Nguyệt Hạ Triền Miên

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Tư Không Viêm Lưu ôm chặt Tư Không Vịnh Dạ cả người hư thoát, nằm trên giường.

Tuy rằng cả người đều là dịch niêm nị cùng mồ hôi, ẩm ẩm ướt ướt dính vào trên người rất không thoải mái, nhưng là giờ phút này hai người đều lười đi rửa sạch một chút.

Trong không khí tràn ngập  hơi thở nam tính hoan ái qua đi, *** mĩ mà liêu nhân, nồng đậm giống như một trận sương mù dày đặc vô hình xua không tan.

“Vịnh Dạ, hiện tại cảm giác tốt hơn nhiều đi, Thất huyết cổ hẳn là không phát tác đi?” Làm như lo lắng, Tư Không Viêm Lưu đột nhiên mở miệng hỏi, đánh vỡ  không khí im lặng giữa hai người.

“Ân.” Sau một lát, Tư Không Vịnh Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu, lên tiếng, không có nhiều ngôn ngữ.

Tuy rằng chỉ là một tiếng nhẹ nhàng, nhưng Tư Không Viêm Lưu phi thường mẫn cảm bắt giữ hậm hực bên trong ngữ khí của y.

“Vịnh Dạ không vui?” Tư Không Viêm Lưu nâng cằm tiểu tử trong lòng lên, nhìn hai mắt y.

“Không có.” Tư Không Vịnh Dạ ngữ khí thản nhiên, nghe không ra một tia gợn sóng.

“Nga?” Tư Không Viêm Lưu nheo hai mắt lại, trong ánh mắt rất có ý tứ, thực rõ ràng không tin y.

Không cãi lại, nhưng yên lặng hạ mi mắt, lo tránh đi tầm mắt sắc bén của nam nhân.

Tuy rằng y che dấu tốt lắm, nhưng là lại trốn không được hai mắt sắc bén như lang của nam nhân, càng ngày càng thấy rõ trước mặt nam nhân địch hào, hết thảy tâm sự của y không thể nào giấu kín.

“Vịnh Dạ sẽ không đang ghen đi?” Tư Không Viêm Lưu gợi lên khóe miệng, ngữ khí cười mở miệng nói.

Tư Không Vịnh Dạ không trả lời, lông mi thật dài bao phủ hai mắt cũng không ức chế rung động  vài cái, tiết lộ  cảm giác nội tâm y lúc này.

Đáp án quá rõ ràng.

Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này sao suốt ngày ăn bậy dấm chua a, hắn thoạt nhìn giống người không chung thủy như vậy sao? ( giống chứ. . . . . . . . . )

“Ngươi a!” Nhẹ nhàng gõ cái trán Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu thở thật dài: “Lại ăn bậy dấm chua .”

Tư Không Vịnh Dạ tầm mắt càng cúi thấp, hàm răng trắng noãn nhẹ nhàng cắn môi dưới, thoạt nhìn thập phần yếu ớt, giống như một pho tượng điêu khắc ngọc lưu ly tinh mỹ, mĩ tắc mĩ hĩ, nhưng lại làm cho người ta cảm giác thập phần yếu ớt.

Tư Không Viêm Lưu đương nhiên là cảm giác thập phần đau lòng, đồng thời nội tâm dâng lên một phẫn nộ rất nhỏ.

Từ đầu đến cuối, tiểu tử kia đều không tin tưởng hắn.

Tuy rằng như vậy, nhưng là hắn cũng không thể phát tiết bất mãn ra, tuy rằng Tư Không Vịnh Dạ bình thường dáng vẻ luôn thản nhiên, giống như đối hết thảy sự tình không thực để ý, nhưng Tư Không Viêm Lưu lại phi thường rõ ràng tiểu tử kia kỳ thật là rất mẫn cảm, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cho y đa sầu đa cảm, do đó rơi vào bên trong thế giới u buồn tràn ngập nồng đậm hắc vụ của bản thân.

Cho nên, Tư Không Viêm Lưu không dám nói với y, sợ y không chịu nổi.

Bị hiểu lầm, tuy rằng không cam lòng, nhưng là Tư Không Viêm Lưu cũng không thể nề hà.

“Ai. . . . . . . . . Vịnh Dạ, đừng suy nghĩ miên man nữa, phụ hoàng cùng Viêm Sanh thật sự không có gì.” Thở dài, Tư Không Viêm Lưu ôn nhu mở miệng nói.

Ngữ khí này, thực rõ ràng là điềm báo nói chuyện xưa.

Tư Không Vịnh Dạ hơi hơi nâng mi mắt lên  , thật cẩn thận nhìn thoáng qua nam nhân đang lâm vào trí nhớ, nhìn thấy ánh mắt nam nhân có chút hiu quạnh, nhanh chóng hạ mắt xuống.

“Ngươi đúng là không chịu tin tưởng phụ hoàng, vậy phụ hoàng liền đem chuyện trước kia ta cùng Viêm Sanh nói cho ngươi nghe đi.” Tư Không Viêm Lưu bên trong ngôn ngữ có một tia run rẩy rất nhỏ, thở ra, tựa hồ muốn bình ổn nội tâm kích động của mình một chút.

Tuy rằng phi thường không muốn hồi tưởng đoạn trí nhớ nhưng mộng ma kia, nhưng là giờ phút này vì xóa bỏ Tư Không Vịnh Dạ hoài nghi, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy .

Theo bên trong lời nói nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ đoán đó là một đoạn trí nhớ nghĩ lại mà kinh, hơn nữa là nam nhân cực lực muốn quên.

Biết là đang bức bách nam nhân hồi tưởng chuyện cũ hắn cực độ không muốn hồi tưởng, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời nổi lên cảm giác tội lỗi mạnh mẽ, nhưng không biết mình nên nói cái gì, loại thời điểm này nếu đối hắn nói “Không cần nói, ta hiểu mà” linh tinh gì đó, tựa hồ có vẻ có chút quá mức giả mù sa mưa , Tư Không Vịnh Dạ làm không ra chuyện kiều tình như vậy.

Vì thế, ngậm miệng, Tư Không Vịnh Dạ lẳng lặng ghé vào trước ngực nam nhân, cùng đợi hắn kể rõ.

Có lẽ, chờ một chút hắn nói, ta là có thể giúp hắn cởi bỏ khúc mắc đi. Khóe miệng trồi lên một nụ cười khổ, Tư Không Vịnh Dạ có chút lừa mình dối người thầm nghĩ.

Y cho tới bây giờ cũng không giống hiện tại chán ghét chính mình ‘đa sầu đa cảm, lại thích rối rắm vô vị phân tranh’, giống nữ nhân bình thường, nhưng là không có cách nào ức chế trụ tình tự của mình.

Chỉ cần là chuyện về Tư Không Viêm Lưu, sẽ làm cho y không khống chế được, có loại cảm giác thoát ly quỹ đạo.

Tuy rằng chán ghét, nhưng cũng không thể nề hà.

“Phụ hoàng trước đây, bởi vì là do một trắc phi không được sủng sinh ra, cho nên là phi thường bị người xa lánh.”

Thật mạnh hít vào một hơi, Tư Không Viêm Lưu bắt đầu thống khổ nhớ lại.

“Khi đó, trên cơ bản ngay cả cung nữ thái giám trong cung cũng có thể xem thường chúng ta, thái độ đối đãi với chúng ta cũng là không lạnh không nóng, tình cảnh thập phần gian nan.”

Tư Không Vịnh Dạ nội tâm căng thẳng. . . . . . . . . Khó trách hiện tại nam nhân đối với người khác lãnh đạm như thế, hóa ra là ám ảnh trước đây.

Dừng lại một chút, Tư Không Viêm Lưu mở miệng tiếp: “Khi đó, Viêm Sanh là đứa con cả của Hoàng hậu, là hoàng tử được tối sủng ái trong hoàng cung, cơ hồ tất cả đều biết chắc hắn sẽ lên ngôi vị Hoàng đế. Hắn tính tình tốt lắm, cơ hồ đối với bất luận kẻ nào cũng là khuôn mặt tươi cười đón chào, ngay cả hạ nhân nô tài cũng là hảo ngôn mà chống đỡ, trừ bỏ ta. Hắn đối ta thái độ thập phần ác liệt, trên cơ bản mỗi ngày đều tìm đến ta bắt nạt, thậm chí việc nhỏ gì cũng đổ lên đầu ta.”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, loại trường hợp này y thật sự không thể tưởng tượng, người mù cũng nhìn thấy đó là tình yêu sâu đậm đối với Tư Không Viêm Lưu.

Nói xong, Tư Không Viêm Lưu trên mặt nổi lên một tia phẫn nộ, nhưng là trong ánh mắt lại nhìn không thấy chút oán hận, tương phản chính là một tia cảm kích.

“Lúc ấy ta thật sự rất hận hắn, bởi vì hắn ngang ngược, làm cho tình cảnh ta cùng mẫu phi trong cung càng ngày càng khó kham. Nhưng sau đó ta mới phát hiện hắn bên ngoài là khi dễ ta, sau lưng lại đang âm thầm bảo hộ ta cùng mẫu phi, không muốn cho những kẻ muốn hãm hại bọn ta có cơ hội.”

Quả nhiên. . . . . . . . .

Tư Không Vịnh Dạ khóe miệng có chút run rẩy, thật sự là ngây thơ, cư nhiên muốn dùng loại biện pháp này khiến cho lòng người chú ý. . . . . . . . .

Khóe miệng nổi lên một tia cười khổ, biểu tình của Tư Không Viêm Lưu trở nên có chút bất đắc dĩ: “Lúc ấy ta thực cảm kích hắn, thế nhưng cũng không hiểu được hắn nếu muốn bảo vệ chúng ta vì cái gì phải làm như vậy.”

Nói đến nơi đây, nam nhân trong mắt đột nhiên tỏa ra hận ý lạnh thấu xương, ngữ khí trở nên lạnh như băng: “Cho đến sau khi hoàng hậu sử dụng âm mưu, diệt trừ cả mẫu hậu ta cùng một vài phi tử và hoàng tử mà cả mẫu thân cũng không quen, ta mới hiểu được, nguyên nhân là bởi vì mẫu hậu hắn, hắn mới không dám đường đường chính chính bảo hộ ta, chỉ có thể dùng loại phương pháp này thường xuyên đứng bên người ta, giám thị  người tâm hoài bất quỹ* này.”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời nội tâm thở dài, chuyện kế tiếp y đại khái cũng đoán được.

Trong cung chính biến, từ xưa đến nay đều là trò xiếc này, tuy rằng đa dạng, nhưng cũng như nhau thôi, dùng kế diệt trừ kẻ mình cho là địch nhân, sau đó bước lên thi thể đối phương, củng cố địa vị chính mình.

Tuy rằng là chuyện phản lương tâm, nhưng là người không vì mình, trời tru đất diệt, với quyền lợi cùng tài phú dụ dỗ, người thiện lương gì cũng có thể bất cứ lúc nào rơi vào tay giặc, biến thành một kiếm tử thủ giết người không chớp mắt.

Đây là chỗ đáng sợ của quyền lực.

Làm một người hiện đại, đọc một lượt sử cổ đại, Tư Không Vịnh Dạ biết rõ đạo lý này, không muốn lại để nam nhân lâm vào chuyện cũ thống khổ, vì thế vươn tay nhẹ nhàng vuốt hai má nam nhân, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, đừng nữa nói.”

Y trấn an, vẻ ai uy trên mặt nam nhân càng thêm dày đặc, hòa  vào oán hận nồng đậm, trong ngực kịch liệt phập phồng, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, giống như một dã thú bị thương.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời thập phần tự trách, y vừa rồi không nên kích thích nam nhân, làm cho hắn nhớ lại đoạn trí nhớ thống khổ này y.

Mạnh mẽ bắt lấy cánh tay Tư Không Vịnh Dạ đang muốn rút về, Tư Không Viêm Lưu hai tay bao chặt nó lại, đặt trước ngực mình, giống như như vậy đủ làm cho nội tâm bất an của hắn được một tia an ủi.

Giờ phút này Tư Không Vịnh Dạ, chính là khúc gỗ đối với hắn đang trôi nổi giữa biển rộng mịt mù, là cứu tinh duy nhất đối với nỗi khổ trong tâm của hắn.

“Để phụ hoàng nói tiếp được không? Việc này làm cho phụ hoàng thống khổ  thiệt nhiều năm, có lẽ, nói ra sẽ hảo một chút.” Nam nhân tầm mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào trong đôi mắt Tư Không Vịnh Dạ, trong mắt cầu xin làm cho Tư Không Vịnh Dạ có chút kinh hãi.

Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nam nhân yếu ớt như vậy, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm giác chính mình nội tâm một trận đau đớn.

Là loại đau đớn gì, mới có thể làm cho một nam nhân vững tâm như thiết như vậy lộ ra biểu tình như thế?

“Được rồi, phụ hoàng muốn nói thì nói đi, Vịnh Dạ nhất định giúp phụ hoàng chia sẻ thống khổ.” Nhẹ nhàng ôm lấy đầu nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ ôm nam nhân cao hơn y một cái đầu ôn nhu nói.

“Ân, phụ hoàng chỉ tin tưởng Vịnh Dạ.” Hai tay ôm dưới nách Tư Không Vịnh Dạ, nam nhân giữ chặt thân hình so với hắn rất là nhỏ bé.

Chỉ là một câu đơn giản, Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa chảy nước mắt xuống.

Dùng sức chùi chùi cái mũi có chút lên men, Tư Không Vịnh Dạ mỉm cười sờ sờ đầu nam nhân: “Vịnh Dạ cũng chỉ tin tưởng phụ hoàng.”

“Ân”. Tư Không Viêm Lưu dùng giọng mũi nhẹ nhàng lên tiếng, đầu bị Tư Không Vịnh Dạ ôm vào trong ngực làm nũng dùng sức cọ  hai cái.

Nam nhân hành vi cùng tuổi và thân phận thật sự kém quá xa, nhưng Tư Không Vịnh Dạ không chút nào cảm thấy chút đột ngột hay là cảm giác không ổn, ngược lại cảm thấy nam nhân luôn luôn cường thế đột nhiên làm ra hành vi ngây thơ như vậy thì . . . . . . . . Có điểm đáng yêu.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời nội tâm cười trộm nghĩ, nếu có một cái máy chụp ảnh thì tốt rồi, như vậy y là có thể chụp dáng vẻ này của hắn lại, trân quý, hảo hảo bảo tồn.

“Vịnh Dạ, còn muốn tiếp tục nghe không?” Tán tỉnh đủ, Tư Không Viêm Lưu lại quay lại chính đề.

“Ân, muốn nghe.” Tư Không Vịnh Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Được trả lời khẳng định thuyết phục, Tư Không Viêm Lưu dừng một chút, mở miệng nói tiếp: “Sau khi mẫu phi bị hãm hại, hoàng tử vị của ta đương nhiên cũng thuận lý thành chương bị phế bỏ, nhưng ta không bị tống vào Thiên lao, mà là được Viêm Sanh nghĩ biện pháp cứu ra .”

Người này có lương tâm vậy sao? Tư Không Vịnh Dạ chọn chọn mi, âm thầm nghĩ.

“Ta vốn nghĩ hắn đúng là có chút lương tâm, chính là, ta thế nào cũng không nghĩ tới, hắn cứu ta ra cư nhiên là vì. . . . . . . . .” Tư Không Viêm Lưu sắc mặt nhất thời đen tới cực điểm, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ.

“Là vì cái gì?” Tư Không Vịnh Dạ nội tâm căng thẳng.

Sau một lát do dự, Tư Không Viêm Lưu lúc này mới lấy hết dũng khí, mở miệng nói: ” Ngày đầu tiên đem ta cứu ra đi, hắn liền nhốt  ta, hơn nữa còn bắt buộc ta làm. . . . . . . . . cấm luyến** của hắn, ta đương nhiên là không chấp nhận , sau đó hắn đã muốn. . . . . . . . . Muốn cường bạo ta. . . . . . . . . . . .”

Nói tới đây, Tư Không Viêm Lưu giống như nhớ lại chuyện cũ thống khổ, thân thể run cực kỳ lợi hại, dùng sức buộc chặt hai tay, ôm chặt lấy Tư Không Vịnh Dạ trong lòng.

Nam nhân lực đạo rất lớn, lớn đến nỗi làm cho Tư Không Vịnh Dạ khó có thể thừa nhận, y thậm chí có thể nghe được âm thanh xương cốt mình răng rắc răng rắc ma xát lẫn nhau.

Trong cơ thể giống như bị đè ép, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm giác hô hấp có chút khó khăn, nhưng cũng không dám mở miệng, đành phải cố nén.

Tựa hồ là cảm giác được Tư Không Vịnh Dạ đau đớn, nam nhân nới lỏng lực của mình, mở miệng nói tiếp: “Hắn đương nhiên không thành công, nhưng mà, hắn lại bắt đầu tra tấn ta, muốn dùng khổ hình bức ta khuất phục. . . . . . . . . . . .”

Nam nhân thanh âm cực kỳ run rẩy, bên trong ngữ khí mang theo nồng đậm sợ hãi cùng oán hận, giống như lại về tới một đoạn trí nhớ thống khổ kia: “Đó là một đoạn ký ức như địa ngục, hắn cơ hồ nghĩ muốn hết thảy sẽ không giết chết ta, nhưng sẽ dùng phương pháp đau khổ đến cực điểm tra tấn ta. . . . . . . . . Dùng ngân châm tẩm nước ớt đâm vào móng tay của ta, sau đó dùng ngân châm đốt nóng châm bên còn lại; hoặc là rạch vết thương trên người ta, tách miệng vết thương ra, sau đó thả mấy con sâu bọ này nọ vào, bắt buộc ta trơ mắt nhìn chúng nó tiến vào, ngươi vĩnh viễn cũng muốn tưởng tượng được loại cảm giác tuyệt vọng đó. . . . . . . . . Còn có. . . . . . . . .”

“Đừng nói nữa! Không cần nói nữa!” Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên mở miệng quát, ngăn nam nhân nói tiếp.

Y chẳng thể nghĩ tới kẻ thoạt nhìn ôn nhuận văn nhã cư nhiên tâm ngoan thủ lạt như vậy, hơn nữa là đối với người hắn yêu a! Hắn cư nhiên cũng có thể đủ hạ độc thủ như vậy?

Hết chương thứ một trăm hai mươi bốn.

tâm hoài bất quỹ*: ta rất là muốn giải thích câu này là nghĩa gì, nhưng ta thật sự không biết =.=”, ai giúp ta trả lời đi L

cấm luyến**: độc chiếm, chiếm lấy làm của riêng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui