Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Phiên Phiên chưa từng nghĩ Hàn Mặc Hiên lại có một bộ mặt đáng sợ như thế này, lửa nóng trong mắt hắn cứ như muốn thiêu cháy nàng. Vì sao lại như vậy? Vì sao khi tỉnh lại thì tất cả mọi chuyện lại thay đổi? Vì sao Hàn Mặc Hiên lại nói những lời này với nàng? Suy nghĩ miên man làm cho đầu Phiên Phiên như muốn nổ tung ra. Nếu nam nhân trước mặt là Mộ Dung Nguyệt đang trong tình trạng mất khống chế thì có lẽ nàng sẽ tìm cách chuyển qua một đề tài khác và dễ dàng xao dịu hơn.

Từ bỏ sự giãy dụa, Phiên Phiên chăm chú nhìn hắn, chậm rãi hỏi:

- Đây là nơi nào?

Thấy nàng không còn giãy dụa nữa, Hàn Mặc Hiên cũng không dùng thêm lực, một tay chuyển lên cầm tay nàng, tay kia buông eo nàng ra vung lên về phía trước, ngạo nghễ nói:

- Đây là Mạc Phong sơn trang, là lễ vật ta muốn tặng nàng. – nghiêng đầu, ánh mắt hắn tràn đầy nhu tình. – Thích không?

Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, lơ đãng nhìn thoáng qua rồi gật gật đầu:

- Cũng không tệ lắm.

Hắn khẽ nở nụ cười:

- Ta biết là nàng sẽ thích mà. – nắm lấy hai tay nàng, hắn đặt lên môi hôn nhẹ, giọng nói hơi khàn khàn. – Sau này đây chính là nhà của chúng ta.

Áp chế kinh hãi trong lòng xuống, Phiên Phiên cố trấn định, hỏi:


- Ý ngươi muốn nói là.. muốn ta ở lại nơi này?

Hắn gật đầu, trong mắt giấu không được vui sướng:

- Phiên Phiên, nàng gả cho ta, có được không?

Hấp một ngụm khí, thân thể Phiên Phiên run rẩy lên:

- Vì sao?

Hắn nhìn nàng chuyên chú, thâm tình giải thích:

- Sao đến bây giờ mà nàng còn hỏi ta một câu ngốc nghếch như vậy chứ? Vì ta yêu nàng!

Lời nói của Hàn Mặc Hiên từng chút oanh tạc vào đầu óc Phiên Phiên chọc thành một cái động rỗng toác. Nàng dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn hắn, cứ như Hàn Mặc Hiên trước mặt nàng đột nhiên biến thành một con quái vật. Hắn yêu nàng? Đây là chuyện gì vậy? Sao Hàn Mặc Hiên lại yêu nàng chứ? Vì sao nàng không biết một chút gì?

Mạnh mẽ đẩy hắn ra, nàng vội vàng lui về sau hai bước, giọng nói run rẩy:

- Nếu vậy… sao ta lại tới được đây?

Hàn Mặc Hiên chợt cười một cách quỷ dị, mắt híp liếc nàng:

- Phiên Phiên, nàng sẽ không muốn biết đáp án đâu.

Bị tiếng cười của hắn dọa tới toàn thân sợ hãi, nàng lại lui về sau từng bước, hít vào một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói:

- Nói cho ta biết, ta có quyền được biết.

Hắn tùy tay hái xuống một đóa cúc trắng, đưa lên mũi nhắm mắt hít ngửi giống như đang vô cùng hưởng thụ. Sau một lúc lâu hắn mới mở mắt ra, một bên dùng tay bứt đứt, từng cánh hoa như tơ rơi xuống, một bên thản nhiên nói:

- Hắn bán nàng cho ta.

Một câu chấn động khiến cho đầu óc Phiên Phiên choáng váng, hai chân run tưởng chừng không đứng được nữa, dưỡng khí trong lồng ngực nháy mắt bị rút cạn sạch khiến nàng phải ra sức hít từng ngụm từng ngụm khí một cách khó khăn, tim đập cũng nhanh hơn bình thường bội phần. Nàng không tin, có chết nàng cũng không tin Mộ Dung Nguyệt lại làm như vậy, Hàn Mặc Hiên đang lừa nàng, nhất định là như vậy.


- Ngươi nói bậy.. ngươi nói dối.. ngươi gạt người! – nàng gần như rống ra những suy nghĩ trong lòng.

- Nhớ kỹ, ta vĩnh viễn cũng không lừa gạt nàng. – Hàn Mặc Hiên vẫn thản nhiên nhìn nàng.

- Dựa vào cái gì bắt ta tin ngươi chứ? – nàng trừng mắt nhìn hắn.

Ném nhụy hoa trong tay xuống, vỗ vỗ tay, hắn liếc nhìn nàng một cái rồi chậm rãi nói:

- Đừng quên, độc trên người hắn còn chưa có giải được!

- Thì sao chứ? – nàng không hiểu giữa hai người này có quan hệ như thế nào.

- Thì không có sao, chỉ là… – hắn dừng một chút, chăm chăm nhìn nàng nói tiếp. – Thuốc giải mà hắn muốn đang nằm trong tay ta.

- Cái gì? – nàng kinh hô, đầu óc cũng hoạt động nhanh chóng dần lên. Đúng như lời Hàn Mặc Hiên nói, thuốc giải duy nhất đang nằm trong tay hắn, với một Mộ Dung Nguyệt có quyết tâm chiếm được thiên hạ nếu bị ép vào tình thế bắt buộc thì chắn chắn sẽ không tiếc hết thảy đại giới đổi lấy thuốc giải… nếu vậy… Nàn hít một hơi, không dám nghĩ tiếp nữa.

- Phiên Phiên, nàng rất thông minh, nhất định đã nghĩ ra. – Hàn Mặc Hiên bình tĩnh nói. – Đúng vậy, hắn đã dùng nàng để đổi lấy thuốc giải của ta.

Một cỗ lạnh lẽo nổi lên tận đáy lòng, dần dần lan rộng ra khắp toàn thân Phiên Phiên. Lạnh quá, nàng cảm thấy cả người mình lạnh ngắt, cơn gió thu cuồn cuộn thổi vài chiếc lá vàng khô vòng vòng xoay quanh nàng. Gió lạnh thổi ngược vào trong ống tay áo, xâm nhập vào da thịt khiến nàng lạnh thấu xương, sống lưng cũng cứng ngắc, rùng mình. Giống như không chịu nổi cảm giác lạnh toàn tâm này, nàng ngồi phịch xuống đất, miệng lắp bắp:

- Không… ngươi gạt ta… không… ngươi gạt ta…


Hắn đi tới trước mặt nàng, hai tay nắm lấy đầu vai nàng buộc nàng phải đối diện với mình, giọng nói chắc như đinh đóng cột:

- Ta không lừa nàng, đây chính là sự thật!

- Không phải… ngươi gạt ra.. ngươi gạt ta.. ngươi gạt ta — – nàng rống lên khàn cả giọng, dùng cả tay chân mà đánh hắn, đá hắn, đấm hắn, đạp hắn.. giống như phát điên vậy.

Hắn áp chế nàng vào người, dùng cơ thể giữ chặt tay chân không cho nàng động đậy nữa.Taychân bị chế trụ, nàng cũng không chịu ngồi yên, cơ thể vặn vẹo điên cuồng, đầu cũng không ngừng quay cuồng lắc qua lắc lại, tóc tai tán loạn trông như một nữ quỷ. Chợt nàng há miệng cắn xuống vai hắn, liều chết mà hung hăng cắn, cứ như muốn cắn đứt một miếng thịt của hắn. Mặc dù còn cách một tầng vải song vẫn có thể nhìn thấy bên dưới những chiếc răng vài tơ máu rỉ ra thấm qua lớp vải.

Hồi lâu, lực hắn trên đầu vai dần nhẹ xuống, cuối cùng nàng ngã ngửa đầu về sau, hư thoát nằm trên mặt đất, cơn gió xào xạc thổi chút bụi đất nhẹ phất lên mặt nàng. Ánh mắt vẫn mở to, nhìn trừng trừng lên khoảng trời không cao tít, trống rỗng vô hồn. Gió thổi tạt khiến mắt nhẹm đau nhưng mãi mà vẫn không thấy một giọt lệ nào rơi ra.

- Hắn còn nói những gì nữa? – giọng nói khàn đục, mơ hồ dọa người.

Hắn cúi đầu chôn trong gáy nàng, hơi thở ấm nóng dịu dàng phả sau vàng tai:

- Không có, hắn không nói gì nữa.

Thật lâu sau, Phiên Phiên vẫn không có lấy một chút phản ứng, ngây ngốc nằm ở đó, mãi tới khi Hàn Mặc Hiên nâng nàng dậy, ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng như một đang dỗ dành một đứa nhỏ, ôn nhu an ủi nàng: "Khóc đi, khóc được sẽ không có việc gì nữa, ta sẽ thương nàng, cả một đời sẽ chỉ thương một mình nàng. Đời này chỉ cần có nàng là quá đủ với ta rồi. Ngoan, khóc đi, a!"

Lời nói của hắn quá dịu dàng và ôn nhu, rốt cuộc nàng không nhịn được cúi đầu khóc nức nở, càng khóc càng lớn, gào khóc tới mức tê tâm liệt phế. Nàng khóc nấc như đứt từng khúc ruột, tới thiên hôn địa ám, cuối cùng cơ thể không còn sức chống đỡ nữa đành ngất lịm trong lòng Hàn Mặc Hiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận