Cũng không biết là từ nơi nào truyền ra.
Tóm lại trong tập tranh kia mô phỏng chuyện phong lưu điên cuồng nhất của nhân gian.
Quan trọng nhất là, nhân vật chính trong tập tranh đều là những nhân vật lớn.
“Bí sự Nguyệt Ảnh...!Ngươi nói Nguyệt Ảnh, có phải là Nguyệt Ảnh Lâu hay không?”
“Nguyệt Ảnh Lâu này được quản lý vô cùng gắt gao, hóa ra là để che giấu mấy chuyện hương diễm của đám quan gia quyền quý trong thành ư?”
“Ngươi câm miệng lại đi! Toàn suy nghĩ mấy chuyện không sạch sẽ! Không phải Nguyệt Ảnh Lâu là nơi quan to quý nhân thương nghị chuyện quan trọng sao, sao lại xuất hiện những loại chuyện này?”
“Đúng vậy, đúng vậy, người người đều cho rằng Nguyệt Ảnh Lâu tao nhã thoát tục, không ngờ bọn họ còn hạ lưu hơn so với thanh lâu nữa!”
“Nếu ta nhớ không lầm...!trong Nguyệt Ảnh Lâu chỉ có mấy cô nương nhà lành, mà trong tập tranh này đã có hơn mấy chục nữ tử, rốt cuộc đây mọi chuyện là như thế nào?”
… Một lần nữa Tạ gia trở thành đề tài câu chuyện bị người cả thành bàn tán.
Lúc trước được tôn sùng bao nhiêu thì lần này bị người ta thảo phạt tàn nhẫn bấy nhiêu.
Tuy Tạ Hầu phủ rất hiểu cách để duy trì dáng vẻ đạo mạo bên ngoài nhưng bị bá tánh bàn tán sau lưng, Tạ gia cũng chịu ảnh hưởng không ít.
Người ta nói Tạ gia rất tốt, bây giờ hồi tưởng lại mới ý thức được mình đã bị lừa.
Chỉ là không ai dám làm chim đầu đàn.
Tập tranh dơ bẩn này đã xé rách mặt nạ giả tạo của Tạ gia.
Mưa rền gió dữ thổi qua lỗ hổng đó.
Tiếng thảo phạt càng lúc càng lớn, phủ Tạ Hầu đập tiền bạc cũng không ngăn được.
Mọi người náo loạn thành như vậy, đương nhiên vị Chu Thứ sử sẽ không thể ngồi yên không để ý tới.
Cả thành đều đang chờ một lời giải thích của gã.
Trong phủ, Tạ Liên Khải và Chu Thứ sử đang ở trong thư phòng mưu đồ quỷ kế.
Chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm vang vọng, dường như là ai đó nổi giận đập vỡ đồ đạc.
Nội tâm ta không kiềm chế được vui sướng.
Rốt cuộc đã xé rách được lớp da mặt cầm thú của hai kẻ kia.
Ta giữ cuốn sổ sách trong tay.
Cũng đè lại trái tim đang liều mạng nhảy loạn.
Đợi Chu đại nhân đi ra, chỉ cần chờ thời cơ thích hợp, ta có thể dâng cuốn sổ này lên, triệt để đè c.h.ế.t Tạ gia.
Qua rất lâu, hai người mới đi ra.
Ta gấp gáp không nhịn được xông lên, ngăn cản đường đi của Chu đại nhân.
“Đại nhân, đại nhân, thảo dân…”
Nhưng chỉ thấy Chu đại nhân híp mắt, có vài phần đề phòng nhìn ta.
Cái nhẫn ngọc trên ngón tay cái của gã.
Đó là món đồ mà Tạ Liên Khải yêu thích nhất.
Trước đó vài ngày, Tạ Liên Khải đã dâng chiếc nhẫn này lên cho Chu đại nhân, đến bây giờ gã vẫn chưa ném xuống sao?
Lại nhìn người bên cạnh, sắc mặt Tạ Liên Khải thâm trầm, tựa hồ như đang suy tư điều gì.
Trên gương mặt kia có sự phẫn nộ, có sự bực bội, chỉ duy nhất không có sự hoảng loạn.
Y không kinh hoảng, không sợ hãi, lúc hai người đi ra như hình với bóng, cũng không phải bộ dáng chuẩn bị xé rách mặt nạ giả tạo kia ra.
Bàn tay đã nắm lấy tập sổ sách đột nhiên buông lỏng ra.
Ta quỳ rạp xuống đất.
“Thảo dân cầu đại nhân nhìn rõ mọi việc, Tạ Hầu phủ bị oan, xin đại nhân nhất định phải vì thiếu gia chúng ta sửa lại vụ án này!”
18.
Bước chân Chu Thứ sử dừng lại, hừ lạnh một tiếng, vòng qua ta rời đi.
Mà Tạ Liên Khải lập tức kéo ta đứng lên khỏi mặt đất.
Sắc mặt khó có được hòa hoãn trong một cái chớp mắt.
“Ngươi đúng là một người trung thành.”
“Yên tâm đi, Chu đại nhân chỉ hơi tức giận, hắn sẽ không nỡ vứt bỏ Tạ gia chúng ta đâu.”.