Nguyệt Hạ An Đồ FULL


Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Trong điện thoại của Thẩm An Đồ có bộ định vị đặc biệt được cài đặt, có thể kiểm tra vị trí ngay cả khi máy đã tắt.

Tạ Đạc ngồi trước màn hình máy tính nhìn rất rõ, vị trí điểm lóe màu đỏ ra khỏi khách sạn, rẽ vào khu phố kỹ thuật ngay bên cạnh, đi vào một tiệm điện thoại tư nhân rồi sau đó không thấy tín hiệu gì nữa.
Thẩm An Đồ giải quyết chiếc điện thoại đó rồi.
Tạ Đạc lẳng lặng ngồi trong văn phòng cao nhất của Thụy Càn, tận mắt nhìn sợi dây liên kết mỏng manh giữa mình và Thẩm An Đồ bị cắt đi một cách hết sức đơn giản.
Anh nhớ lại đêm đó, Thẩm An Đồ uống say như chết, bị anh ép buộc nhét vào trong xe.

Thẩm An Đồ đã say đến mức như vậy rồi những vẫn không ngừng gọi tên Tạ Đạc, giọng nói ấp úng không rõ, giống như hai chữ 'Tạ Đạc' đó cô đọng trên đầu lưỡi.
Trong lòng Tạ Đạc ngổn ngang, anh nắm lấy cằm cậu, cử chỉ điên rồ rồi lặp lại những câu hỏi truy vấn: Tạ Đạc là ai? Có thích Tạ Đạc không? Có rời bỏ Tạ Đạc không? Tạ Đạc quan trọng hơn hay Cẩm Thịnh quan trọng hơn?
Thẩm An Đồ không trả lời bất cứ câu nào.

Điện thoại vẫn rung, là Tạ Văn Hiên gọi cho anh, Tạ Đạc không muốn nghe và có lẽ Tạ Văn Hiên biết điều đó, thế là cậu ta gọi cứng đầu gọi cho anh không ngừng đến hơn mười phút, cuối cùng Tạ Đạc phải bấm nút trả lời.
Tạ Đạc còn chưa mở miệng, giọng Tạ Văn Hiên vọt ra khỏi loa: "Đi gọi cho người phụ trách khách sạn, thêm camera nữa! Và còn cục quản lý giao thông, xe buýt xe taxi, bây giờ vẫn còn cơ hội ngăn anh ta lại!"
Tạ Đạc không nói gì, anh và Tạ Văn Hiên gọi điện, hai bên đều im lặng hồi lâu.
Quý Viễn không biết Tạ Đạc đã nói gì.

Chỉ thấy Tạ Văn Hiên tức giận đến mức đá ngã thùng rác khách sạn khiến cho nhân viên quét dọn phải tốt lên.
Hai mắt Tạ Văn Hiên đỏ bừng rống vào điện thoại: "Anh hài lòng chưa? Tạ Đạc anh đã hài lòng chưa? Anh thật sự bằng lòng thả anh ta đi vậy sao? Đưa định vị cho em, em tự đi tìm!"
Bên kia Tạ Đạc nói gì đó, Tạ Văn Hiên cười nhạt: "Anh cứ chờ mà xem Tạ Đạc, sớm muộn gì anh cũng hối hận."
Quý Viễn thấp thỏm đứng sau lưng Tạ Văn Hiên, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Hắn vốn tưởng Thẩm An Đồ chạy mất, dựa vào thực lực của họ Tạ thì bắt lại chỉ cần một câu nói, nhưng giờ nhìn điệu bộ của Tạ Văn Hiên thì thật sự không hề đơn giản như vậy, cái cách mà Tạ Văn Hiên nói giống như Tạ Đạc cũng không định đưa Thẩm An Đồ trở về.
Chờ Tạ Văn Hiên tắt máy rồi bình tĩnh lại, Quý Viễn mới bước lên hỏi hắn: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bây giờ Thẩm An Đồ chạy chúng ta không cần đuổi theo sao?"
"Không cần!" Mặt Tạ Văn Hiên tái xanh, văng tục: "Địch mẹ! Vợ lão ta mà lão ta không tìm, chúng ta tìm làm cái đéo gì!"
Quý Viễn vẫn không hiểu: "Là sao? Nửa tháng trước giám đốc Tạ còn bắt tôi ký hợp đồng giữ bí mật danh tính và nơi ở của Thẩm An Đồ, nếu ngay từ đầu muốn thả cậu ta đi thì cần gì phải tốn công sức đến thế?"
Quý Viễn còn định hỏi nếu Thẩm An Đồ đi rồi thì hợp đồng của hắn và Tạ Đạc còn hiệu lực không nhưng thấy vẻ mặt này của Tạ Văn Hiên nên hiện tại hắn không có can đảm.
Kiểu tóc mà Tạ Văn Hiên chải chuốt từ sớm đã tán loạn, ngay cả thang máy cậu ta còn không chờ được mà phải chạy thẳng xuống cầu thang bộ để tìm Quý Viễn, vừa gặp câu đầu tiên đã nghiêm túc trách móc Quý Viễn không trông coi cho tốt, Quý Viễn oan ức không thôi còn hỏi lại hắn: "Vậy còn cậu? Đã biết cậu ta quan trọng như vậy thì cậu đang làm cái gì hả? Dù gì tôi cũng ở đó chờ cậu ta, còn cậu ngay từ đầu đã chạy đâu mất tiêu?"
Lần đầu tiên Tạ Văn Hiên không cãi lại Quý Viễn.
"Chắc anh đã nhìn ra được anh ta khôi phục ký ức đúng không?" Tạ Văn Hiên cúi đầu không nhìn rõ biểu cảm.
"..." Quý Viễn ấp úng không nói gì.
"Được rồi, không quan trọng nữa." Tạ Văn Hiên cười khổ lắc đầu.
Họ đang đứng ở hành lang bên ngoài địa điểm khách sạn.

Fans Trình Nhất đi rồi, nơi này cũng trở nên yên tĩnh trống trãi trở lại, giống như lời chào cảm ơn ở nhà hát, người đi thì trà lạnh.

Quý Viễn cảm thấy hơi tự trách, nếu như hắn trông coi Thẩm An Đồ cẩn thận như Tạ Văn Hiên đã nói, có lẽ chuyện đã không như thế này.
"Thật sự không tìm ư? Để tôi đi tìm thử." Quý Viễn nói.
Tạ Văn Hiên chán nản tựa ở trên tường, cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến việc vôi tường sẽ cạ vào bộ vest mắc tiền này cả: "Anh thật sự cho rằng Thẩm An Đồ chạy trốn được sao? Nếu như anh tôi không muốn thả anh ta đi."
Quý Viễn sững sờ, những chi tiết mờ ảo trước đó đột nhiên rõ ràng hơn cả.
"Tại sao muốn để anh ta ra ngoài, tại sao muốn dẫn anh ta đến một nơi đông người như vậy, tại sao tôi lại không ở bên cạnh anh ta..." Tạ Văn Hiên đưa tay che mặt: "Anh cũng thấy tình hình của Cẩm Thịnh hiện tại rồi đấy.

Thẩm Minh Phi dùng thuốc phiện, công trình của Thẩm Kỳ xảy ra chuyện, Thẩm Siêu một lòng một dạ muốn xây dựng công viên giải trí, tiếng tăm giảm mạnh, khách cũ không giữ được, khách mới thì không muốn đến, nghe phong thanh vốn doanh nghiệp lại xảy ra vấn đề..."
Quý Viễn từng trải qua việc gia đình phá sản nên rất hiểu, một tòa cao ốc được xây lên rất khó nhưng sập đổ cũng rất dễ dàng.

Nếu không phải Tạ Đạc bắt nhốt Thẩm An Đồ ở cạnh mình thì Cẩm Thịnh đã có thể phát triển rất tốt trong tay cậu.
"Anh ấy thích Thẩm Lẫm từ rất lâu rồi, chắc anh cũng nhìn ra.

Bình thường anh ấy dữ dằn như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn Thẩm Lẫm thôi thì có thể làm tan cả châu Nam Cực...!Cẩm Thịnh là giang sơn mà Thẩm Lẫm đã vất vả giành lại.

Nếu nó bị hủy trong tay anh ấy, đừng nói là Thẩm Lẫm nghĩ thế nào, mà chính Tạ Đạc cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình."
Giọng Tạ Văn Hiên nhẹ nhàng như đang thì thào.

"Anh có thấy Thẩm Lẫn thích anh tôi không?" Tạ Văn Hiên lại hỏi, hắn không đợi Quý Viễn trả lời mình mà nói: "Tôi cảm thấy hẳn là thích."
Nhưng nói xong hắn lại không chắc chắn nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Viễn: "Hẳn là thích à? Nếu không thích tại sao lại muốn ở nhà nấu cơm cho anh ấy, làm nũng với anh ấy, tặng hoa hồng cho anh ấy rồi ngày nào cũng ở cạnh? Lẽ nào tất cả chỉ là diễn trò thôi sao? Thẩm An Đồ tốt biết bao nhiêu, anh ta tốt biết bao nhiêu..."
Quý Viễn nhớ một chút ký ức khi xưa, nói không nên lời.
"Giả như, giả như Thẩm Lẫm thích anh ấy thì anh ta thích được bao nhiêu đây? Có thể hơn cả Cẩm Thịnh sao?"
"Anh ấy đang đánh cược, có lẽ anh ấy nhìn ra được Thẩm Lẫm đang giả vờ diễn nhưng cũng không kiềm được mà nghĩ: nếu như Tạ Đạc yêu anh ta đủ nhiều, có khi Thẩm Lẫm sẽ thật sự yêu anh ấy chứ? Anh ấy giỏi giang như vậy, đẹp trai có tài lại có tiền, chắc chắn sẽ đứng nhất trong tất cả những người anh ta đã quen chứ? Sao Thẩm Lẫm không yêu anh ấy cho được? Sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy, nói đi là đi, quay đầu ra ngoài là bán luôn điện thoại của mình, anh ta thật sự đã tính quá kỹ..."
Tạ Văn Hiên không nói được nữa.
"Thôi bỏ đi, người cũng đi cả rồi, bây giờ nói gì cũng vô dụng, về thôi." Tạ Văn Hiên khom lưng đi về phía trước.
Quý Viễn yên lặng đuổi theo.
Lúc bọn họ vào thang máy xuống tầng hầm lại gặp fans Trình Nhất, ai cũng cầm đồ tiếp ứng cười cười nói nói với nhau, mọi người trông rất vui vẻ, giống như đến một thế giới khác với Tạ Văn Hiên và Quý Viễn.
Bởi vì khách sạn có quán nhiều người đến nên phía ngoài các chỗ đậu xe bên ngoài đều đã kín, Tạ Văn Hiên chỉ có thể dừng ở một góc hẻo lánh nhất.
Hai người cứ một trước một sau mà đi, không ai muốn nói gì, mà lúc này —–
"Hai người các cậu đi chậm quá vậy?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận