Hoàng hậu sau đó cười nhẹ vài tiếng, trong lòng nàng tuy rằng cao hứng, thế nhưng càng hiểu Nhược Ly chính là nữ tử thông minh không thể lưu lại được, bằng không ngày khác chính mình sẽ bị cầm chân.
Nghĩ đến chuyện này, nụ cười trên mặt Hoàng hậu thu lại mấy phần, quay lại nhìn cung nữ đứng một bên nói: “Đem tượng Kim phật của bổn cung đến Chiêu Hoa điện, nói với Quý phi, tâm ý của nàng, bổn cung hiểu.”“Nô tỳ tuân mệnh” cung nữ Thúy Nga đứng một bên nhìn thấy sắc mặt Hoàng hậu không ngừng biến hóa, bản thân không khỏi kính nể Hoàng hậu.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Xem ra Quý phi nương nương cũng không còn được mấy ngày lành tháng tốt, sắp sửa có kết cục giống như mấy phi tần trước kia bị Hoàng hậu xử tử.Trước cửa Chiêu Hoa điện, sau khi Thanh Ngọc thưởng mấy lượng bạc cho Thúy Nga, liền kính cẩn bưng tượng kim phật đến thư phòng Nhược Ly, đem tượng phật bỏ lên bàn: “Tiểu thư, Hoàng hậu ra tay thật đúng là hào phóng, cư nhiên lại tặng một bức tượng kim phật lớn như vậy.”Nhược Ly buông quyển kinh phật trong tay, nhìn thoáng qua bức tượng, không lên tiếng, chỉ cầm lấy bức tranh Đạp Tuyết Tìm Mai trên bàn vừa mới vẽ đi đến trước cửa sổ, chờ gió hông khô.“Xem ra là Hoàng hậu tin tưởng tiểu thư.” Thanh ngọc vuốt lớp sơn vàng trên người tượng phật, đôi mắt đều trở nên ánh vàng rực rỡ.“Sai rồi” Nhược Ly cúi đầu nhìn nhẫn ngọc bích trên tay nói.“Hả?” Thanh ngọc khó hiểu giương đôi mắt nhìn Nhược Ly, một ánh sáng trăng chiếu lên người nàng, thoạt nhìn tựa như ánh sáng chiếu lên tuyết liên hoa: “Sai ở đâu?”“Hoàng hậu hiện tại chỉ muốn hợp lực với ta đối phó với những nữ nhân trong cung, sau này đợi khi có cơ hội, nàng ta sẽ cắn ngược lại ta hoàn toàn.” Nhược Ly đi đến trước tượng phật, nhìn thấy dung nhan hiền lành của phật tổ, khuôn mặt hiện ra vài phần vui vẻ, ánh mắt ít đi một tia lạnh nhạt: “Thế nhưng cũng không thể trách nàng, nếu ta là nàng, ta cũng sẽ làm như vậy.”Nói xong, Nhược Ly vẻ mặt không cảm xúc cùng Thanh Ngọc bước ra khỏi thư phòng, đi đến bên ngoài đại điện: “Ngọc nhi nghỉ ngơi sớm đi, ta đến Ngự hoa viên một lát.”Ngày hè gió mát khiến tinh thần con người ta sảng khoái, Nhược Ly một thân nương theo ánh trăng đi đến trong Ngự hoa viên.
Ban đêm sương mù dính lên vạt váy nàng, gió lạnh thổi mấy sợi tóc trên trán nàng khẽ đưa, miếng ngọc lung ling thắt bên hông cũng khẽ linh động vài cái.Hiếm khi thấy được gió mát trăng thanh, đáng tiếc xung quanh mặt trăng lại xuất hiện mấy vòng ánh sáng báo hiệu sắp có một trận mưa to.
Nhược Ly cúi người ngắt một đóa hoa tường vi hồng nhạt, ngón tay mảnh khảnh bứt một cánh hoa ngậm vào miệng.
Đầu ngón tay lập tức chuyển động, những đóa hoa xung quanh bay lên, gió nhẹ thổi bay, cánh hoa rơi từng mảnh trên hồ, tạo ra những gợn sóng liên tiếp.“Khó có được ánh trăng đẹp, thế nhưng sáng như vậy tiếp sau lại là phong ba bão táp.”Than nhẹ một tiếng, trong lòng phiền muộn càng sâu.
Như thế nào gọi là hoa rơi nước chảy, là lưỡng sầu tương tư sao? Có lẽ chính là loại ý cảnh như vậy.Bất chợt một trận gió thổi qua, dải lụa trắng trên người Nhược Ly bay lên, vươn tay, nắm được một đóa hoa hải đường điêu linh, trầm ngâm nhìn ngắm, sau đó tay nắm chặt, ném đóa hoa vào trong hồ, tựa hồ việc phải từ bỏ một cái gì đó rất giống nhau.Thanh Ngọc vội vàng chạy tới Ngự hoa viên, trong tay nàng cầm theo một phong thư, thoáng nhìn thấy thân ảnh màu trắng, liền phi thân, xoay người một cái đến trước mặt nàng, đem phong thư trong tay, nói: “Tiểu thư, thư của lão gia, trong thư nói Đại thiếu gia ở biên cương bị nhiễm bệnh nan y, đã qua đời.”Tay Nhược Ly run lên, phong thư trong tay suýt nữa thì bị gió cuốn đi, trong lòng từng đợt hàn khí tụ lại.
Nàng biết điều này đại biểu cho thứ gì, phỏng chừng hiện tại Vân Hiên đang ở trong Ngự thư phòng viết chiếu chỉ, tiếp theo đây Nhị ca nàng phải chuẩn bị ra biên cương thay thế vị trí của Đại ca.
Tuy rằng mấy ngày nay Vân Hiên đối với nàng cũng không tồi, nhưng Mộ Dung gia cùng Hoàng thất luôn đứng ở vị trí kẻ thù đối lập, sẽ không vì mối quan hệ mấy ngày nay của họ mà thay đổi.“Tiểu thư?” Thanh Ngọc nhìn Nhược Ly thần sắc không đổi, trong lòng vô cùng sốt ruột.Nhược Ly lấy lại bình tĩnh, trong lòng biết được hiện tại bản thân cái gì cũng không thể làm, nếu bây giờ nàng đi tới Ngự thư phòng của Vân Hiên, tình hình nhất định sẽ khó khăn hơn, cho nên nàng lấy tay nhẹ vỗ vai Thanh Ngọc, tay kia nắm chặt lấy bức thư, suy nghĩ một lúc sau nói: “Thanh Ngọc, ngươi hiện tại lập tức đi Phượng Loan cung cầu xin Hoàng hậu giúp đỡ, hiện giờ thế lực trong triều Đỗ gia lớn nhất, nếu được Đỗ Tương bằng lòng trợ giúp, Nhị ca chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm.”Thanh Ngọc vừa nghe xong, lập tức vội vàng chạy tới Phượng Loan cung.
Sau một hồi gió to gào thét, vài giọt mưa từ từ rơi xuống.
Nhược Ly tay nắm chặt nhìn về ánh trăng bị mấy đen che khuất, xem ra, nàng trước phải trở thành một phi tần trung thành với Hoàng hậu.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt ngượng ngùng e lệ của Dương Tài nhân, nội tâm đấu tranh liên tục, sau đó biến thành một nụ cười bất lực..