Nguyệt Hạ Triền Miên

Do dự hồi lâu, Tư Không Vịnh Dạ mới ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn gương mặt ôn nhu của Tư Không Viêm Lưu phía trên, sau một lát trầm mặt, mở miệng hỏi: “Phụ hoàng, sau khi Vịnh Dạ lên làm Thái tử, có phải sẽ không thể đứng bên cạnh phụ hoàng không?”

Nhìn thấy vẻ mặt y lo lắng, Tư Không Viêm Lưu nhất thời thức tỉnh: “Hay là, Vịnh Dạ lo lắng sau lễ trưởng thành, phụ hoàng sẽ không muốn Vịnh Dạ nữa?”

Tư Không Vịnh Dạ cắn chặt môi dưới, khẽ gật đầu.

Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Một phen nắm lấy cằm Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu bắt buộc tầm mắt đang trốn tránh của y đối diện với mình.

Tuy rằng chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, nhưng trong ánh mắt của Tư Không Vịnh Dạ có vẻ do dự rất rõ ràng, giống như đêm tối không thể thắp sáng được, làm cho tâm người ta tự nhiên thắt lại.

Ánh mắt Tư Không Viêm Lưu sắc bén, giống như một vũ tiễn sắc nhọn, không lưu tình đâm vào vẻ lo lắng tràn ngập trong mắt Tư Không Vịnh Dạ, nhìn thấy cả sự không tin tưởng trong nội tâm y.

Nội tâm Tư Không Viêm Lưu đau xót, vì sao nhiều năm như vậy, tiểu tử kia vẫn không có cảm giác an toàn như vậy?

Vẻ mặt Tư Không Viêm Lưu dần dần ngưng trọng lên, lạnh giọng nói: “Vịnh Dạ, vì sao ngươi không tin phụ hoàng như vậy mà? Chẳng lẽ ngươi cho rằng những lời phụ hoàng nói với ngươi đều là nói dối sao?”

Thân thể Tư Không Vịnh Dạ chấn động: “Phụ hoàng, Vịnh Dạ tuyệt đối không ~ không có nghĩ như vậy mà!” Trong lời nói, chính y cũng không phát hiện ra nó vô lực thế nào.

Từ xưa đế vương là vô tình, từ thời hiện đại xuyên không đến đây, Tư Không Vịnh Dạ phi thường hiểu được đạo lý này.

Cho nên, khi đồng thời trả bất cứ giá nào cho tình yêu của mình, y cũng một mực trốn tránh suy nghĩ rằng Tư Không Viêm Lưu có thiệt tình đối với y hay không, tình yêu của đế vương có thể duy trì trong bao lâu?


Y không dám nghĩ, y sợ kết quả sẽ làm bản thân mất hết can đảm.

Nhìn thấy thần sắc của Tư Không Vịnh Dạ, nội tâm Tư Không Viêm Lưu phát lạnh.

Không nghĩ đến bây giờ, tiểu tử kia vẫn không tin tưởng hắn.

“Ai……” Thở thật dài, Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, phải như thế nào mới có thể làm ngươi vui vẻ thực sự mà? Phụ hoàng thật là bất lực.”

Tư Không Vịnh Dạ khóe miệng nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng: “Phụ hoàng nghĩ nhiều quá rồi, Vịnh Dạ vẫn thực vui vẻ mà.”

Nhìn thấy dáng vẻ y miễn cưỡng cười vui, Tư Không Viêm Lưu nhất thời tức giận nhéo nhéo mặt y: “Còn thực vui vẻ gì nữa, cười so với khóc còn khó coi hơn.”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời thật sự muốn khóc.

Cùng một hoàng đế tâm nhược minh kính nói chuyện tình yêu, thật đúng là một chuyện chết người.

Bất luận mình nghĩ cái gì, liếc mắt một cái đều bị nam nhân hiểu rõ lòng người này phát hiện.

Tư Không Vịnh Dạ phút chốc hơi buồn bực: Tên nam nhân trì độn khiến người ta đấm cho một đấm đi đâu rồi? Sao trước đây vô luận là mình ám chỉ hay thậm chí minh kì, nam nhân này đều không có phản ứng, nhưng hiện tại liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu bản thân mình? Hay hắn trước đó là ngụy trang?

Liên tưởng đến diện mạo “phúc hắc” của nam nhân trước đây, Tư Không Vịnh Dạ tự nhiên cảm thấy khả năng đó là rất cao.

Vẻ mặt Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên trở nên vặn vẹo.

Ôm lấy cánh tay nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ hung tợn theo dõi hắn: “Trước đây người có phải đã sớm biết hay không, chuyện ta thích người?”

Tư Không Viêm Lưu bị động tác đột ngột của y làm cho ù ù cạc cạc: “A? Vịnh Dạ nói gì? Cái gì sớm biết chuyện ngươi thích ta?”

Mặt Tư Không Vịnh Dạ đỏ lên, nghiếng răng nói: “Biết rõ cố.”

Tư Không Viêm Lưu vẫn là không hiểu ra sao, khó hiểu nhìn y: “Phụ hoàng nghe không hiểu, chẳng lẽ Tư Không Vịnh Dạ đã yêu phụ hoàng trước sao?”

Tư Không Vịnh Dạ lúc này mới ý thức được, hóa ra nam nhân trước kia không phải giả bộ, đột nhiên quẫn bách không thôi, vội vàng che dấu nói: “Không, không có gì, vừa rồi Vịnh Dạ không có nói gì hết!”

Tư Không Viêm Lưu nhướng mày: “Nếu vừa rồi ta không nghe sai, ý tứ của ngươi chính là, ngươi từ rất lâu đã yêu phụ hoàng, đúng hay không?”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời khóc không ra nước mắt, y cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là đem tảng đá đánh vào chân mình.

Nhìn thấy dáng vẻ y thẹn muốn chui xuống đất, nội tâm Tư Không Viêm Lưu đột nhiên hiểu rõ.


Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Tư Không Viêm Lưu cười xấu xa mở miệng nói: “Vậy ra Vịnh Dạ nhỏ như vậy đã có ý tưởng này đối với phụ hoàng, đúng là một tiểu tử tà ác mà.”

Một chút tâm sự cuối cùng trong nội tâm cũng bị nhìn thấu, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên cả chết cũng đã nghĩ tới.

“Được rồi, không đùa ngươi, ha hả.” Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ dùng sức đến nỗi gần như sắp cắn nát môi dưới, Tư Không Viêm Lưu ngừng trêu đùa tâm tư của y: “Thật sự là một tiểu tử đáng yêu, đùa như vậy cũng chịu không nổi.”

Nhìn thấy gương mặt tươi cười đáng giận của hắn, Tư Không Vịnh Dạ chưa bao giờ thấy nam nhân này đáng ghét đến thế.

Kiệt lực khống chế xúc động muốn đấm hắn một cái, Tư Không Vịnh Dạ vô lực mở miệng nói: “Thời điểm không còn sớm, Tư Không Vịnh Dạ rời giường.”

Nhìn đồng hồ nước một bên (một loại đồng hồ thời cổ đại), Tư Không Viêm Lưu gật gật đầu: “Đúng không còn sớm, hôm nay trẫm còn một đống lớn chính sự cần xử lý mà.”

Tư Không Vịnh Dạ nghiếng răng, nội tâm mắng thầm: Hôn quân!

Buông hai chân đang cuốn lấy hông Tư Không Viêm Lưu ra, hai tay Tư Không Vịnh Dạ khoác trên bờ vai hắn, đứng dậy.

Từ động tác đứng dậy của y, phân thân kiên quyết của Tư Không Viêm Lưu chôn trong cơ thể y một đêm nháy mắt bị rút ra, mang theo một chất lỏng niêm nị màu trắng ngà.

Hậu huyệt vốn bị mở ra chưa kịp khép lại, không khí hơi lạnh nháy mắt ùa vào, cảm giác khác thường làm cho Tư Không Vịnh Dạ khó ức chế phát ra một tiếng rên rỉ, thân thể vô lực tê liệt ngã vào lòng Tư Không Viêm Lưu.

Hậu huyệt bị chà đạp suốt một đêm sớm không thể khép lại, mị nhục ửng đỏ hé ra hợp lại phun ra ngoài X dịch niêm nị, rơi xuống người Tư Không Viêm Lưu.

Ý thức được chất lỏng này là gì xong, sắc mặt Tư Không Vịnh Dạ phút chốc còn đen hơn cái đáy nồi, vội vàng lấy tay che hậu huyệt của mình, chặn chất lỏng làm cho người ta khó xử chảy ra tiếp.

Tư Không Viêm Lưu cười đến thắt ruột.

Sau đó……


“Ngươi hỗn đản này, cư nhiên không giúp ta lau sạch mấy thứ này đã đi ngủ rồi?”

“Ha hả, long tinh của phụ hoàng rất có dinh dưỡng, có thể hảo hảo bổ bổ hậu diện của Vịnh Dạ a.”

“Bổ cái đầu ngươi a! Chẳng lẽ ko biết rất mất vệ sinh sao?”

“Ha hả, có gì mà mất vệ sinh? Miệng phía trên của Vịnh Dạ cũng đã ăn rồi, ‘miệng’ phía dưới thì có vấn đề gì?”

“Ngươi đi chết đi!”

“Ha hả, vậy dùng mặt sau của Vịnh Dạ kẹp chết phụ hoàng đi, ngạch ha hả ~~”

“Ngươi ~ ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi nói thử?”

“…………”

Ở bên nhau suốt, hai phụ tử Tư Không Vịnh Dạ cùng Tư Không Viêm Lưu đều hiểu lý lẽ trong câu này, cho nên, sáng sớm cũng vui vẻ bắt đầu “rèn luyện”, thế nên long sàng rất rắn chắc cũng vì động tác của họ mà rung động “kẽo kẹt kẽo kẹt”……

Hết chương thứ một trăm lẻ hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận