Nguyệt Hạ An Đồ FULL


Biên tập: Red Tea
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tác giả: Bỗng dưng xuất hiện một tên ngốc thích giúp đỡ người khác*.
*công cụ nhân (工具人): chỉ những người thích hoặc tự nguyện giúp đỡ người khác mà không đòi hỏi sự hồi đáp.
***
Tuy Thẩm An Đồ bảo rằng muốn đánh golf nhưng một người thì mất trí nhớ, người còn lại là tấm chiếu mới, nhìn kiểu nào cũng không biết chơi nên họ chỉ đành gọi hai caddie* ra giúp đỡ.
(*)Caddie: Nhân viên hướng dẫn, phục vụ khách chơi golf tại các sân golf trong khu nghỉ dưỡng hoặc độc lập.
Bởi vì có mặt người ngoài nên Thẩm An Đồ rất tự giác lấy khẩu trang ra đeo.

Tạ Văn Hiên không biết mình có nên khen ý thức tự quản cao của cậu hay không, nhưng tóm lại tâm trạng của cậu ta cực kỳ phức tạp.
Sau khi biết được đây hình như là lần đầu tiên Thẩm An Đồ đánh golf, một cậu trai caddie trẻ tuổi lịch lãm đã rất kiên nhẫn chỉ cậu về cách cầm gậy và tư thế đứng chính xác.

Khi thấy Thẩm An Đồ loay hoay không biết làm sao, cậu ta bèn cầm tay cậu sửa chữa và hướng dẫn.

Tạ Văn Hiên đứng một bên nhìn anh chàng caddie kia nắm chặt tay Thẩm An Đồ và dạy cậu cách vung gậy, sau đó cậu ta còn ngồi xuống đỡ chân cậu rồi sửa lại thế đứng cho đúng.

Lúc Thẩm An Đồ nói cảm ơn cậu ta thậm chí còn mỉm cười ngại ngùng.
Có gì đó sai sai.
Tiếng chuông báo động trong lòng Tạ Văn Hiên reo inh ỏi.
Mặc kệ cái cậu caddie này đang bày mưu tính kế gì, nhưng nếu cảnh tượng này mà để bệ hạ Tạ Đạc nhìn thấy, thể nào Tạ Văn Hiên đứng mũi chịu sào cũng là người bị hỏi tội trước tiên.


Vì thế cậu ta giả vờ bày ra dáng vẻ hơi mất kiên nhẫn, chạy ra thay thế caddie và đích thân chỉ Thẩm An Đồ chơi.
Nhưng để một tên đứng thứ hai từ dưới đếm lên kèm cặp cho một tên đứng bét bảng rõ ràng chẳng có kết quả tốt.

Hai caddie ở bên cạnh vẻ mặt muốn nói lại thôi, chỉ mỗi Tạ Văn Hiên tự cho rằng bản thân khá tốt.
"Đúng đúng đúng, chính là vậy đó, cứ thế mà vung thôi, đừng có nghĩ ngợi gì hết, vung gậy...!Chuẩn không cần chỉnh, là như thế đó.

Đánh golf đâu có khó như bắn bida đâu, anh thích đánh bao nhiêu lần chả được, miễn sao cuối cùng nó rơi vô lỗ, lại chả xong à."
Thẩm An Đồ cái hiểu cái không, nhưng không nghi ngờ gì vì khoảnh khắc vung gậy rất sảng khoái.

Rốt cuộc hai người cứ vui đùa như vậy hơn một tiếng mới trở về phòng.

Vận động trong khoảng thời gian lâu khiển cả hai vừa nóng vừa mệt, thế là cậu và Tạ Văn Hiên quyết định tới phòng khách, ngồi trên sô pha uống nước ép trái cây tươi.

Đến giờ Thẩm An Đồ vẫn chưa nhận được tin nhắn từ Tạ Đạc, xem ra bọn anh vẫn đang bàn chuyện làm ăn.
Tạ Văn Hiên gợi ý rằng nếu Thẩm An Đồ bằng lòng thì có thể ở đây tắm xông hơi rồi xối nước.
Thẩm An Đồ xoay xoay cánh tay hơi đau nhức của mình: "Ờm, khi nào về rồi tính, giờ anh muốn đi tắm nước nóng."
"Dưới lầu có bể tắm kìa."
"Anh ngại bẩn, không muốn đi."
"Thế thôi."
Trải qua một khoảng yên lặng, Thẩm An Đồ nói tiếp: "Trong nhà bồn tắm to ơi to, ngâm mình lúc nào cũng có cảm giác khó chịu."
Tạ Văn Hiên suy nghĩ: "Không thì lần sau rảnh chúng ta đi tắm suối nước nóng đi? Ngoại ô phía Tây có một cái khách sạn suối nước nóng cao cấp lắm.


Trước đây em từng tới một lần rồi, môi trường dịch vụ rất tốt, chính sách riêng tư của khách hàng cũng ổn nữa."
Thẩm An Đồ chậm rãi quay đầu nhìn Tạ Văn Hiên, sau đó híp mắt dò xét cậu ta từ trên xuống dưới với biểu cảm thâm sâu khó dò.

Tạ Văn Hiên sợ nhất là cái dáng vẻ này, cậu ta vô thức ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, chờ đợi màn tra hỏi của cậu.
Thẩm An Đồ cố ý chỉnh hắn một lúc lâu mới nói: "Chẳng phải em là tổng giám đốc của công ty giải trí à? Sao anh thấy em rảnh rang quá vậy?"
Tạ Văn Hiên bị Tạ Đạc ép làm ô sin nên không vui vẻ gì, cậu ta bực bội uống ly nước trái cây rồi nghiêm túc nói: "Anh dâu anh quá đáng lắm nha! Em là vì ai chứ? Mặc dù em chỉ là tổng giám đốc trên danh nghĩa nhưng em cũng bận rộn chứ bộ! Nếu không phải em sợ anh dâu một mình buồn chán, lúc này em đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng thứ ba mươi sáu, hoạch định tương lai của công ty rồi!"
Thẩm An Đồ: "Ờ cũng khá đó, diễn đến mắc phiền luôn."
Tạ Văn Hiên: "...!Ồ."
Hai người nghỉ ngơi một lát xong định đến sòng bài đi dạo.
Sòng bài nằm trên tầng bốn.

Trong khi cả đi sóng vai nhau đi lên cầu thang, Tạ Văn Hiên khoe khoang với Thẩm An Đồ về những mánh khóe mình học được trên mạng, còn Thẩm An Đồ nghe cậu ta nói nhăng nói cuội say sưa ngon lành.
Bỗng vào lúc này, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen của câu lạc bộ đang đi xuống lầu, trên tay hắn ta cầm một cái khay, có lẽ vừa mới mang trà đến gian phòng của Tạ Đạc.

Cầu thang không tính hẹp nhưng ba người đi song song vẫn hơi chật nên người phục vụ chủ động dừng bước, nghiêng người nhường cho hai người lên trước.
Tạ Văn Hiên đi trước Thẩm An Đồ hai bậc thang, líu ríu như con vẹt.

Thẩm An Đồ đeo khẩu trang an tĩnh đi đằng sau cậu ta, lâu lâu ừ hai ba tiếng để chứng tỏ là mình đang có nghe.
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi ngang qua người nhân viên phục vụ.

Ngay khi người phục vụ định quay người tiếp tục xuống lầu, Thẩm An Đồ đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn bóng lưng của hắn, ngập ngừng thốt ra một cái tên.

"Quý Viễn?"
Quý Viễn dừng bước xuống cầu thang, ngạc nhiên nhìn hai người đứng trên cầu thang.

Ánh mắt hắn đảo qua một vòng rồi cuối cùng ngừng ở trên người Thẩm An Đồ.

Hắn cảm nhận được một cảm giác quen thuộc từ đôi mắt lộ ra trên chiếc khẩu trang.

Hắn mở to đôi mắt, không chắc chắn lắm hỏi: "Cậu là Thẩm..."
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Văn Hiên vội kéo Thẩm An Đồ ra phía sau và lớn tiếng ngắt lời: "Cậu cái gì mà cậu!"
Quý Viễn không ngờ rằng chẳng qua mình chỉ gặp người quen thôi vậy mà lại bị quản lý nghiêm túc nhốt vào một căn phòng nhỏ kín gió, điện thoại cũng bị cưỡng chế tịch thu.

Quý Viễn thắc mắc tại sao lại nhốt hắn lại nhưng đến quản lý cũng không rõ lắm, ông chỉ ám chỉ Quý Viễn gây ra phiền phức lớn.

Mấy lần Quý Viễn muốn rời khỏi đây đều bị bảo vệ ngoài cửa chặn lại.
Quý Viễn lo lắng đi tới đi lui trong phòng, nhớ lại hai người vừa mới gặp hồi nãy.

Vừa rồi ngay cả cái tên Thẩm Lẫm, hắn chưa kịp nói hết thì người đàn ông bên cạnh đã lập tức thay đổi sắc mặt, bảo hắn khoan chớ vội đi.

Sau đó người đàn ông ấy gọi điện cho quản lý nói mấy câu, kết quả hắn bị đem vào căn phòng không có cửa sổ này.
Quý Viễn liên tục ngẫm lại hành động của mình ngay lúc đó.

Hắn theo phép lịch sự không nhìn thẳng vào khuôn mặt của khách hàng, thậm chí còn nghiêng người nhường đường cho họ.

Rõ ràng mọi thứ đều bình thường mà, hắn suy nghĩ nát óc vẫn không tài nào hiểu được mình đã làm gì sai khiến người kia khẩn trương như thế.
Không bao lâu sau, cửa phòng rốt cuộc cũng mở, người quản lý thăm dò ghé đầu vào.


Quý Viễn vốn định mở miệng thì đã thấy ông ta đang kính cẩn chào đón hai người đàn ông, tiếp đó đi ra ngoài, khi đi không quên đóng kỹ cửa.
"Anh Quý đúng không?" Người lên tiếng là người bước vào đầu tiên, nhìn cách ăn mặc chắc hẳn không phải người tầm thường.
Quý Viễn cẩn thận nhìn anh chằm chằm thật lâu, luôn cảm thấy anh hơi quen mắt, không biết gặp ở đâu rồi: "Vâng, xin hỏi hai anh là?"
Tạ Đạc ngồi xuống ghế sô pha, đồng thời ra hiệu cho Quý Viễn ngồi đối diện mình: "Tôi là Tạ Đạc của tập đoàn Thụy Càn, đây là thư ký của tôi, Trần Húc.

Tôi có một số việc mong cậu giúp đỡ, xin lỗi vì đã gây mất thời gian cho cậu."
Quý Viễn cuối cùng cũng nhớ ra mình đã gặp anh trên TV, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể vô duyên vô cớ nhốt người khác lại.

Quý Viễn cố nén giận hỏi: "Các anh muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi là được, tự nhiên kêu người nhốt tôi ở chỗ này rồi còn tịch thu điện thoại nữa chứ, có nhất thiết phải vậy không?"
Tạ Đạc vừa hơi nghiêng đầu thì Trần Húc lập tức hiểu ý, lấy ra xấp tài liệu rồi nói với Quý Viễn: "Quý Viễn, hai mươi sáu tuổi, con trai độc đinh của chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật Nguyên Hồng Sam, Quý Chí Hào.

Bởi vì kinh doanh không tốt nên tập đoàn hiện đã phá sản, nợ nần chồng chất.

Giám đốc Quý lo lắng ưu tư mà thân mang bệnh nặng, ông muốn đưa con trai duy nhất của mình ra nước ngoài nhưng cậu lại không chịu đi, khăng khăng ở lại nước cùng cha mình vượt qua cửa ải khó khăn nhất.

Tuy nhiên lúc du học nước ngoài cậu sống phóng túng, tốt nghiệp đại học hạng ba cũng không chống đỡ nổi toàn bộ tập đoàn.

Giám đốc Quý bất hạnh qua đời nửa năm trước, cậu bị người ta đòi nợ nhưng không có khả năng trả, chỉ có thể trốn trong câu lạc bộ làm việc vặt sống sót qua ngày.

Nơi ở hiện tại của cậu chỉ là..."
Mỗi một câu của Trần Húc đều khiến sắc mặt của hắn tối sầm lại.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai người đối diện: "Rốt cuộc các anh muốn gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận