Nguyệt Đình Hoa Lệ


Lễ tang của Dương Tài nhân quả nhiên vô cùng long trọng, bởi vì quy trình làm lễ quá phức tạp khiến Nhược Ly cảm thấy không khác một buổi biểu diễn là bao, nhóm hòa thượng đang niệm chú Đại bi, còn những đạo sĩ thì phi thân múa kiếm, vẽ bùa lên giấy, dùng nước vẩy lên bài vị của Dương Tài nhân.

Nom, toàn bộ những việc này không giống như đang hạ táng mà giống với trừ yêu.

Hoàng hậu ngồi một bên Vân Hiên hạ mi cười nhẹ, không biết Vân Hiên đã nói những lời ái ân gì với nàng, khiến nàng cười vui đến vậy.

Nhược Ly nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại vị trí Đỗ Thừa tướng đang đứng đầu hàng, trong lòng hừ lạnh, thấy nữ nhi được sủng ái so với việc ở bên thê thiếp xinh đẹp còn vui mừng hơn.

Pháp sự không biết đã trôi qua bao lâu, Nhược Ly hơi mệt thầm nói với mấy nô tỳ bên người: "Bổn cung có hơi mệt mỏi, trở về nội điện nghỉ ngơi một lát, các ngươi không cần đi theo.

" Nàng đứng lên, lại gần Hoàng hậu hành lễ, sau khi được ân chuẩn thì nhanh chóng rời khỏi Huyền Vũ môn.

Hà! Nhược Ly thở một hơi thật dài, nàng thật sự khâm khục Hoàng hậu và Vân Hiên, có thể ngồi dưới tiết trời nắng nóng lâu như vậy, dù có lọng che, những vẫn không bớt nóng là bao, hơn nữa phơi nắng lâu dễ tăng nhiệt.


Rút khăn lụa trong tay áo, vốn định lau mồ hôi, nhưng nghĩ lại chiếc khăn này vừa rồi đã lau cho Vân Hiên, vì thế giả vờ 'vô tình' không cẩn thận đánh rơi xuống hồ nước, sau đó vội vàng chạy về Chiêu Hoa điện lấy khăn lụa mới.

Chỉ là, động tác vô tình kia của nàng đều bị đôi mắt của Vân Hiên thìn thấu, con ngươi màu đen của hắn xẹt qua một thoáng tức giận, sau đó đứng dậy nhặt chiếc khăn trên hồ nước, bước đến Chiêu Hoa điện.

Trời hôm nay rất nóng, thế nhưng Nhược Ly vừa bước vào trong điện liền hắt xì một cái, trong lòng nghi ngờ, đi vào tẩm điện lấy một chiếc khăn lụa vừa mới thêu hôm qua, suy nghĩ một lát, xem chừng nên đổi y phục rồi mới trở lại Huyền Vũ môn.

Vân Hiên bước vào cửa chính Chiêu Hoa điện, khuôn mặt cười như không cười nhìn chăm chú vào cửa tẩm điện, xua tay ra hiệu cho đám nô tỳ thối lui, sau đó bỗng nhiên đẩy cửa.

Nhược Ly hoảng sợ, đứng phía sau bức bình phong không dám nhúc nhích, đơn giản vì giờ phút này trên người nàng không một mảnh vải, một tay đang cầm lấy y phục chưa kịp mặc, một tay dồn chân khí, hô lớn: "Kẻ nào dám hỗn xược? Còn không mau ra ngoài cho bổn cung.

"Vân Hiên thoạt đầu giật mình, sau đó liếc nhìn bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp phía sau bình phong, trong đầu chợt hiện lên bộ dạng không một mảnh vải bây giờ của nàng, kết hầu run run, hít sâu một hơi, đóng cửa lại, trầm giọng nói: "Ái phi đang thay y phục sao?""Hoàng thượng?" Nhược Ly sửng sốt, lập tức luống cuống, nhìn y phục nhiều lớp trên tay, xem mặc thế nào, nhưng càng hoảng loạn, càng không tìm được hướng mặc vào, đột nhiên thầm mắng: Đáng chết, hôm nay lại lệnh cho Thanh Ngọc xuất cung.

Vân Hiên từng bước đi lại gần phía Nhược Ly, hắn nhìn thấy bóng hình sau bức bình phong đang hoảng loạn, chuyện vứt khăn tay hồi nãy của nàng đột nhiên tan đi, vui vẻ nói: "Đường đường là Quý phi đương triều, không phải không biết mặc y phục đấy chứ?"Ách! Nhược Ly cau mày, ổn định lại tinh thần, cố gắng kiềm chế cơn tức giận, tự ăn ủi bản thân: 'Không có việc gì.

Không sợ.

' Sau đó bắt đầu chậm rãi mặc y phục:" Hoàng thượng nói đùa, sao thần thiếp lại không biết mặc y phục chứ! Mời Hoàng thượng chờ ngoài điện một lát, thần thiếp chút nữa sẽ ra ngay.

""Ồ!" Vân Hiên khẽ ồ một tiếng, sau đó lại nhìn thấy một chiếc thắt lưng vàng minh hoàng trên bàn.

Lòng Nhược Ly đang căng thẳng, vội vàng ngồi xổm xuống che chắn thân người vào góc bình phong, cố gắng lấy y phục chưa mặc che trước thân mình, chỉ tiếc che được phía trên thì phía dưới không che được.

Đột nhiên, Nhược Ly nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Vân Hiên, hắn đi vào phía trong tấm bình phong, Nhược Ly còn chưa kị hô lên, hắn lập tức buộc dây dưng màu minh hoàng lên mắt mình, sau đó bước lại gần Nhược Ly, khẽ cười nói: "Lại đây, Trẫm giúp nàng mặc y phục.

""Không, không cần.

" Giúp nàng mặc y phục? Nhược Ly hoảng hồn nhìn đôi mắt đang bị che kín của hắn, đến chết cũng không chịu lại gần, nàng không có ngốc, che mắt thì có thể giúp nàng mặc y phục sao?Vân Hiên lại cười thêm hai tiếng, mơ hồ cảm nhận được thái độ bây giờ của Nhược Ly, dịu dàng nói: "Lại đây, tuy Trẫm không thể nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được, nếu ái phi không tin khả năng mặc y phục của trẫm thì ít nhất cũng nên tin khả năng cởi y phục của Trẫm chứ, đúng không?"Nói xong, lại cười thành tiếng, sau đó cũng ngồi xổm trước mặt Nhược Ly, vươn tay.


Nhược Ly nhìn đôi tay của hắn, đúng vậy, phi tần trong hậu cung nhiều đến vậy, hình dáng của nữ tử đối với hắn quen như lòng bàn tay, dù hắn nhắm mắt lại cũng biết đâu là tay đâu là chân.

"Ái phi đang kháng chỉ sao? Hay là… chưa thật lòng thần phục Trẫm?" Giọng nói Vân Hiên chợt nghiêm túc, khiến Nhược Ly bất giác run rẩy.

"Hoàng thượng, thần thiếp thật lòng thần phục người, nhưng điều đó không đồng nghĩa…" Nhược Ly đột nhiên cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

"Đại biểu gì?" Vân Hiên tựa hồ đang muốn xé toạc câu nói của nàng, hơn nữa dù mắt hắn có đang bịt kín, cũng đoán được sắc mặt của hắn bây giờ không ổn.

Nhược Ly dứt khát quay người lại, khảng khái nói: "Mặc thì mặc, ai sợ ai!" Sau đó mạnh mẽ bước lại gần Vân Hiên, tỏ vẻ giận dỗi nói: "Nếu Hoàng thượng tránh mặt một lát, thần thiếp đã có thể mặc xong y phục rồi, đầu dám làm phiền đến người!"Sắc mặt Vân Hiên hòa hoãn hơn ít nhiều, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười tà mị, giơ tay mơ hồ đoán định áo quần trước ngực Nhược Ly, ai mà ngờ, con hồ ly già đời này cũng có lúc phạm sai lầm, vừa mới giơ tay đã đụng trúng ngực Nhược Ly.

"A!" Nhược Ly hét lớn, còn Vân Hiên đầu tiên là sững người, sau đó mặt dần ửng đỏ, hắn có phần loạng quạng lập tức rời tay khỏi ngực nàng, lời nói trở nên lắp bắp: "Lần này… lần này ta chắc chắn sẽ không sai nữa.

" Bởi vì quá hoảng loạn mà đến cả xưng hô cũng thay đổi, chính hắn cũng không nhận ra điều đó.

"Không cần, Hoàng thượng giúp thiếp buộc dây sau lưng là được.

" Nhược Ly hận không thể cho hắn một tát, tay nắm thành quyền, dứt khoát nói: "Tự thiếp mặc.


"Lần này, Vân Hiên không còn vẻ tức giận, ngược lại giống với đứa trẻ làm sai, vội vàng gật đầu, trong bóng tối cẩn thận giơ tay, tìm dây lưng của nàng, tay hắn có chút run run, tuy rằng có mấy lần vô tình đụng vào da của nàng, nhưng tóm lại vẫn tìm được vị trí sợi dây.

Tiếp theo, Vân Hiên vô cùng cẩn thận mặc lớp y phục thứ nhất cho Nhược Ly, trong quá trình hắn bất cẩn đụng vào cơ thể Nhược Ly mấy lần, hơn nữa đều là những chỗ nhạy cảm, nhưng Nhược Ly vẫn cho rằng hắn không cố ý, chắc hắn cũng chẳng biết hắn đang đụng ở chỗ nào.

Thế rồi, chuyện gì cũng đến hồi kết, cuối cùng Vân Hiên cũng có thể tháo thắt lưng trên mắt ném lên bàn trà, nói phải đi uống nước, làm Nhược Ly tòm mò mà nhìn thắt lưng kia.

Kết quả, Nhược Ly vô cùng tức giận lao ra đại điện, còn Vân Hiên hai mắt đỏ bừng chay ra khỏi Chiêu Hoa điện, hơn nữa chạy thẳng tới Sơn tuyền ở biệt quán tắm gội.

Nhược Ly giận dữ xé phăng thắt lưng lụa màu minh hoàng trong tay, mẹ ơi, thì ra là trong suốt.

Chả trách bản thân nghe được tiếng nuốt nước miếng của hắn, quả thực vô cùng quá đáng.

Còn Vân Hiên bay nhanh xuống suối nước hạ nhiệt, tâm trạng cũng bất ổn, không thể ngờ trong đôi hiện giờ mắt của hắn, một màu đỏ kiềm chế,….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận