Vì sao một Nguyệt Ân
sơn trang đại danh đỉnh đỉnh lại là một bãi mồ chứ? Hắn không phải là
vương gia sao? Chẳng lẽ hắn đem âm trạch (đất dùng để chôn người chết,
còn gọi là mồ mã) của mình làm cứ điểm sơn trang hả? Biến thái quá!
Đột nhiên dưới đất truyền trên một tiếng nổ vang, Phiên Phiên còn tưởng là
động đất. Thở mạnh một hơi, nàng thấy cách mình khoảng hai mươi bước bên một ụ đất to thình lình xuất hiện hai hắc y nhân. Hai người này nhìn
thấy Mộ Dung Nguyệt liền khom người nói:
–Tham kiến trang chủ!
Mộ Dung Nguyệt dẫn đầu đi trước, Phiên Phiên gắt gao đuổi kịp, sợ hắn sẽ bỏ rơi một mình nàng ở trong này.
Phía sau ụ đất có hai cây cao lớn, thân cây giống như một cột cá thô nhăn,
tãn cây rũ xuống nặng trĩu, độ cao của hai cây này như bánh quai chèo,
chúng đứng dựa vào nhau, nhìn ra phải trên bốn năm tuổi đã hình thành
nên một cặp cây vợ chồng hiếm thấy. Phiên Phiên rất hứng thú nhưng bị Mộ Dung Nguyệt túm tay kéo đi tới khoảng giữa hai cái cây với đống đất.
Thì ra ở giữa có một cái động siêu lớn, nếu không phải có một cơ quan
nào đó mở cánh cửa gỗ dưới gốc cây thì căn bản không phát hiện ra có một thông đạo bí mật được giấu trong cái hốc lớn kia. Hai bên thềm đá cứ
cách mười thước là có một cây đuốc sáng chiếu rọi dãy hành lang ngầm dài sâu không thấy đáy.
Đi theo Mộ Dung Nguyệt xuống dưới, nàng phát giác nơi này tuy thấp nhưng không khí không hề ẩm thấp. Ước chừng đi
được khoảng thời gian một nén nhang cháy hết thì bốn người đi tới đáy
của thềm đá. Không ngờ bên dưới còn có một thông đạo thật dài, vẫn cách
mười thước lại có một ngọn đèn dầu nhưng vì mặt đất được san phẳng nên
đi không thấy mệt lắm. Lại đi được chừng hai mươi ngọn đèn thì tới điểm
cuối của hàng lang đá, ở đó có một chiếc cửa lớn. Xung quanh cửa lớn này không hề bình thường, mà chiếc cửa khá cao, phía trên được đục đẻo
thành hình vòm chiếm cứ cả chiều rộng hàng lang đá. Cả cửa lớn đều được
dùng ngọc trắng chạm nên, không có hoa văn, trên cửa ngọc có một ổ khóa
vàng thật lớn. Ánh mắt Phiên Phiên bị thu hút vào nó. Oa, ổ khóa vàng
này thật lớn, ít nhất cũng mấy ngàn lượng vàng; nếu lấy nó đi bán thì ba đời ăn uống không biết lúc nào hết! Không biết nhiều vàng thế này sờ
lên có cảm giác sảng khoái đặc biệt không nhỉ? Ha ha — nước miếng chảy
ra từ khóe miệng, Phiên Phiên vươn tay muốn chạm vào ổ khóa thì lại bị
Mộ Dung Nguyệt kéo cổ lại.
– Đừng có nhúc nhích.
Khiếp,
không phải là muốn kiểm tra, cũng không phải trộm, mà chiếc ổ khóa vàng
nặng như vậy thì nàng có trộm cũng không được! Quỷ hẹp hòi! Vừa nghĩ
nàng vừa liếc xéo hắn một cái.
Quay đầu lại thì phát hiện ngay
trên bề mặt cửa ngọc ở hai bên có một lỗ hình vòm lõm sâu. Chẳng lẽ cửa
chính là ở trong này? Nhưng vì sao lại tạo ra hai cái cửa, một cái vào
một cái ra hả? Lúc này, hai hắc y nhân ngồi xổm xuống, đem mấy tảng đá
tháo ra, quả nhiên lộ ra một cái cửa động thật lớn. Không để cho nàng
kháng cự, Mộ Dung Nguyệt kéo áo nàng đi một mạch xuống cửa động, cước bộ không ngừng, miệng cũng không còn nhàn rỗi:
–Nếu nàng không muốn chết bất đắc kỳ tử thì tốt nhất theo sát ta, không có việc gì thì đừng
có làm loạn đụng cái này vật kia. Vạn nhất chạm phải cơ quan thì ta cũng không thể nào cứu được nàng.
Ồ, thì ra nơi này còn có cơ quan nữa, sao không nói sớm, rõ ràng là muốn nhìn nàng sợ khiếp mà.
Hai hắc y nhân đi trước dẫn đường, đi không bao lâu thì tới. Không ngờ bên
dưới lòng đất lại có một cái động khác và không thể tưởng tượng nổi là ở đây có những tòa nhà san sát nhau, có một tòa cung điện nguy nga hùng
tráng, có cây cầu nhỏ, có nước chảy, có đình đài lầu các, thậm chí còn
có tranh hoa chim cá, nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, nổi bật lên một không gian kiến trúc đồ sộ. Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy trên đầu nhấp nhảy
nhiều điểm sáng, chúng như những ngôi sao trên trời không, một không
gian thiên địa hòa lẫn khiến người ta lóa mắt không tài nào mở ra được.
Đây là thực ư? Phiên Phiên thực sự không thể nào tin vào những gì mình
đang được chứng kiến, vì sao lại có một kiến trúc hùng vĩ làm rung động
lòng người thế này? Nơi này có thể coi là một cung điện ngầm của Mộ Dung Nguyệt và cũng là một vương thành ngầm của hắn! Cứng lưỡi nhìn những
cảnh tượng hoàng tránh trước mắt, cho tới tận lúc này nàng mới có chút
cảm nhận được dã tâm xưng bá thiên hạ của hắn.
–Trước tiên đưa nàng tới Lục Hợp điện nghỉ ngơi. – Mộ Dung Nguyệt phân phó.
–Dạ! – hắc y nhân lĩnh mệnh sau đó đưa Phiên Phiên đi.
Nàng được đưa tới một cung điện rất to lớn, huy hoàng tráng lệ nhưng không
mất đi sự trang nghiêm; nơi này cứ như chủ điện của cả vương thành ngầm. Bên trong được bày trí thuần một màu sắc dành cho nam nhân, đúng, là
phong cách của Mộ Dung Nguyệt.Namnhân này nếu không phải cực kỳ khinh bỉ nữ nhân thì cũng là cực kỳ chán ghét nữ nhân. Ai ~~ thật không hiểu
nàng đã làm gì phạm tới hắn mà khiến cho hắn bắt nàng sớm chiều ở chung
thế này.
Thấy Phiên Phiên nhìn về phía bọn hắn, một đám người quỳ xuống, đồng loạt cung kính nói:
– Nô tài tham kiến Phiên Phiên cô nương. – bị dọa bởi hành động này của bọn họ, Phiên Phiên lùi về sau vài bước, lắp bắp nói.
–Các… các ngươi quỳ ta làm cái gì chứ?
Một người trong số họ đáp:
–Chúng nô tài đều nghe theo lệnh của vương gia, nếu cô nương là người của
vương gia thì dĩ nhiên chúng nô tài phải hầu hạ cẩn thận cho chủ tử rồi!
–Cái gì? Ta biến thành người của vương gia các ngươi từ khi nào chứ? – Phiên Phiên kêu lên sợ hãi. – Ngươi… ngươi mau nói rõ ràng cho ta.
–Cô nương nguôi giận, chuyện của vương gia thì nô tài không dám bình luận
thêm. Cô nương đi xe đường xa mệt nhọc vất vả, chúng nô tài đã chuẩn bị
sẵn nước ấm. Trước tiên cô nương hãy đi tắm rửa, sau đó nô tài sẽ đưa
người tới Tập Phong điện dùng bữa. – người kia không nhanh không chậm
nói, vẻ mặt đúng mực, đúng là đã được huấn luyện một cách nghiêm túc, kỹ càng.
Xem ra không hỏi được gì từ miệng bọn họ rồi, chỉ có thể
tới hỏi trực tiếp tên Mộ Dung Nguyệt kia thôi. Hừ, món nợ này nhất định
nàng sẽ nhớ kỹ.