Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Mộ Dung Nguyệt nhàn
nhã ở thư phòng thưởng trà, trong đầu lại thoáng hiện một bóng dáng nhỏ
nhắn. Buồn cười nhớ lại, nha đầu Ngô Phiên Phiên này thật thú vị nha,
lần đầu gặp mặt, nàng để nước miếng rơi xuống hắn, rồi phun uế vật vào
người hắn, mắng hắn là tiểu thụ, vô luận thế nào, chỉ cần dùng một trong những việc trên cũng đủ định nàng tội chết. Nghĩ đến lần đầu tiên gặp
được nàng, chỉ thấy nàng kỳ quái thú vị trong lời nói, sau vốn đã đem
nàng loại bỏ khỏi đầu, không nghĩ đến khi trên đường hồi phủ lại gặp
nàng đang vội vã nhờ vả xem bệnh, căn cứ vào hai lần gặp nhau coi là
duyên phận, vốn định mang nàng đến thầy thuốc, lại thần kỳ không ngờ làm cho nha đầu kia ói ra người mình, hiện giờ lại bị nàng gọi là phi nam
phi nữ, thật sự làm cho người ta phải nổi giận. Bản thân không ngờ cùng
nàng một cái tiểu nữ oa kia so đo, bất quá xem ở nàng tốt như vậy ngoạn, lại làm cho hắn trong lòng thật sự có khó chịu, Mộ Dung Nguyệt quyết
định đem nàng tạm lưu trong phủ, dù sao ở đây cũng thực nhàm chán, nói
không chừng nha đầu kia thật có thể làm cho hắn đỡ buồn chán.

Kho chứa củi của Vương phủ thật sạch sẽ, lại khô ráo, thông gió, cũng không có con gián, con chuột, loài bò sát linh tinh nào ẩn hiện.


“Ai!” Lại là thở dài một tiếng. Ai oán vận khí của mình thật đen đủi, Ngô
Phiên Phiên quyết định phấn chấn tinh thần để đối phó với tình huống
trước mắt. Trước mắt là tiếp thu đủ loại tin tức, người kia chính là
Vương gia trong vương phủ này, mà chính mình trước khi té xỉu đã ói lên
người hắn, không ai có thể bị người khác ói ra người uế vật lúc sau còn
có thể thờ ơ, huống chi đối phương lại là Vương gia. Bởi vậy, vô luận
lúc trước động vì sao lại cứu nàng, là nàng đã có hành vi vô cùng bất
kính với Vương gia, đã vậy lại còn mắng đối phương là Tiểu thụ, hành vi
của nàng thật làm cho người khác giận sôi gan, tội của nàng là phải đem
ra chém đầu. Ô — sớm biết như vậy thà không bằng bệnh chết ở trên đường
còn hơn!

Ở đây cũng chỉ có thể đợi chết, tự mình cố gắng mới có
thể thoát được. Đã cùng Tôn Mỹ nương lục đục với nhau mười năm nay, Ngô
Phiên Phiên theo thực chiến, tổng kết ra một cái lời lẽ chí lý. Giương
mắt nhìn nhìn kho chứa củi này, cửa phòng hiển nhiên bị người từ bên
ngoài khóa cứng, cửa sổ-ách thật rất sự cao, phải nhảy dựng lên mới có
thể đụng tới cửa sổ, nhưng mà nơi này có nhiều củi đốt như vậy, muốn đi
ra ngoài bằng cửa sổ một chút cũng không khó. Nghĩ đến liền làm, Phiên
Phiên nhanh chóng đem đôi một củi đốt, dần dần tích lũy xếp đến bên cửa
sổ. Để an toàn, nàng xếp đống củi thật chắc chắn, khi hoàn thành, nàng
đã mệt người đổ mồ hôi đầm đìa, tay chân mềm nhũn. Bất chấp tay chân đau nhức, nàng thật cẩn thận đi đến đống củi vừa được xếp, cẩn thận trèo
lên đó, đem cửa sổ xốc lên một chút, phát hiện bên ngoài cũng không có
người trông coi, hơn nữa gần chỗ cửa sổ còn có cái vườn hoa cỏ tươi tốt, nếu thành công, chạy thoát được khỏi kho chứa củi này, sau đó trốn
trong vườn cây, hẳn là rất khó bị người phát hiện. Ha ha, thật tốt quá!

Đem cửa sổ hoàn toàn xốc lên, lại đã phát hiện một vấn đề khác, cửa sổ rất

cao, cứ như vậy nhảy xuống có đảm bảo hay không đảm bảo sẽ không gãy
xương, như vậy như thế nào còn có thể chạy trốn được nữa đây? Con mắt
vòng vo chuyển, có rồi, nàng dùng sức xé gấu váy, buộc vải ở cửa sổ,
dùng sức túm túm, xác định đã rắn chắc vững chắc, cẩn thận quấn chặt rồi dọc theo vách tường chậm rãi hạ xuống. Lúc này nàng thật sự là may mắn
chính mình từ nhỏ đã hay leo trèo, khiến cho tay chân linh hoạt, thân
nhẹ như yến, nếu không có thể đãm bảo sẽ rơi xuống rất khó coi.

Rốt cục cũng bình an rơi xuống mặt đất, vỗ vỗ tay, sửa sang lại quần áo,
Phiên Phiên chuẩn bị chạy ra giữa vườn trốn, quan sát một chút địa hình, đang định chạy ra trốn. Quay người lại, đã thấy Lý ngạo hai tay ôm
ngực, vẻ mặt thanh thản đang từ mái nhà nhảy xuống, ra vẻ giống như chờ
đã lâu rồi.

Kinh ngạc, sợ hãi, xấu hổ và giận dữ, tức giận nhất
nhất xẹt qua đáy mắt nàng, cuối cùng hỏi ra một câu:“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Đào đào cái lỗ tai, Lý Ngạo như là đang đàm luận thời
tiết nói:“Đi qua, thuận tiện đến nói cho ngươi một tiếng, Vương gia đặc
xá của ngươi tử tội.” Dừng một chút, phát hiện nàng đang nhìn hắn, mới
tiếp tục nói: “Tuy nhiên, ngươi phải ở lại vương phủ làm tỳ nữ một tháng bồi thường cho việc ngươi đã bất kính với Vương gia.”


“Tỳ nữ?” Miệng nàng lý nhí thì thào, tựa hồ còn chưa hiểu được.

“Đi thôi!” Mặc kệ nàng muốn dùng bao lâu để tiêu hoá tin tức này, thân là
tổng quản vương phủ, hắn quyết định trước tiên đem nàng tiếp nhận nhiệm
vụ, bố trí nhiệm vụ cho nàng,“Hiện tại, ngươi mỗi ngày phải phụ trách
cuộc sống dinh hoạt thường ngày của Vương gia, đừng nghĩ là nhàn hạ, ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi, đừng nghĩ rằng sẽ chạy trốn, nơi này thủ vệ
canh phòng nghiêm ngặt ngươi trốn không thoát đâu, về phương diện khác
chạy trốn bị bắt được, hậu quả không phải ngươi có thể thừa nhận được
nổi, ngươi tốt nhất nên thông minh, an phận làm tỳ nữ đi” Ánh mắt sắc
bén truyền đạt mệnh lệnh không để cho người khác chống lại mệnh lệnh,
vẫn thấy nàng đang mang một bộ mặt ngơ ngác, hắn chán nản, kéo áo nàng
lôi đi.

Dừng lại, sao hắn lại kéo áo nàng lôi đi, nam tử biến thái kia tưởng nàng là con gà sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận