Ta ở phủ Tạ Hầu suốt mấy năm nay, làm sao không khổ cho được.
Ở độ tuổi cập kê, ta cố tình sắp xếp chủ động bò lên giường Tạ lão Hầu gia.
Dùng hết tất cả thủ đoạn vốn liếng để lấy lòng một lão nhân khô cằn.
Còn thường xuyên làm cho bản thân bị thương.
Ban đêm bị làm nhục, ban ngày còn bị đương gia chủ mẫu phạt đòn.
Người người đều nói ta xử sự khôn khéo, đưa đẩy mà thông minh, nhưng nói cho cùng, ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi mà thôi.
Mặc kệ A Đề thoạt nhìn khôn khéo, tài giỏi như thế nào, cuối cùng nàng cũng giống như ta năm đó, chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi.
Đêm khuya tới lúc tắm rửa, ta có thể nghe được tiếng nàng âm thầm khóc nức nở.
Chỉ là nàng không nói ra thôi.
Chúng ta đều không nói ra thành lời.
Không có nghĩa là không đau.
Nỗi sợ hãi và bi phẫn qua nhiều năm, qua từng ngày từng đêm càng trở nên rõ ràng.
Mà những tổn thương cùng oan ức khi bị người ta làm nhục, dường như không đáng để nhắc tới nữa.
9.
Ngày gần cuối tháng này là ngày ta và A Đề đã thương lượng trước với nhau.
Tạ Liên Khải ăn xong bữa sáng ta tỉ mỉ chuẩn bị, liền chuẩn bị đến Nguyệt Ảnh Lâu.
Ta lấy ra một đĩa điểm tâm, sốt ruột hoảng hốt chạy về phía Tạ Liên Khải.
“Thiếu gia, ngài chờ một chút!”
Hôm nay ta cố ý thay một bộ y phục màu hồng đào.
Giống hệt như hôm a tỷ mặc bộ y phục kia.
Lúc Tạ Liên Khải ăn cơm đã liếc mắt nhìn ta, đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần.
Lúc này nghe thấy ta gọi, y lập tức dừng lại.
Ta không kịp dừng chân, đập mạnh vào lưng y, bánh hoa đào trong đĩa cũng rớt một miếng.
Tạ Liên Khải nhanh tay lẹ mắt đỡ được miếng bánh hoa đào kia trong lòng bàn tay.
Chỉ là điểm tâm rất giòn, lúc đập vào lòng bàn tay đã vỡ thành mấy miếng.
Mặt ta nhăn lại, có vẻ rất đau lòng.
“Đây là… lần đầu tiên Nguyệt Lạc tự tay làm điểm tâm cho thiếu gia, đáng tiếc lại hỏng rồi.”
Ta định lấy lại miếng bánh hoa đào để ném đi.
Không nghĩ tới Tạ Liên Khải trực tiếp bỏ vào trong miệng.
“Ai da, tiểu nương tử đừng thương tâm.
Nếu đây là món bánh ngươi tự tay làm vì Tạ mỗ, sao ta có thể cô phụ tấm lòng của ngươi?”
Y chậm rãi ăn hết, còn l.i.ế.m sạch những mảnh vụn còn sót lại trên ngón tay.
Ngay sau đó, ngón tay kia của y đè lên cánh môi của ta.
“Hôm nay trang điểm kiều diễm như vậy là vì sao? Hửm?”
Tạ Liên Khải cúi đầu cười.
Ta cúi đầu xuống thấp hơn để che giấu sự chán ghét và phẫn hận của mình.
Lí nhí nói một câu:
“Nguyệt Lạc muốn thiếu gia đến một chỗ, không biết có thể làm chậm trễ công việc của thiếu gia một lát hay không?”
Tạ Liên Khải suy nghĩ một phen, thấy y còn đang do dự, ta đành phải thêm một mồi lửa.
Ngón tay lôi kéo y phục của y: “Chỉ có buổi sáng hôm nay lão gia mới không có ở đây.”
Tạ Liên Khải không hề do dự, bật cười ha ha, ôm ta vào lòng.
“Nếu mỹ nhân đã hẹn gặp mà ta không đáp, chẳng phải là do ta không hiểu phong tình rồi ư?”
Ta đưa Tạ Liên Khải đến chỗ chôn cất a tỷ của ta.
Vì đây là chuyện tư mật, Tạ Liên Khải không ngồi xe ngựa.
Vì kéo dài thời gian, trên đường đi ta đặc biệt lề mề, nhưng cũng bởi vậy mà bị y ăn không ít đậu hủ.
Ta sờ tấm bia vô danh của a tỷ, đau khổ lập tức ùa về.
Trong lòng mặc niệm: “A tỷ, a tỷ, đây chính là khuôn mặt của tên cầm thú hại c.h.ế.t tỷ.
Một ngày nào đó, Nguyệt Lạc sẽ khiến hắn thân bại danh liệt, vì tỷ đền mạng!”.