Nguyệt Hạ Triền Miên

Tư Không Viêm Lưu vẫn nghĩ Tư Không Vịnh Dạ là một bé con thực đơn thuần, cho nên một mực ý đồ rèn luyện tâm trí y, dù sao một người tâm tư quá mức sạch sẽ  trong hoàng cung long xà phức tạp là rất khó sinh tồn.

Tuy rằng vẫn yêu nhất bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ có điểm ngây ngốc ngơ ngác, nhưng là Tư Không Viêm Lưu cũng không hy vọng y cả đời hỗn độn như vậy.

Cũng không phải nhiễm hắc, mà là vì bảo hộ y.

Chỉ có hiểu được  hắc ám thật sự, mới có ý thức phòng bị.

Cho nên, hắn vẫn cố gắng muốn làm cho y thấy rõ chút hắc ám, thậm chí một mặt có chút tàn nhẫn tối chân thật trong hoàng cung.

Chính là tiểu tử kia lại tựa hồ không quan tâm đến điều hắn làm, có đôi khi vẫn khờ dại làm cho người ta dở khóc dở cười.

Tư Không Viêm Lưu vẫn nghĩ, đây là bởi vì Tư Không Vịnh Dạ trí lực không cao, cho nên vẫn đối y có chút quá bảo hộ, cho đến vừa rồi y nói ra những lời kia, Tư Không Viêm Lưu mới hiểu được, y không phải không hiểu, mà là không muốn hiểu.

Y một mực trốn tránh. . .

“Ai. . . Phụ hoàng nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt?” Gắt gao ôm chặt Tư Không Vịnh Dạ trong lòng, Tư Không Viêm Lưu thở thật dài.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm không có nói gì, cho đến khi thái y tiến vào.

Tinh tế kiểm tra Tư Không Vịnh Dạ xong, thái y phán định y không có gì trở ngại, trừ bỏ cổ chân cùng cổ tay sưng lên thôi, mặt khác đều chỉ là vết thương rất nhỏ, bôi chút rượu thuốc thì tốt rồi.

Giúp Tư Không Vịnh Dạ làm dễ chịu tay chân bị sưng, thái y từ hòm y dược xuất ra một bình sứ màu nâu, cúi đầu đối Tư Không Viêm Lưu xin chỉ thị nói: ” Đây là rượu thuốc trị liệu ứ thương, thần. . .”


Tư Không Viêm Lưu khoát tay ngăn  lời nói của lão, lấy rượu thuốc trên tay thái y, thản nhiên nói: “Để cho trẫm được rồi.”

Mặc dù có chút giật mình, nhưng thái y tuổi già vẫn kinh sợ gật gật đầu.

Sau khi mọi người ra khỏi, cả phòng chỉ còn lại có hai phụ tử Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ.

Tư Không Viêm Lưu ngồi ở bên giường, khóe miệng dắt một tia tươi cười nhợt nhạt, ôn nhu nói: “Phụ hoàng giúp ngươi xoa vết thương đi.”

Tư Không Vịnh Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu.

Tư Không Viêm Lưu trên mặt ý cười sâu sắc, nhẹ nhàng cởi tất cả y phục trên người Tư Không Vịnh Dạ, động tác mềm nhẹ, tuy rằng là hành động đen tối như thế, nhưng cũng không mang một tia tình sắc nào.

Thân thể trần trụi dần dần bại lộ trước mắt nam nhân, hai má Tư Không Vịnh Dạ không khỏi nổi lên  một tia ửng đỏ, giống như ánh nắng xế chiều, long lanh mà xinh đẹp.

Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ cuộn tròn lại giống như một con tôm bị nấu chín, Tư Không Viêm Lưu mỉm cười, đổ một ít rượu thuốc trong bình ra lòng bàn tay, sau đó đặt tay trên lưng Tư Không Vịnh Dạ, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn.

Chất lỏng có chút lạnh lẻo tản ra trên lưng, cảm giác phi thường nhẹ nhàng khoan khoái, cùng  lực đạo trên tay nam nhân không nhẹ không nặng, thoải mái ngoài dự đoán.

Tư Không Vịnh Dạ thân thể nguyên bản cứng còng nhất thời giãn ra thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại.

“Vịnh Dạ thoải mái không?”

Nam nhân ngữ khí cười từ sau lưng truyền đến, Tư Không Vịnh Dạ miễn cưỡng dùng giọng mũi đáp lại: “Ân. . .”


Trong không khí ấm áp, tốc độ thời gian trôi qua giống như càng ngày càng chậm, mỗi một phút mỗi một giây có vẻ đều là dài lâu mà thoải mái như vậy.

Hai người thời gian dài không mở miệng nói chuyện, nhưng là lại giống như có tâm tính tự cảm ứng, tất cả động tác đối phương cùng phản ứng bọn họ đều cảm giác được, giống như vô cùng quen thuộc, giống như hai người đã sớm hòa hợp thành một.

Nam nhân kỹ xảo mát xa tốt đáng ngạc nhiên, bởi vì nhiều năm tập võ mà lòng bàn tay có một lớp sần hơi thô ráp, ma xát trên da thịt nhẵn nhụi bóng loáng trên lưng củaTư Không Vịnh Dạ, như có loại ma lực đặc biệt, làm cho Tư Không Vịnh Dạ cảm giác vô cùng an tâm.

Tư Không Vịnh Dạ nằm sấp trên giường, hai tay lót phía dưới, hai mắt hơi hơi nheo lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười thản nhiên, từ tay nam nhân dao động trên người y, thường thường phát ra rên rỉ thoải mái.

Không biết qua bao lâu, tay Tư Không Viêm Lưu chậm rãi trượt đi, từ lưng Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi tới xương sống, thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng thấp.

Tư Không Vịnh Dạ vẫn như cũ đắm chìm trong cảm giác phiêu phiêu dục tiên, không chút chú ý tới dị động phía sau, cho đến khi tay nam nhân tiến tới mông y.

Hai tay cầm hai mông cánh hoa quyến rũ, Tư Không Viêm Lưu bắt đầu tùy ý vuốt ve, thủ pháp có chút ***.

“Ngô ~~~”

Cảm giác khác thường làm cho Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên phản ứng lại, thân thể đột nhiên chấn động, vội vàng quay đầu, nhìn về nam nhân phía sau: “Phụ hoàng, người đang làm gì?”

Tư Không Viêm Lưu buông mông cánh hoa mê người trong tay ra, cười xấu xa nói: “Không có việc gì, chính là cảm thấy tiểu mông của Vịnh Dạ càng ngày càng cao .”

Tư Không Vịnh Dạ mặt thoáng hồng đến cổ, oán hận nói: “Cầm thú!”


Tay phải cầm cằm Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu thân thể dần dần đè xuống, hai tròng mắt dịch hắc giống như mặc ngọc, lóe ánh sáng ngọc quang mang: “Vậy Vịnh Dạ thích phụ hoàng cầm thú như vậy không? Ân?”

Tư Không Viêm Lưu thanh âm phi thường mềm nhẹ, âm sắc trầm thấp mà giàu từ tính, giống như lông chim bị gió thổi bay, nhẹ nhàng chậm chạp xẹt qua lòng Tư Không Vịnh Dạ, trêu chọc một cảm giác mê mông không hiểu.

Tư Không Vịnh Dạ xương cốt nhất thời mềm ra.

“Phụ ~ phụ hoàng người muốn làm gì?” Tư Không Vịnh Dạ có chút khẩn trương mở miệng nói, hai tay khởi động nửa người trên, theo bản năng muốn né phạm vi nam nhân có thể vươn tay.

Tư Không Viêm Lưu vươn tay, một phen nắm cằm Tư Không Vịnh Dạ muốn chuyển qua, khẽ cười nói: “Phụ hoàng cái gì cũng không muốn làm.”

So với ngày thường bất đồng, Tư Không Viêm Lưu lúc này động tác nắm cằm y thập phần mềm nhẹ, giống như quay đầu có thể đủ tránh đi.

Chính là nhìn thấy tròng mắt nam nhân thâm thúy đến cơ hồ sắp hít y vào, thân thể Tư Không Vịnh Dạ không có biện pháp nhúc nhích, giống như bị lấy đi hồn phách, cứ như vậy ngơ ngác bị nam nhân nắm trong tay .

Cảm giác được thân thể Tư Không Vịnh Dạ cứng ngắc, Tư Không Viêm Lưu mỉm cười, buông cằm y ra

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời thở dài nhẹ nhàng, vội vàng quay đầu, tránh né ánh mắt nam nhân xâm lược, lại nghe nam nhân cười khẽ từ sau lưng truyền đến: “Ha hả, Vịnh Dạ, ngươi vẫn là sợ phụ hoàng như vậy mà.”

Tư Không Vịnh Dạ vừa định mở miệng phản bác, đôi tay nam nhân đã muốn quàng qua dưới nách y, ôm chặt y.

Tư Không Vịnh Dạ thân thể nhất thời cứng đờ.

Tư Không Viêm Lưu nhắm mắt lại, tựa đầu dán trên tấm lưng có chút gầy gò của Tư Không Vịnh Dạ, lắng nghe  tiếng tim đập dồn dập của y, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Vịnh Dạ, phụ hoàng hảo muốn cứ như vậy ôm ngươi, vĩnh viễn cũng không buông ra.”

Mái tóc đen mềm mại của nam nhân từ hai má rơi xuống, bao trùm phía sau lưng trơn bóng của Tư Không Vịnh Dạ, theo nam nhân hô hấp cực nóng mà nhẹ nhàng phiêu động , như gần như xa thổi mạnh vào trái tim vốn còn có chút lung tung củaTư Không Vịnh Dạ.

Tuy rằng ôm rất chặt, nhưng Tư Không Viêm Lưu lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.


Tư Không Vịnh Dạ trái tim vốn cứng đờ nhất thời dần dần an hòa lại. . . . Nam nhân là đang làm nũng với y mà.

Khóe miệng cong lên một nụ cười thản nhiên, một tình cảm ấp áp mãnh liệt nảy lên trong lòng, giống như vô số lông chim mềm nhẹ, bao vây y bên trong cảm giác chắc gọi là. . . hạnh phúc đi.

Từ lúc hai người yêu nhau tới nay, số lần Tư Không Viêm Lưu làm nũng so với Tư Không Vịnh Dạ làm nũng hiếm hơn nhiều, giống như một chú khuyển khổng lồ dính vào người vậy, luôn thích cọ đến cọ đi trên người Tư Không Vịnh Dạ, mặc cho y bỏ thế nào cũng không xong.

Thật giống như hiện tại. . .

Một tay đặt Tư Không Vịnh Dạ dưới thân, Tư Không Viêm Lưu gắt gao ôm y vào trong ngực, cằm để ở phía trên bờ vai y, đem mặt dính sát vào mặt y.

Tư Không Viêm Lưu hô hấp rất gần, gần đến làm cho Tư Không Vịnh Dạ có chút thất thường, từng đợt nhiệt khí ấm áp phác tán trên cổ và gáy y, làm cho từng phân da thịt cảm giác hết sức mẫn cảm.

“Phụ hoàng, người nặng quá!” Bị thân hình nam nhân nặng nề đè lên, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác có chút không thở nổi, ngữ khí có chút nén giận, nhưng cũng không có giãy dụa, mặc cho nam nhân thân thể cao lớn bao trùm phía trên thân hình nhỏ bé của y.

“Ha hả ha hả. . .” Tư Không Viêm Lưu nhất thời nở nụ cười, cười thập phần thoải mái, ***g ngực mãnh liệt chấn động làm lưng Tư Không Vịnh Dạ có chút run lên.

“Vịnh Dạ, ngươi như thế nào có thể đáng yêu như vậy mà?” Tư Không Viêm Lưu hé miệng, nhẹ nhàng cắn một cái lên bả vai trần trụi của Tư Không Vịnh Dạ: “Đáng yêu đến làm cho phụ hoàng muốn một hơi đem ngươi nuốt vào.”

Nam nhân khoang miệng ấm áp để lại độ ấm hết sức rõ ràng trên bả vai y, cảm giác hàm răng nhẹ nhàng cắn trên da thịt làm cho thân thể Tư Không Vịnh Dạ nhẹ nhàng run rẩy.

Nam nhân tinh tế cắn bờ vai của y, giống như thưởng thức  mỹ vị tối mê người.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời buồn bực , có thể nào nam nhân muốn từ “Sắc lang” chính thức thăng cấp thành “Ác lang” ?

Tưởng tượng đến nam nhân hóa thân làm ác lang, vẻ mặt cơ khát, chảy nước miếng nhìn y, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm giác một trận ác hàn, không khỏi âm thầm nghĩ, vẫn là làm “Sắc lang” tốt hơn một chút.

Hết chương thứ một trăm linh bảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận