Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Ở trong phủ thế tử ngốc đến độ sắp mốc meo, Phiên Phiên không khỏi hoài niệm những ngày vất vả không khác gì cẩu ở vương phủ, sau đó nàng lại mắng chính mình có phải biến thành kẻ bị ngược đãi mà phát cuồng không. Nàng là Ngô đại tổng quản, cả ngày chỉ có một việc chính là ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi lại ăn. Mỗi ngày đều như vậy, nàng tự nhận đây là một cuộc sống nặng nề nhất – xem sổ sách, chỉ là hình thức, dù có là kể ngu ngốc đến mấy thì nhìn cũng thấy. Mặc dù đang được Hàn Mặc Hiên dung túng không có một người hay một hạ nhân nào dám nói qua nói lại dù chỉ là nửa lời nhưng ngày nối ngày tiếp tục hủ bại thế này thì chính nàng cũng cảm thấy phát ngán. Rốt cuộc, sau những ngày sành ăn ngủ ngon, Phiên Phiên quyết tâm làm thân với mấy người làm trong phủ. Đầu tiên chạy xuống phòng bếp, phát hiện tài nghệ nấu nướng của mình dốt đặc cán mai, chỉ có làm phiền thêm nên nàng bĩu môi chạy tới y phòng, vừa định giúp đỡ mấy hạ nhân tẩy vài bộ quần áo thì lại bị mấy người sợ tới mức nài nỉ ngăn lại, chỉ kém họ chưa quỳ xuống để van cầu nàng rời đi. Bị những lời dễ nghe khuyên nhủ, nàng chỉ có thể chạy tới phòng của Hàn Mặc Hiên xem ở đây nha đầu quét tước có cần nàng giúp làm cái gì hay không. Kết quả đương nhiên là.. một tổng quản đại nhân thân kiều thịt quý sao có thể làm nhưng công việc nặng nề, cuối cùng nàng vẫn phải ngậm ngùi rời đi, tránh làm phiền tới người khác. Phiên Phiên thật sự rất muốn nói cho bọn họ nghe nhưng thứ này so với cuộc sống khổ cực mà nàng từng trải qua thì nó chẳng qua chỉ như một món tráng miệng mà thôi. Ài, xem ra Hàn Mặc Hiên sắp sửa đem nàng nuôi thành heo rồi.

Nhún vai chuẩn bị rời đi thì thoáng cái nàng nhìn thấy ghế nằm của Hàn Mặc Hiên, lớp gấm bọc màu xanh biếc, mặc dù còn tới chín phần mới nhưng đó không phải là màu mà nàng thích, Phiên Phiên quyết định sẽ đổi mới cho nó. Ha ha, rốt cuộc thì nàng cũng tìm được một việc để làm rồi. Giúp thế tử gia đổi giường nằm không phải là việc nhỏ, chi bằng để một tổng quản như nàng thể hiện một chút thành ý. Nghênh ngang ra khỏi phủ, hạ nhân thấy tổng quản xuất môn liền chạy lên hỏi có cần xe ngựa hay không nhưng Phiên Phiên đã cự tuyệt. Khó khăn lắm mới có cơ hội ra phủ dĩ nhiên là nàng sẽ không cần một đống người theo phía sau đâu.

Không khí vào thu trong lành, cơn gió mát phe phẩy hai gò má, trên đường cái người đi qua đi lại rất náo nhiệt. Tâm tình bất an vì Mộ Dung Nguyệt tích tụ hơn một tháng nay cuối cùng cũng được thả lỏng ra không ít, Phiên Phiên bước nhanh, miệng lẩm nhẩm hát câu háy dân gian rồi nàng hướng đi tới cửa hàng vải nổi tiếng nhất trong thành. Chọn một tấm tơ lụa tốt nhất, thanh toán tiền đặt cọc, căn dặn ông chủ sáng mai phải hoàn thành xong tấm bọc giường rồi mang tới phủ thế tử, xong rồi Phiên Phiên thoải mái rời đi.

"Quán trà Ngũ Phúc" – cái tên này nghe rất quen. Phiên Phiên đứng ở cửa một hồi, rốt cuộc cũng nhớ ra, lúc nàng chạy trốn khỏi vương phủ thì chính tại quán tràn này nàng đã gặp được Hàn Mặc Hiên và bị mang về vương phủ. Tiểu nhị đứng bên tỏng nhìn thấy Phiên Phiên mặc quần áo tôn quý nhưng chưa có tiến vào liền đi ra đón tiếp:

- Vị cô nương này, mời vào uống một chén trà! – thấy tiểu nhị đon đả như vậy Phiên Phiên cười cười rồi đi theo hắn vào trong quán.

Bước vào trong quán, nàng ngửi được một thứ mùi hương thoang thoảng như có như không. Tiểu nhị đưa nàng tới một chỗ ngồi gần cửa sổ, Phiên Phiên nói muốn mấy thứ bánh và trà thì tiểu nhị lập tức lui xuống đi chuẩn bị. Mùi hương này rất quen thuộc khiến đôi mắt nàng đảo quanh quán một vòng với hy vọng sẽ tìm được một thân ảnh quen thuộc nào đó. Nhưng nhìn khắp cả gian phòng, từng người từng người một vẫn không phát hiện có người nào mà nàng quen mặt. Ánh mắt lại lơ đãng nhìn lên lầu, lúc này vừa vặn tiểu nhị đang cầm mâm đồ ăn lại đây, hắn đứng gọn sang một bên bày mấy thứ bánh xuống. Phiên Phiên lên tiếng hỏi:

- Tiểu nhị, trên lầu có khách sao? Ta thấy trên lầu thanh tĩnh hơn rất nhiều, ta muốn đổi chỗ.


Vẻ mặt tiểu nhị lập tức khổ sở:

- Ai u, cô nương, người đừng làm tiểu nhân khó xử. Trên lầu đúng là có khách, hơn nữa là một vị đại quan khách đã bao hết khu lầu trên không muốn có người lên quấy rầy. Chúng ta ngoài việc mang nước trà lên thì cũng chưa được cho phép đi lên thêm một lần nào.

Ồ? Người này bá đạo, ngang tàng thế hử? Nàng suy nghĩ, hẳn cũng chẳng phải là người thiện lương gì, Phiên Phiên cũng không muốn hỏi thăm tới nữa, vẫy tay cho tiểu nhị lui đi rồi ngồi xuống ăn uống ngon lành.

Mùi hương hoa quế rất nồng, bên tai truyền tới từu trên cao vọng xuống, Phiên Phiên nghe thấy thì nhìn lại rồi ngẩn ngốc. Mộ Dung Nguyệt cùng mấy nữ tử thanh lệ trẻ đẹp trang điểm đậm chậm rãi bước xuống. Mỗi nữ tử đi trước một bên tay cầm một lẵng hoa, còn một bên thì rắc những cánh hoa quế tuyết trắng xuống khiến cả trà lâu như nổi lên một cơn mưa hoa, trong phòng ngập mùi hương quế. Mộ Dung Nguyệt thong dong bước đi, khóe môi nhếh lên một nụ cười lãnh diễm, trên vầng trán bình tĩnh lạnh băng, một chút cũng không hề giống bộ dáng bị trúng kịch độc. Sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Lên sân khấu như vậy.. chẳng phải quá khoa trương rồi chứ! Trấn tĩnh lại cái bộ dáng giật mình, Phiên Phiên thở dài mọt tiếng rồi lầm bầm tục danh của vương gia:

- Mộ …. Mộ Dung Nguyệt!

Tuy rằng thanh âm rất nhỏ nhưng vẫn bị Mộ Dung Nguyệt nghe được, ánh mắt hắn hướng tới bên nàng. Phiên Phiên chột dạ cúi đầu, xoay ngồi lại trên ghế, hy vọng hắn không quá hứng khởi mà đi tới đây, mong sao những người ở nơi này sẽ ngăn cản được ánh mắt tìm kiếm của hắn. Đáng tiếc trời không theo lòng người, Mộ Dung Nguyệt đi thẳng tới phía nàng. Trong lòng thầm kêu khổ, Phiên Phiên nhanh chóng đem cơ thể dán sát vào phía tường, đầu chuyển ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn phía sau, nàng vẫn cố chấp cầu trời khấn phật là Mộ Dung Nguyệt không nhìn thấy nàng.


- Ngươi ở trong này làm cái gì? – âm thanh vang lên phía sau lưng khiến cho Phiên Phiên cảm thấy một trận lạnh buốt.

Biết trốn không xong, Phiên Phiên dứt khoát ngồi thẳng thân mình đối mặt với hắn, hơn nữa còn tạo ra một bộ mặt vô cùng diễn cảm:

- Vương… vương gia, sao người lại ở nơi này? Thật… thật tình cờ!

Thấy hắn im lặng nhìn nàng, mặc dù không lộ vẻ gì nhưng so với một con sư tử nổi giận còn khủng bố hơn mười phần. Phiên Phiên sợ hãi nuốt nước bọt, thầm mắng chính mình sao đi ra khỏi cửa mà không coi lịch nên vừa bước đi đã đụng trúng thứ đen đủi, bây giờ chỉ có thể kiên trì đối diện thôi.

- Vương gia cũng tới uống trà sao? Thật là khó có cơ hội! Nô tỳ không biết vương gia đại giá quang lâm, mạo phạm rồi, thực đắc tội. Không dám làm phiền ngài nữa, cáo từ!

Vừa mới đi được vài bước thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm rét lạnh:


- Bổn vương nói cho ngươi đi sao?

Vì sao mỗi lần đều là những lời này? Người này nói chuyện sao đều không có thiện ý hết vậy? Chẳng hạn có thể thay đổi cách nói chuyện, ví dụ như "Đi thong thả" "Không tiễn" "Thật tốt!". Sao lúc nào hắn cũng chỉ biết tới mấy lời lạnh băng này với nàng?!

Phiên Phiên cắn môi, chịu phận bất hạnh mà xoay người, bắt buộc chính mình dũng cảm đối diện, cười gượng nói:

- Vương gia có gì phân phó?

- Đi theo ta! – phượng mâu hẹp dài chợt lóe tinh quang, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

Bị bắt ngồi chung một xe ngựa với Mộ Dung Nguyệt, Phiên Phiên suy nghĩ liên miên, không biết vì sao Mộ Dung Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở quán trà nhiều người nhiều miệng. Xưa nay hắn thích sự yên tĩnh, cũng không hay đi tới những chỗ huyên náo. Chẳng lẽ… Hắn chỉ là vì chiêu cáo với thiên hạ là Oanh vương Mộ Dung Nguyệt hắn không có việc gì hết, thân thể đều rất tốt? Từ lúc té xỉu ở tiệc chúc thọ, lời đồn thân thể Oanh vương gầy yếu, thân nhiễm quái bệnh đã đồn đãi đi như gió; nếu hắn muốn giấu diếm thì quán trà chính là một nơi thật thích hợp, tam giáo cửu lưu, nhiều người nhiều miệng rất phù hợp để phát tán tin tức. Mà trong quán tràn dày đặc mùi hương hơn nữa hắn còn sai người rắc hoa là muốn che dấu Long Tiên hương trên người là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng vì sao hắn lại bắt nàng đi chung một xe chứ? Bây giờ nàng đã là tổng quản của phủ thế tử, mặc dù thân phận hắn tôn quý nhưng cũng không có lý do nào ngăn cản nàng.

Một đường suy nghĩ khiến lòng run sợ, tính toán tào lao, nàng không hề chú ý xe ngựa đã chạy được rất lâu rồi. Thậm chí lâu tới mức Phiên Phiên cảm thấy đói bụng, bụng réo ùng ục, lúc này nàng mới cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.


Vẫn nằm nghiêng trên nhuyễn tháp trong xe ngựa đọc sách, Mộ Dung Nguyệt nghe thấy tiếng réo sôi cổ quái phát ra từ bụng Phiên Phiên nên nhìn nàng một cái, sau đó lại thay đổi tư thế nằm, một tay chống cằm, một tay cầm đĩa thức ăn lót dạ đặt lên bàn:

- Ăn đi!

Không dám nhìn tới đồ ăn, Phiên Phiên mắc cỡ đỏ mặt, vén màn lên nhìn ra bên ngoài một chút, chốc chốc kinh hô ra tiếng:

- A! Đây là chỗ nào chứ? – đập vào tầm mắt nàng hai bên đều là rừng cây san sát, xe ngựa rong ruổi trên một con đường nhỏ nằm giữa khu rừng. Bởi vì thân xe khá rộng nên dù mặt đường khá gồ ghề nhưng cũng không xóc nảy lắm, điều này khiến nàng không chú ý tới tình cảnh của mình.

Giật mình quay đầu lại, nàng cà lăm nói:

- Vương … gia, chúng ta.. chúng ta đang.. đi tới chỗ nào vậy?

- Nguyệt Ẩn sơn trang!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận