô ta, tôi là tôi, cô ta tới mắc gì tôi phải trốn, nên cứ tới luôn đi, chuyện này dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt, Lý Nhị Nha tôi không làm việc gì có lỗi với đời, sợ quái gì.
Gia Thanh tiểu thư nghe thấy tiếng bước vào thì quay đầu, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ tức giận khi mắng Lục tử. Ánh mắt cô ta vừa chạm tới tôi, thì như bị kim châm, phút chốc thu lại biểu cảm, đông cứng ở đó nhìn tôi, mắt hạnh mở càng to, lông mày dựng đứng thành chữ bát (八), biểu cảm thay đổi liên tục.
Gia Thanh này không phải người phàm, trong chốc lát đã thu lại vẻ khiếp sợ, không hề nhìn tôi, chỉ quay người, dùng cùi chỏ chọc chọc Lục tử: “Ả đàn bà này sao lại tới đây?”
Lục tử đang ứng phó với điện thoại truy vấn của bà xã, nghe được lời của Gia Thanh, một bên cam đoan với bà xã sẽ về nhà ngay, một bên hờ hững nhìn về phía tôi.

Nhìn thấy là tôi, Lục tử vui mừng quá đỗi, lập tức ngắt điện thoại của bà xã, không thèm trả lời Gia Thanh, vui sướng chạy lại đây, nắm lấy cánh tay tôi: “Nha Nha, em cuối cùng cũng đến, lão Tam coi như có người lo rồi, mau mau mau, mau lôi lão Tam về đi.”
Tôi bị Lục tử kéo một đường dài tới bên Trình Gia Gia, Trình Gia Gia lúc này quả thực rất say, đưa lưng về phía tôi bất lực tựa vào ghế, anh dường như uống tới mụ mị, động tĩnh của bọn tôi anh thậm chí còn chẳng để ý, ngay cả tôi đứng ngay cạnh anh, anh cũng không để ý, vẫn nhắm hai mắt xiêu vẹo dựa vào ghế, một người đàn ông cao lớn ngồi nghiêng nghiêng ngả ngả trên ghế như thế, nhìn vừa yếu đuối lại có chút trẻ con, lòng tôi chua xót, không suy nghĩ gì bước mau ra phía trước, chuẩn bị kéo anh về rồi hẵng nói.
Không đợi tôi đỡ Trình Gia Gia, một bàn tay đã nâng Trình Gia Gia sớm hơn tôi một bước: “Anh Lục tử, anh cũng theo em về đi chứ, bằng không bà má thấy ảnh thế này lại tưởng là do em nháo.”
Lục tử lúc này có chút bất an, anh ta mất tự nhiên mở miệng nói với Gia Thanh: “Tiểu Thanh, việc này, việc này em không cần nhúng tay, Nha Nha là bạn gái của lão Tam, lần này lão Tam với cô ấy giận nhau, cứ để tự bọn họ giải quyết là được rồi.”
“Bạn gái? Không thể nào, anh Gia Gia không phải nói với em chỉ là chơi chơi thôi sao?” Gia Thanh dường như để tôi thành không khí, giọng cô ta có vị khiêu khích đắc ý, sự khoa trương của cô ta dựng lên biểu cảm kinh ngạc của Lục tử. Đệt, diễn cảm phong phú như vậy quả thật rất đạt, không hổ cho thực lực diễn xuất của cô ta chút nào.
Tôi thừa nhận, dù tôi có coi thường màn diễn của cô ta, có nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tốt lắm đi chăng nữa, thì cô ta cũng đã đánh trúng điểm yếu của tôi, tinh thần cẩn trọng kiên cường của tôi lúc này hoàn toàn trở thành trái tim thủy tinh trong suốt.
Có thể là vì yêu chăng, càng là vì yêu, nên khi người ta bắn tên, lại càng không chịu nổi. Trước kia Thôi Nam quay đầu lại thì lời cô ta dù có ác độc đến thế nào, tôi đều có thể cười trừ, thoải mái đánh trả, cái đó chẳng qua là vì tôi không cần, bây giờ cô ta chỉ nhè nhẹ một câu, tôi đã có chút chịu không nổi. Trong chuyện tình cảm, khi đã nguyện chìm vào, là trao cho người khác cơ hội tổn thương mình. Huống chi, cô gái này lại còn là em gái của anh, điều ấy tôi có tránh thế nào cũng không tránh được, tôi đứng ở đó, miệng há rộng nhưng một câu cũng không thốt nổi thành lời.
Lần đầu tiên, tôi nhụt chí, lần đầu tiên, tôi có xúc động muốn bỏ chạy trối chết, lần đầu tiên tôi cảm nhận được, hóa ra mình cũng thật nhát gan.
Trên tay tôi nóng lên, có một bàn tay to cầm lấy, Trình Gia Gia trong mơ màng dường như nhận ra tôi, anh nắm được tôi, nắm lại thật thật chặt, trong miệng khẽ gọi một tiếng mơ hồ: “Nha Nha, em, đừng đi.”
Tôi phục hồi tinh thần lại, vì sao tôi phải đi, kệ Trình Gia Gia có xảy ra chuyện gì, tôi không muốn quan tâm chi cho mệt, hôm nay tôi còn đứng đôi co với vị Gia Thanh này thật đúng là thừa hơi.
“Tiểu Thanh, em nói xằng cái gì đấy.” Bên cạnh truyền đến giọng của Lục tử, anh ta đang tức giận nắm lấy tay Gia Thanh, “Em đi về nhà ngay đi, đừng phiền thêm, được không, anh vất vả lắm mới gọi Nha Nha ra được đấy.”
Gia Thanh thấy Lục tử nói cô ta như thế, đỏ mắt nhìn anh ta, nước mắt loạch xoạch rơi, dài giọng: “Anh Lục tử, anh biết gì chứ.”
Đệt, lại chơi trả đũa. Tôi đây bị nói còn chưa khóc, cô ta lại đi khóc trước, thật đúng là khóc đến nỗi rung động lòng người nha, bản thân tôi đọ không lại cô ta rồi.

Tôi không để ý tới vị cực phẩm Gia Thanh này, khom lưng xuống đỡ Trình Gia Gia, nhưng cánh tay bên kia của Trình Gia Gia bị bạn học Gia Thanh nắm chặt rồi. Tôi ngẩng đầu, Gia Thanh đại tỷ đang trừng tôi không chút yếu thế.
Ai, đánh không trả chửi không mắng lại thì chẳng phải phong cách của Lý Nhị Nha tôi, tôi nâng người lên: “Đại tỷ à, phiền cô buông ra, Trình Gia Gia thích tôi thật hay chơi thì là chuyện của chúng tôi, ai chơi ai cũng được, không liên quan đến kẻ khác, cô về quản lý cho tốt đàn ông của mình thì hơn.”
Gia Thanh tiểu thư đại khái là không đoán được tôi sẽ phản pháo, nhất thời bị tôi mắng tới đỏ cả mặt, ngượng chín quay lại cầu giúp đỡ: “Anh Lục tử ~” [mợ nó cái dấu ~ nổi cả da gà, mình muốn chém con tiện tì này =”=]
Lục tử bộ dạng đau đầu, nhăn mặt nhíu mày, ôm lấy cô ta đi ra khỏi quán: “Nha Nha, em ở đây trông lão Tam đã, anh đưa Tiểu Thanh về trước.”
Gia Thanh bị Lục tử kéo ra khỏi quán, trong quán yên tĩnh trở lại, tôi ngượng ngùng, chúng tôi rề rà trong quán quá khuya, khiến người ta không đóng cửa được.
Tôi dùng sức kéo mạnh Trình Gia Gia, anh nắm chặt tay tôi, dường như đã ngủ, thì bị nỗ lực lôi kéo của tôi khiến cho mở mắt, thấy bộ dạng hết sức kéo của tôi, anh liền muốn đứng lên, có lẽ cuối cùng vì anh say quá, quơ quào chả đứng dậy được, ngược lại khiến tôi rơi vào lòng anh.
Thân thể này vẫn là thân thể tôi quen thuộc, có điều trong hương vị quen thuộc thì lại lẫn vào mùi cồn, Trình Gia Gia hiện tại ngay trước mặt tôi, cặp mắt bình thường luôn nở đầy hoa đào bây giờ im lặng nhìn tôi, lòng tôi giật nảy lên thình thịch, trong mắt anh vì ngà say mà nổi lên sóng nước, so với bình thường càng khiến người ta rung động, người đàn ông này, thực ưu tú mà cũng rất quyến rũ, hơn nữa tôi nghĩ, anh hẳn là yêu tôi, chỉ là, một màn vừa rồi nghẹn thành một bức tường trong lòng tôi, nếu tôi thực sự bên anh, chẳng lẽ từ nay về sau mỗi ngày đều phải diễn một màn kịch như thế?
Tôi không sợ Gia Thanh đại tỷ, chỉ là…
Tôi thở dài, trong lòng đã có quyết định.
Chương 50
Tôi từng nghĩ, chỉ cần anh thật tình, thì trước kia dù anh có mang mục đích gì đi chăng nữa cũng không quan trọng, tôi cũng có thể như An An mà buông tha quá khứ, chỉ cần hiện tại. Nhưng khi tôi thật sự nghe được giọng điệu châm chọc của Gia Thanh nói ra câu “Chỉ là đùa chơi”, tôi mới nhận ra mình đánh giá quá cao năng lực chấp nhận của bản thân, có rất nhiều việc, nghĩ tới thì thật dễ dàng, nhưng thực sự đối mặt thì vẫn là khó khống chế được tâm tình.
Nhưng cái này cũng không phải điều chính yếu, quan hệ của anh với bọn Thôi Nam mới chính là việc khiến tôi đau đầu nhất, tôi có thể tưởng tượng được, từ nay trong cuộc sống thường ngày của chúng tôi sẽ có Thôi Nam và Gia Thanh thò chân xía vào, tôi vô cùng ghét hai người này, nhìn thấy bọn họ là buồn nôn. Trong hôn nhân, chỉ có tình yêu xa xôi kia thì không đủ, bên người có quá nhiều kẻ phá rối, nam nữ yêu nhau say đắm cũng có thể vì việc vặt gia đình mà trở thù ly hôn, hôn nhân tuyệt đối là chuyện hai nhà, không phải chỉ là chuyện hai người.
Lý tưởng thì nhiều, sự thật lại rất “xương xẩu”, những cô gái chưa chồng đều hi vọng tìm được người mình thích, đàn ông trông có vẻ vĩ đại vô cùng, thế nhưng chính ngay lúc bạn cho là đã gắn bó được với nhau, thì lại phát hiện mọi chuyện hóa ra chỉ là đùa chơi.

Lục Tử khá lâu không trở lại, tôi còn đang lo lắng anh ta uống rượu say lái xe gặp chuyện, thì anh ta đã chạy xồng xộc vào, xốc Trình Gia Gia lên thật nhanh, vội vàng gào sang tôi: “Đi, Nha Nha, nhanh lên, anh giúp em khiêng lên lầu, bà xã anh hối lắm rồi.”
Tôi rướn cổ nhìn ra ngoài quán, đã không thấy bóng dáng Gia Thanh đâu. Lục Tử nhìn nhìn tôi, nhăn nhăn cái mũi lại: “Anh để Tiểu Thanh về rồi, Nha Nha, em đừng nghĩ nhiều chuyện của con bé Tiểu Thanh kia, nó chính là đại tiểu thư bị nuông chiều sinh hư, để nó chọc giận không đáng.”
Không giận sao? Mỗi ngày có người gây sự với mình như thế, có thể không giận sao? Tôi nhìn thấy Trình Gia Gia trên vai Lục Tử hơi nghiêng một chút, nên bước lên đỡ lấy anh, tôi và Lục Tử hai người cùng dìu Trình Gia Gia ra khỏi quán, trời đêm bên ngoài vừa đen lại vừa lạnh, tôi rùng cả mình, nghe thấy giọng mình lập cập: “Lục Tử, đó là em gái anh ấy.”
Lục Tử nhìn tôi, miệng há há rồi đóng lại, bỗng nhiên dùng sức kéo Trình Gia Gia một cái, quay đầu đi ồm ồm nói: “Ừm, đúng thế, em cứ chỉnh thằng nhãi này cho tốt, để nó nhớ lâu một chút.”
Bà xã của Lục Tử hối thiệt là gấp luôn, suốt một đường gọi tới những ba cuộc. Lục Tử phụng mệnh thánh chỉ chẳng dám trái, vừa đến nhà tôi đã để Trình Gia Gia lại, bỏ chạy. Tôi cởi vớ cởi giày cho Trình Gia Gia, cố sức lôi lên giường, giúp anh cởi quần áo thì thấy trên cổ áo anh, cà vạt lỏng lét buông lơi, thành hình nút kết khăn quàng đỏ tiểu học mà lần đó tôi thắt khi đi công tác thành phố A với Ứng Nhan.
Anh thế mà vẫn luôn đeo cái này!
Bản thân tôi không phải là một kẻ kiên định, thời khắc này, tôi lại dao động.
Trong mơ hồ, chẳng biết Trình Gia Gia mở mắt ra khi nào, nhìn nhìn tôi, tay dùng sức, kéo tôi đổ ập lên người mình, tôi nghe thấy anh thở dài, rồi lại nhắm mắt thỏa mãn ngủ.
Tôi lẩm bẩm rủa mình khi nằm trên ngực anh, vồng ngực Trình Gia Gia thật ấm áp, thật rắn chắc, mà trong mùi rượu đầy mũi, tôi vẫn ngửi ra được hương vị đặc trưng của anh, như ánh mặt trời, nhẹ nhàng khoan khoái. Tôi cảm thấy lồng ngực mình lại đầy tràn, có phải tôi gặp ma hay không, ma men sao lại có mùi hương khoan khoái như nắng được, tôi cau cái mũi, lại là hương vị của anh, hít vào thật thoải mái, làm người ta lâng lâng say. Tôi ngúc ngoắc đầu, cục cực mình, muốn thoát ra từ vòng tay anh, có thể vì anh ôm quá chặt, mắt tôi lại nhìn thấy nút thắt khăn quàng đỏ trên áo, tôi nhìn cái cà vạt xộc xệch kia, thở dài, chui vào lồng ngực anh, ngày mai dù thế nào cũng kệ, hôm nay cứ thư thái ngủ một giấc đi.
Tôi nghĩ mình mê muội quá rồi, tôi thích anh, không phải đơn giản vì anh đẹp trai, Ứng Nhan với Thôi Nam đều phong nhã vậy. Nhưng tôi nhìn hai người kia thì một kẻ thấy sợ một kẻ thấy phiền, muốn lẩn đi thật xa, nhưng khi nhìn Trình Gia Gia, tôi bất tri bất giác lại buông thả nguyên tắc của chính mình, giống như hiện tại, tôi đã nghĩ kĩ, cần phải tách ra với anh một thời gian, nhưng nằm trong ngực anh, tôi lại mềm lòng thỏa hiệp kiểu lừa mình dối người, hay là, cứ cùng nhau một thời gian xem sao, có khi lại tìm ra được cách giải quyết vấn đề.
Tôi phỉ nhổ chính mình một hồi rồi cũng mơ màng theo Trình Gia Gia chìm vào giấc ngủ, đánh thức tôi dậy chính là âm báo tin nhắn của Trình Gia Gia, vừa sáng sớm, tiếng di động tít tít vang ong cả tai. Tên ma men này cũng ngon lắm, trùm mền xoay người, không thèm để ý lý lẽ, tiếp tục thở o o, chỉ thương cho tôi, luôn phải chịu tiếng chuông độc hại này, mỗi lần quay người muốn ngủ tiếp, thiêm thiếp đi, thì điện thoại lại reo lên.
Tôi rốt cục chịu không nổi, một phát túm lấy di động của Trình Gia Gia, chuẩn bị tắt máy, tôi thật sự không tính xem tin nhắn của anh, nhưng điện thoại Iphone không tốt là ở chỗ đó, tin nhắn dài hẹp hiện thẳng lên trên màn hình chờ.
Tin nhắn đúng là do đại tỷ Gia Thanh âm hồn bất tán gửi tới:
“Anh Gia Gia, anh ở đâu thế, em đang ở nhà anh, anh về mau lên.”
Trong lòng tôi run lên, xem ý tứ của cô ta, thì cô ta có thể tự do ra vào chỗ ở của Trình Gia Gia? Trình Gia Gia không phải đã nói, chỗ đó không mang phụ nữ về sao?

“Anh Gia Gia, có phải anh ở nhà con đàn bà đó qua đêm không? Không được, mắt nhìn của anh kém quá.”
“Cái con đấy có chỗ nào tốt mà anh với Thôi Nam đều quay vòng vòng quanh nó thế hả?”
“Anh Gia Gia, anh tỉnh thì gọi lại cho em, em ở đây chơi game một lát.” Quả nhiên, đại tỷ cực phẩm Gia Thanh kia có chìa khóa nhà Trình Gia Gia.
Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, dù rằng cô ta là em gái anh, nhưng lời ngon tiếng ngọt trước kia vẫn vang vang bên tai tôi: “Anh không có mang phụ nữ về qua đêm, em gái cũng không được, bà xã, chỗ đó chỉ mở ra cho em vào thôi.”
Anh lại nói dối, rốt cục anh còn bao nhiêu điều giấu tôi nữa?
Trước mắt là khuôn mặt vẫn anh tuấn như thế, khi anh ngủ nhìn như một đứa trẻ, nhưng sao tự nhiên lại khiến tôi cảm thấy thật chói mắt, đôi mắt tôi hơi đau, nhưng trong lòng lại lạnh dị thường, tôi tỉnh táo lại, mọi việc ngày hôm qua hiện lên trước mắt.
Tôi xoay người thoát khỏi vòng tay Trình Gia Gia, bắt đầu nhanh chóng mặc quần áo, động tĩnh của tôi làm Trình Gia Gia thức, anh buồn ngủ vươn tay ra, muốn lần nữa kéo chúng tôi về ổ chăn: “Còn sớm mà, ngủ thêm một lát.”
“Em gái anh nhắn tin tới, mấy cái rồi.” Tôi né sang bên tránh anh, nhanh nhẹn nhảy xuống giường, hai người nằm cùng một giường, nói gì thì nói, vẫn không nên.
Biểu cảm của Trình Gia Gia lập tức đông cứng, anh lập tức nắm lấy di động, quẹt quẹt mấy cái, sau đó ngẩng đầu hoảng hốt: “Nha Nha, em đừng giận, con bé Tiểu Thanh này tính tình con nít, không có quỷ quyệt tính toán, nó nhìn trúng ai thì sống chết đeo theo, nhìn ai không vừa mắt thì lại ghét thấu xương, anh sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt, em đừng giận.”
Người ấy có phải đã nói dối nhiều lắm, nên quên mất lời đã nói cùng tôi không, trong lòng tôi lửa bắt đầu bùng dữ dội, nhưng ngoài miệng lại chẳng nói điều gì, nói thế nào đây, rằng vì sao em gái anh có chìa khóa nhà anh à, nhưng chuyện em gái có chìa khóa nhà anh trai lại vô cùng bình thường.
Tôi nhịn cả một bụng tức giận, nhìn anh không nói một lời, Trình Gia Gia nói xong thì không nghe thấy tiếng trả lời, anh kéo tay tôi: “Nha Nha, đừng giận nữa, anh về sẽ giáo huấn nó nghiêm khắc, nó cũng chỉ là nhắn tin, không biết là em sẽ đọc được.”
Tính tình con nít? Không có quỷ quyệt tính toán? Chỉ là nhắn tin? Gặp mặt sẽ không thế sao? Con nít biết cướp bạn trai người khác à? Không có quỷ quyệt tính toán thì sẽ chỉ gà mắng chó? Chỉ là nhắn tin cũng có thể nhục mạ người khác? Gặp mặt sẽ như thế nào, ngày hôm qua tôi cùng Lục Tử cũng đã trải qua! Đại khái là chỉ có anh say đến bất tỉnh nhân sự.
Trình Gia Gia thật sự là yêu thương cô em gái này nha, tình anh em thân thiết đến độ có thể không phân biệt trắng đen luôn. Tôi rút khỏi tay anh, đi ra bên ngoài: “Chúng ta chia tay đi, anh cũng đừng quản chuyện của tôi, đi quản cô em gái thuần khiết lương thiện tính tình con nít đó của anh đi.”
“Không được.” Trình Gia Gia nhìn thấy bộ dạng tôi không ổn, chân trần nhảy xuống giường, vội vàng đuổi theo giữ chặt lấy tôi. “Nha Nha, anh sẽ nói với nó mà, nó là nó, không liên can đến chúng ta, chúng ta đừng rộn lên nữa được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận