Chương 61
Chẳng phải có câu “nói gì đến nấy” sao, tôi bên đây vừa mới nói dối, bên kia liền ứng nghiệm, không đợi tôi cất điện thoại, Thọ kinh đã hùng hổ đi tới cửa phòng chúng tôi, đi tới trước bàn tôi, cô ta ném một chồng giấy lên bàn: “Tiểu Lý, giấy tờ ban sáng này có phải do cô làm hay không?”
Lòng tôi ai thán một tiếng, lại tới nữa, cái cô này, có phiền không vậy, cứ muốn diễn cái tiết mục lấy việc công báo thù riêng này miết, tôi không biết làm như thế với cô ta thì có gì tốt, cứ coi như Ứng Nhan có hảo cảm với tôi đi, thì gây sức ép tôi cũng chả bổ béo gì, chẳng lẽ như thế có thể khiến Ứng Nhan yêu cô ta sao, chỉ số EQ của cô ta chẳng bằng được chỉ số IQ, bình thường trong công việc Thọ kinh vẫn là người khéo léo, nhanh nhẹn, hiệu quả mà.
Vận khí Thọ Phương Phương thật quá xấu, bên này cô ta phát cáu, bên kia một bóng người tây phục cặp da đi vào cửa phòng chúng tôi, không cần đến gần đã biết, đấy là dấu hiệu của Ứng Nhan, Ứng Nhan trong công ty chúng tôi là hình tượng tinh anh vạn năm không suy suyển, xuân hạ thu đông chẳng hề thay đổi, hè thì lột áo khoác ngoài, đông thì lôi ra mặc vào.
Tôi tới bây giờ vẫn không biết Ứng Nhan có gì tốt mà khiến Thọ Phương Phương u mê bất chấp tình thâm như biển, chẳng lẽ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết sao? Bất quá, chứng kiến cảnh này, bản thân tôi đã rõ nguyên nhân vì sao Ứng Nhan tránh không kịp Thọ Phương Phương, cô gái này vận khí thật cũng chẳng khá khẩm hơn tôi là bao, mỗi lần bắt nạt tôi đều vừa hay bị Ứng Nhan bắt gặp, ấn tượng tồi tệ cứ thế thâm căn cố đế trong lòng Ứng Nhan luôn.
Tôi mắt nhìn Ứng Nhan càng lúc càng gần, có thiện ý muốn vuốt chút giận của Thọ Phương Phương: “Quản lý Thọ, cái này không phải tôi làm, buổi sáng, là Ứng kinh…”
Nghe thấy tôi đề cập tới Ứng Nhan, Thọ Phương Phương lại càng mắt hạnh trừng lớn lông mày dựng ngược, không đợi tôi nói hết đã một lời ngắt ngang: “Không phải cô thì là ai? Chính cô nhìn người kí đơn đi, ghi tên ai?”
“Quản lý Thọ, chuyện gì thế?” Giọng nói công thức hóa của Ứng Nhan có thể so với gió ngàn, Thọ Phương Phương vốn đang phun nước miếng phì phì lập tức á khẩu, tôi lặng lẽ cúi đầu, aiz, đại tỷ, tôi thật có tâm thánh mẫu, muốn nhắc nhở cô mà.
Đại khái là Thọ Phương Phương nhìn thấy tên tôi trên giấy tờ, tuy rằng giận cá chém thớt với tình địch hơi bị tiểu nhân nhưng vẫn làm, giờ thấy lời Ứng Nhan rất có ý bênh vực tôi, lòng cô ta phỏng chừng thay đổi triệt để, biểu cảm trên mặt cô ta bây giờ chính là hờ hững mở miệng: “Tôi biết rồi, việc này đáng ra nên nói với trưởng phòng kế toán, nhưng hiện giờ trưởng phòng kế toán An An đi vắng, nên chỉ có thể hỏi Tiểu Lý thôi.”
Thọ Phương Phương này ăn nói thật là hay, ngay cả người ngu như tôi cũng nghe ra dụng ý của cô ta, cô ta rõ ràng là nói với Ứng Nhan, chuyện này không cần quản lý bộ nội vụ như hắn nhúng tay vào.
Ứng Nhan hiện thời không cho phép tôi phạm lỗi gì, nói chung là vì hình tượng làm việc của tôi trong lòng hắn không được nghiêm túc cho lắm, nên nghe xong lời của Thọ Phương Phương, sắc mặt có phần không tự nhiên, ho khụ khụ hai tiếng, hàm hàm hồ hồ hai câu: “Cuối năm rồi, mọi người đều vội, các ban ngành cần phối hợp với nhau, phối hợp với nhau…”
Thấy Ứng Nhan như thế, Thọ Phương Phương ngữ khí hòa hoãn lại, khôi phục hình tượng tài trí, lấy ngón ngọc chọc khẽ lên chỗ kí tên tôi, nhẹ giọng nói: “Giấy tờ buổi sáng Tiểu Lý làm sai toàn bộ, giao cho ngân hạng lại không nhận biên lai, ngân hàng kiểm lại thấy lỗi mà không tìm được cô ấy, phải gọi sang cho tôi, cuối năm vội là một chuyện, nhưng cũng không thể làm việc qua loa chứ.”
Sáng nay An An nghỉ không xin phép, bên kia Ứng Nhan tìm tôi có việc, từ sớm đã bị hắn sai phái đi ra ngoài rồi, cái này chính là hai thực tập sinh dưới quyền An An đưa cho tôi thuận đường đem giao giùm, hai tên nhóc kia quên kí tên lên giấy tờ, tôi ở trong ngân hàng thuận tay kí giúp cho bọn họ luôn.
Tuy rằng tôi chỉ là một nhân viên kế toán nho nhỏ, nhưng vệt đen như thế tôi cũng chẳng muốn mang trên lưng, đang muốn mở miệng giải thích thì Ứng Nhan bên kia đã lên tiếng: “Ban sáng Tiểu Lý giúp tôi làm việc, giấy tờ này hẳn không phải là của cô ấy làm, cho dù là cô ấy làm, bây giờ vội thế, cô ấy một người làm phần việc của hai người, lỗi sai nho nhỏ cũng khó tránh.”
Thật tình, nghe Ứng Nhan nói như thế, lòng tôi cũng cảm động một trận, Ứng Nhan đối xử với tôi không tồi chút nào, dù hắn không biết có phải là do tôi làm hay không, vẫn đứng về phía tôi trước, đối với một người bình thường nghiêm khắc đến gần như hà khắc mà nói, loại bênh vực này thật không bình thường.
Tôi có thể nghĩ đến, hiển nhiên Thọ Phương Phương cũng có thể nghĩ đến, tôi thấy nụ cười của cô ta héo đi.
Ứng Nhan nhìn thấy vẻ mặt Thọ Phương Phương nặng trĩu, nhanh chóng làm yên lòng cô ta bằng cách quay đầu nói với tôi: “Như vầy đi, Tiểu Lý, tối nay cô vất vả một chút, tăng ca sửa giấy tờ, nhất định phải làm xong trong đêm nay. Sau này cô làm việc nhớ phải cẩn thận, hiện tại phòng kế toán chỉ dựa vào hai người cô với sư phụ cô, sư phụ cô thì gần đây chuyện cá nhân cũng khó khăn, cho nên cô phải cố gắng đảm đương đấy.”
Ứng Nhan đã nói đến nước này, tôi đành thu lại giấy tờ trên bàn, gật mạnh đầu, biểu hiện quyết tâm với hai người họ: “Đã biết thưa quản lý Thọ, các vị yên tâm, cái này là của bọn nhỏ làm, bọn chúng vừa mới bắt đầu làm giấy tờ nên sai nhiều, buổi tối tôi cùng sửa với bọn chúng, nhất định sẽ sửa thật tốt.”
Tiểu Trương cũng dè dặt lại nhận sai, Thọ Phương Phương trách lầm người, tự giác mất mặt, cùng Ứng Nhan bỏ đi. Lí Chính Nghĩa vĩnh viễn đi theo Ứng Nhan hơi thở dài, cũng nối gót theo, tôi tự nhiên hiểu được, ý tứ của Lí Chính Nghĩa là, anh ta chẳng thể làm gì hơn ngoài việc cảm thán với tôi, hiện tại thì anh ta đã hoàn toàn bỏ việc làm mối cho tôi và Ứng Nhan, nếu không thì giờ anh ta đã chạy lại quảng cáo với tôi về đủ thứ điểm tốt của Ứng Nhan rồi.
Tôi hiện giờ, kỳ thật, cũng xác định được rằng Ứng Nhan có ý với tôi, chỉ là không hiểu vì sao, tôi chẳng thế phát triển cái thể loại cảm giác lưu luyến ấy với Ứng Nhan, hắn có thể là lãnh đạo khiến tôi sợ run, cũng có có thể là cấp trên khiến tôi kính phục, nhưng không cách nào quẹo cái roẹt sang hướng bạn trai được, tôi nghĩ chắc Ứng Nhan cũng biết suy nghĩ này của tôi, nên bình thường dù vẫn chiếu cố, nhưng cũng không có biểu hiện gì vượt quá tình cảm đồng nghiệp.
Tôi cũng thấy hơi kì quái, chẳng phải vật tụ theo loài sao, vậy thì Ứng Nhan cùng Trình Gia Gia hai tính cách tương phản đến thế lại có thể làm bạn thân được, sợ rằng việc thích cùng một người này cũng là do một phần giao tình bền chắc của bọn họ.
Nghĩ đến Trình Gia Gia, tôi không khỏi nhìn di động, dười như đã thật lâu rồi anh không nhắn tin cho tôi nữa, nghe Lục tử nói, hạng mục của anh gần đây sắp đi tới kết thúc, bận tới trời đất quay cuồng, một người đàn ông nếu thật lòng muốn liên hệ với bạn, nhất là tính cách hào sảng như Trình Gia Gia, thì anh ta sẽ lên trời xuống biển để tìm bạn, tôi nghĩ anh đối với sự cố chấp của tôi có lẽ cũng đã hết hi vọng rồi.
Tối hôm đó giao ban xong, kéo thân xác mệt nhừ về nhà, tôi phát hiện, bữa nay thật thần kì, ngay tại lúc này, chính là muốn gì có đó.
Tôi vừa vào cửa thì thấy nha đầu Tiểu Mĩ kia đang chơi PC trong phòng tôi, không đợi tôi trừng, cô ấy đã cười hì hì chuyển hướng chú ý của tôi: “Nha Nha, em đoán xem hôm nay về nhà chị thấy ai?”
Tôi trước giờ không có hứng thú với trò này, nên chẳng buồn nói, để túi xuống, bước lại trước máy vi tính xách cô ấy lên, “Không biết.”
Tiểu Mỹ vốn đang bừng bừng hưng trí, nhưng nghĩ tới điều gì lại chợt ngừng miệng, nhìn sắc mặt của tôi, tôi hơi kì lạ, nha đầu này trước giờ vẫn lắm mồm, chẳng để được việc gì trong lòng, muốn cô ấy giữ bí mật chuyện gì, thà rằng tra tấn còn hơn, vậy nên lần này cô ấy có thể đang đà tám nhảm mà ngừng lại, khiến cho tôi có chút hứng thú.
Tiểu Mĩ thật sự là khá quái dị, sau đó rốt cục chẳng mở miệng nữa, tôi đi tới nhà vệ sinh, rửa mặt, uống hết một ly nước xong, cũng quên mất việc này. Mấy ngày nay mệt mỏi khiến tôi chỉ muốn lăn lên giường đánh một giấc cho xong, đánh răng rửa mặt rồi, bắt đầu đuổi Tiểu Mỹ còn xà nẹo trong phòng tôi: “Gái à, đi gây rối Ngả Lệ của mình đi, chị đây còn phải ngủ.”
Tiểu Mỹ chẳng những không đi ra ngoài, mà còn chần chừ ngồi ngay mép giường của tôi, do dự nửa ngày, dùng mông ủi ủi muốn chui vào chăn tôi: “Nha Nha, chị với Trình đẹp trai thực sự chia tay sao?”
Cái cô này, thần bí như vậy, hôm nay nhất định là đã gặp Trình Gia Gia. Tôi nằm bẹp trong chăn, thoải mái hừ một tiếng, ngay cả mí mắt cũng chẳng nhấc lên: “Chia rồi.”
Tiểu Mỹ một lúc lâu sau cũng không lên tiếng, tôi nhịn không được mở mắt, chỉ thấy cô ấy bày ra biểu cảm đau khổ, ngớ người ngồi ngay mép giường tôi, cứ như Trình Gia Gia chia tay với cô ấy vậy.
Không đợi tôi mở miệng hỏi, Tiểu Mỹ bỗng nhiên ngẩng đầu, không đầu không đuôi nói với tôi một câu: “Nha Nha, chị rốt cục là muốn đàn ông như thế nào, em thấy Trình Gia Gia đối với chị rất tốt, sau này em muốn tìm một người có điều kiện tốt như thế mà lại yêu chị cũng không thể nữa, chị sẽ không hối hận chứ.”
Tôi ngây người, nha đầu này, hôm nay cứ có gì đó là lạ, nhưng mà bất quá chỉ là gặp Trình Gia Gia thôi, đến nỗi phải bất thường thế sao? Tôi vươn tay, khẽ vỗ mông cô ấy, bắt đầu đùa: “Hối hận cái đầu ấy, cô cũng coi thường chị quá rồi, chị Nha Nha của cô trí tuệ và mỹ mạo ngang nhau, còn phải lo tìm không ra đàn ông sao? Này nhé, chị X đã nói, hồi 9 tuổi chị đã bắt đầu đọc sách rồi…”
Tiểu Mỹ mắt trắng dã, thu lại biểu cảm đau đớn khôn cùng vừa rồi, vỗ mông đứng lên, không chút khách khí cắt ngang lời tôi. “Stop stop stop, chị Nha Nha mỹ mạo trí tuệ ạ, chị phải tự mình hiểu lấy, so với chị X, chị vẫn còn xa lắm, trai của Thanh Hoa Bắc Đại*, không phải muốn là được đâu à.”
[Thanh Hoa, Bắc Đại: hai trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc, điểm chuẩn rất cao.]
Aiz, đây mới là Tiểu Mỹ chính cống chứ, tôi nhìn cô ấy đóng cửa cái cạch, lạch bà lạch bạch đi ra ngoài.
Cánh tay thò ra khỏi chăn có chút lạnh, tôi rụt về trong chăn ấm áp, nói chung là thật mệt mỏi, không đầy mấy phút, tôi đã thấy từng trận buồn ngủ kéo về, trong lúc mơ màng không ngờ tôi lại nhớ tới vấn đề của Tiểu Mỹ - Mày sẽ không hối hận sao?
Sẽ hối hận? Sẽ không hối hận? Không đợi tôi nghĩ ra đáp án, cơn buồn ngủ đã tấn công kịch liệt, tôi chìm vào mộng đẹp đêm đen.
Chương 62
Thời gian cuối năm bận rộn nhất, hôn lễ của An An cũng đã chuẩn bị đến tưng bừng, là đệ tử duy nhất của An An, tôi dĩ nhiên không thể không phụ cô ấy, ngoài việc tăng ca ở công ty để bù vào phần việc cô ấy nghỉ, còn lại thời gian rảnh không nhiều cũng cùng cô ấy đi mua sắm, đi thử áo, đi chụp hình cưới, cái chuyện kết hôn này thật là một công trình vĩ đại mà.
Thứ bảy hôm ấy tôi tăng ca muộn hơn bình thường, tôi tính hết rồi, ngày hôm sau phải ngủ bù một giấc, tôi đã thiếu ngủ liên tục bốn tuần, nhưng rốt cuộc, một giấc thẳng tới tự nhiên tỉnh cũng chẳng thể có. Chỉ vừa mới sáng, An An đã làm mười mấy cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh, kéo tôi từ trong chăn ra, An An rực rỡ hoa lệ đeo thêm vài món lên bộ lễ phục xúng xính những ruy băng của tôi, gương mặt xanh xao tái nhợt của tôi so vớ An An vui tươi thật khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Chúng tôi chạy tới studio thì thấy bạn trai An An đang gọi điện, tôi vui hết xiết, hai người này, đúng là tâm linh tương thông, tới ngữ điệu gọi người khác dậy cũng y chang nhau, anh phù rể kia xem chừng cũng chẳng thể ngủ nổi như tôi rồi, bạn trai An An mất cả buổi mới gọi anh ta dậy được.
An An và tôi bắt đầu trang điểm, thợ trang điểm lấy bông xốp và cọ không ngừng chà quét mặt chúng tôi, tôi bị cô ta lăn qua lăn lại tới choáng cả đầu, không đầy mấy phút, tôi đã bắt đầu ngáp lên ngáp xuống, An An nhìn thấy tôi tinh thần không tươi gì, rốt cuộc lương tâm cũng thức tỉnh, son sắt mà nói ngoa với tôi: “Aiz, Nha Nha, ráng chịu đựng đi, chờ chị cô lấy chồng kết hôn xong, cuối tuần nhất định sẽ không gọi cô tăng ca nữa, cô muốn ngủ tới chừng nào thì ngủ”
“Nhỏ giọng một chút.” Tôi ngắt lời An An đang lớn tiếng, lại há mồm ngáp một cái thật to nữa, rồi quay đầu lại hỏi thợ trang điểm “Chụp ảnh chắc còn cần thời gian thêm nhỉ, cô cứ tự biên tự diễn tùy tiện đi, tôi ngồi đây ngủ một lát.”
An An ở một bên cứ dài dài dòng dòng, hình như nói là có cái gì đó kinh ngạc cho tôi, nhưng tôi vật vã tới hết chịu nổi rồi, tựa lưng vào ghế khép mắt lại ngủ.
Lúc tôi mơ hồ tỉnh lại, thì đã trang điểm xong rồi, An An đã sớm không còn bên cạnh, ngồi trên ghế An An lúc này là một người đàn ông xa lạ, An An có lẽ là bắt đầu chụp rồi, phụ dâu như tôi đây phải chờ một lúc nữa mới có thể vào chụp chung.
Tôi nhàm chán đứng lên, thưởng thức bộ dạng mình trong gương. Òa, không tồi chút nào, quả nhiên người cần mặc đẹp nha, trang điểm như thế này, tôi hoàn toàn có thể giả dạng mỹ nữ rồi, không biết đại mỹ nữ An An sau khi trang điểm lên còn chói mắt tới mức nào nữa?
Tôi vừa tự sướng hình ảnh An An trong đầu, thì An An đã xách gấu váy lên chạy đến, mỹ nhân đúng là mỹ nhân nha, An An ăn mặc như này quả có thể khiến người ta đui mù, đến cả người đàn ông ngồi cạnh tôi cũng kinh ngạc nhìn cô ấy.
Ngoài dự liệu của tôi, An An lướt qua tôi tới bên người đàn ông kia, có phần hữu hảo mà đấm anh ta một cái, sau đó cười hì hì quay đầu, chỉ vào tôi nói: “A Hoa, giới thiệu mỹ nữ cho cậu biết nhé, em gái xinh xắn này chính là Nha Nha nhà tôi, đây chính là người đặc biệt tôi lựa để chụp chung với cậu đấy, chút nữa chụp riêng với người ta thì nhớ giúp đỡ người ta cho tốt nhá.”
Tôi vừa nhìn thấy bộ dạng An An là đã hiểu, đây chính là kinh ngạc ban nãy cô ấy nói. Cái cô này chắc là đang đùa mà, mấy hôm trước đi mua sắm với tôi còn một mực khuyên nhủ ân cần, rằng không cần lấy tấm gương hàng ế như Hồ Thanh Thanh với Thọ Phương Phương ra mà noi, ồn ào đến nỗi tôi phải viện cớ trốn đi trước.
Cái anh A Hoa an tĩnh kia bị bàn tay mỹ nhân trắng như phấn hồng đánh tới thần hồn điên đảo, thành ra đau đầu, ngượng ngùng xoay sang cười cười với tôi, rồi lại quay trở về phía An An: “Sao cậu đi ra đây rồi, chồng đâu?”
“Đang ở trỏng thay áo, tớ ra đây hít thở không khí một chút.” An An le lưỡi với anh ta, rồi lại nhanh nhẹn xách váy lại gần tôi, kéo tôi vào trong góc, bắt đầu xì xồ xì xào: “Nha Nha, anh này thế nào, trông không tồi nhể? Tuy rằng kém Trình Gia Gia trước kia của em tí, nhưng cũng là nhân viên văn phòng đàng hoàng, hơn nữa lại là người thành thật, em theo nó, sau này đảm bảo em nói gì nó cũng nghe, em ở bên nó, có khi thành duyên cũng nên.”
An An tự cho là chả ai nghe được, nhưng lần này tấm lòng Tư Mã Chiêu của cô ấy vô cùng giấu đầu lòi đuôi, ngay cả hai thợ trag điểm bên kia cũng quay lại híp mắt nhìn sang. Da mặt tôi bình thường trước người quen cũng không tới nỗi quá mỏng, nhưng trong trường hợp này quả là quẫn chết đi được.
Chồng An An bên kia đã thay xong quần áo rồi, gọi cô ấy qua chụp ảnh, An An trước khi đi sợ rằng tôi không lĩnh hội được dụng tâm khổ cực của cô ấy, còn quay lại chớp muốn rớt cặp mi giả, khiến đầu tôi đau như bưng.
An An vừa đi, bên này chỉ còn lại tôi và anh nhân viên văn phòng A Hoa ngồi đối diện đưa mắt nhìn nhau, không khí nhất thời hơi bị quái dị. Đồng chí A Hoa hình như cũng chẳng biết nói gì, nửa ngày vẫn im ru, khiến tôi cũng thấy xấu hổ, không biết có nên bắt chuyện hay không.
Tôi ngồi xuống ghế thật cẩn thận, nhìn người nọ qua gương. Đó là một chàng trai anh tuấn. An An quả không nói ngoa, anh này trông không hề tồi, cao ráo chắc nịch, mày rậm mắt to, khuôn mặt trông như anh hùng cổ trang mà bọn tôi vừa xem hôm trước, ngập tràn chính khí tự nhiên, bây giờ khuôn mặt ấy đang bình tĩnh, trông rất nghiêm túc.
Tố chất tâm lý của tôi vốn không tốt, kiểu im lặng thế này khiến tôi áp lực đến ngồi cũng không yên. Tuy rằng cũng không muốn kết giao gì với anh ta, nhưng hai người ngồi đối diện mà không nói được lời nào, thật sự dễ khiến người khác ngại ngùng.
Để phá vỡ cục diện trầm mặc này, tôi tìm đề tài để nói: “Anh là bạn của chồng An An sao?”
Đồng chí A Hoa thành thật trả lời: “Đúng thế. Còn cô?”
Ê, vị huynh đài này trí nhớ hình như hơi bị đãng, thiệt tình, hồi nãy chẳng phải An An đã giới thiệu rồi sao?
Tôi lau mồ hôi: “À, tôi là bạn của An An.”
Đồng chí A Hoa nâng mắt kính, tiếp tục đeo đuổi sự nghiệp im lặng là kim cương…
Tôi tiếp tục tìm đề tài: “Hôm nay tới sớm ghê á…”
Đồng chí A Hoa: “Ừm.”
Cục kim cương trầm mặc lấp lánh lấp lánh…
Tôi bắt đầu ngóng trông bọn An An mau gọi tôi vào: “Anh là người địa phương nhỉ?”
Đồng chí A Hoa: “Ừm.”
Trầm mặc…
Sau khi moi ruột móc gan để tìm ra chủ đề mà đàn ông thích tán gẫu, tôi nói bừa: “Sao anh không đầu tư cổ phiếu? Gần đây thị trường cổ phiếu hình như cũng khá khởi sắc.”
Đồng chí A Hoa: “Ừm.”
…
Anh hai, anh đây gọi là tích chữ như vàng đấy hả?
Tôi đầu hàng, quyết định im lặng, từ bỏ ý tưởng nói chuyện với đồng chí A Hoa. Trầm mặc thì cứ trầm mặc đi, tôi bắt đầu lật cataloug ảnh ra xem.
Những người trong sách mặc lễ phục, cười thật tiêu chuẩn, bày ra các tư thế thân mật điển hình, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giả giả, còn chẳng xinh đẹp bằng An An. An An hiện giờ trong phòng chụp ảnh hẳn là đẹp chói lóa nhỉ, tôi không khỏi cảm thán một câu: “An An hôm nay thật là đẹp.”
Phản ứng của đồng chí A Hoa khiến tôi giật mình, anh ta thế mà lại cười cười, chủ động đáp lời, càng khó tin chính là, lời đáp còn nhiều hơn hai chữ: “An An bình thường cũng không tệ.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là, có “3 chấm”.
Tôi lại thử tiếp một câu: “An An bỏ đống vải vóc đó ra, bình thường cũng khá là xinh đẹp.”
Đồng chí A Hoa vẫn duy trì nụ cười như tắm gió xuân: “Cô ấy rất đáng yêu.”
Phản ứng thứ hai của tôi là, chắc chắn có “3 chấm”.
Ngay lúc đó, An An chạy đến, ngoắc chúng tôi: “Mau tới đây, lẹ lên, tới lượt hai người chụp rồi.”
Bỗng, mưa thuận gió hòa cây lá tỉnh lại, đồng chí A Hoa mặt mày hớn hở, cả người lập tức trở nên sinh động vô cùng, không thấy chút nào cái bản sắc nghiêm nghị nữa, tôi thở dài, hóa ra là thật sự có “3 chấm”.
Nhìn An An vẻ mặt ngọt ngào tựa vào vai chồng âu yếm, lại ngó sang người đàn ông tốt thích thầm An An ở bên đây, tôi rốt cục cũng hiểu được cảm giác của Lý Chính Nghĩa. Hóa ra tình yêu, thật sự chẳng bao giờ công bằng, dù người đó đã yêu ai hay chưa, thích vẫn cứ thích, không thích vẫn là không thích, giày có vừa hay không, cũng chỉ chân mới biết được.
An An một mình đã rối cả lên, thế mà cũng không quên chỉ huy chúng tôi, dùng sức khua tay múa chân ở phía bên kia: “Nha Nha, sát đầu lại, biểu cảm ngọt lên, mấy người làm gì vậy, ở giữa còn nhét thêm được hai người nữa kia kìa.”
Rốt cục tới phút giải lao giữa giờ, An An lại tới sát bên tai tôi: “Thế nào, cảm nghĩ sao, tên này không tồi chứ hả?”
Đối với An An đang bà tám ra mặt, tôi hận không thể nhấc đầu cô ấy xuống, xem đến tột cùng bên trong cấu tạo bằng cái giống gì. Tôi oán hận nhéo lên cánh tay nho nhỏ của cô ấy: “Chị hai à, chị vội việc chị đi, cứ để em ế tiếp là được rồi.”