Skip to content
Nguyệt hạ triền miên – CHƯƠNG 128October 29, 2015thdm
CHƯƠNG 128
Trở lại tẩm cung, Tư Không Vịnh Dạ vội sai người truyền thái y đến, giúp thiếu niên chữa thương trên mặt.
Thiếu niên thực ngoan, cả quá trình mặc dù có chút đau, nhưng vẫn cố nén , trừ bỏ ngẫu nhiên rên rỉ hai tiếng, thậm chí cử động cũng không nhúc nhích một chút.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm giác thập phần vui mừng.
“Thực ngoan.” Sờ sờ đầu thiếu niên, Tư Không Vịnh Dạ mỉm cười khích lệ nói.
Tựa hồ là nghe hiểu y nói, thiếu niên nhếch miệng cười, thân thể nhất thời cọ vào người y, giống một con mèo con làm nũng.
Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt thực ôn nhu: “Không bằng, về sau ngươi coi như đệ đệ của ta đi, thế nào?”
“Đê. . . . . . Đê. . . . . . ?” Thiếu niên có chút nghi hoặc ngẩng đầu, trong miệng phát ra hai chữ mơ hồ không rõ, làm như không hiểu được.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm vui vẻ, hóa ra thiếu niên vẫn có thể nói được.
Đưa tay chỉ chỉ chính mình, Tư Không Vịnh Dạ hiền lành dạy bảo: “Ca ca.” Sau đó xoay ngược lại, chỉ hướng thiếu niên: “Đệ đệ.”
Thiếu niên chớp chớp tinh nhãn, cái hiểu cái không gật gật đầu.
“A, thật sự là rất đáng yêu !” Tư Không Vịnh Dạ thấy thiếu niên này sao lại đáng yêu thế, nhịn không được ôm nó, lắc đến lắc đi.
Từ lúc vào hoàng cung này, trừ bỏ Tư Không Viêm Lưu, y vẫn là một mình cô độc, tuy rằng ngẫu nhiên còn có tiểu lục xà làm bạn, nhưng là nó dù sao không phải người, hiện tại đột nhiên có một đệ đệ, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời vui vẻ tới cực điểm.
Thiếu niên bị y lắc có chút chóng mặt, theo bản năng giãy dụa.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời ý thức được mình thất thố, vội vàng buông thiếu niên ra, khôi phục tinh thần, có chút xấu hổ cười nói: “Ngượng ngùng, nhất thời rất kích động .”
Thiếu niên giận dữ trừng mắt nhìn y liếc một cái, làm như sợ hãi bị y cường ôm, lui về sau mấy bước hai tay che trước ngực, tinh nhãn trừng thật to, vẻ mặt cảnh giác nhìn y.
Có chút động tác nữ hài tử tức giận, làm Tư Không Vịnh Dạ bật cười.
“Được rồi được rồi, không ôm ngươi , ngươi lại đây đi.” Hướng thiếu niên khoát tay, Tư Không Vịnh Dạ ý bảo nó lại gần: “Ta giúp ngươi đặt cái tên đi.”
Thiếu niên chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là đi qua .
Tư Không Vịnh Dạ một tay kéo nó đến ngồi xuống bên người, trong đầu trăm ký ức quay về.
Suy nghĩ lại quay về cái đêm kinh dị mấy hôm trước, y không hiểu sao bị người đánh ngất, sau đó bị ném tới đáy giếng tối tăm ngột ngạt kia, gặp được thiếu niên này.
Trên mặt tươi cười dần dần mờ đi, Tư Không Vịnh Dạ trên mặt hiện ra một vẻ thương tiếc, đối thiếu niên mở miệng nói: “Ngươi kêu Dạ Minh được không?”
Dạ Minh, trong tên có nghĩa, chính là về sau vô luận thân ở hoàn cảnh hắc ám gì, cũng có thể phát ra ánh sáng ngọc như trân châu.
Đây là Tư Không Vịnh Dạ chúc phúc tốt đẹp với nó, y không bao giờ hy vọng thiếu niên đáng thương này gặp chuyện gì thống khổ nữa .
Thiếu niên tất nhiên là nghe không hiểu lời y nói, nhưng lại vẫn cười sáng lạn.
Nhìn thấy khuôn mặt nó tinh thuần tươi cười, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút cảm thán, đã trải qua thống khổ dữ dội, thiếu niên có chút ngây ngốc này vẫn không nhiễm một hạt bụi, đúng là khó mà có được.
Đúng lúc này, tầm mắt thiếu niên tựa hồ là bị cái gì đó hấp dẫn, ngơ ngác nhìn về phía sau Tư Không Vịnh Dạ.
Tư Không Vịnh Dạ quay đầu, nhất thời vui vẻ ra mặt.
Chỉ thấy ở cửa sổ hơi hơi mở ra, một con rắn nhỏ màu xanh biếc theo cửa sổ lén lút chui vào.
Chú ý tới tầm mắt Tư Không Vịnh Dạ, tiểu lục xà thực rõ ràng trở nên hưng phấn, lè lè lưỡi, nhanh chóng trườn về phía Tư Không Vịnh Dạ.
Tiểu lục xà liền lẻn đến trong lòng Tư Không Vịnh Dạ, bò tới bò lui trên người y, đầu thậm chí còn vô cùng thân thiết cọ đến cọ đi trên mặt y.
“Ngươi a, xuất quỷ nhập thần, luôn không hiểu tại sao mất tích, hại ta lo lắng gần chết.” Vô cùng thân thiết sờ sờ đầu con rắn nhỏ, Tư Không Vịnh Dạ tức giận nói.
Từ lúc tiểu lục xà ở bên người Tư Không Vịnh Dạ, mỗi một đoạn thời gian, luôn không rõ nguyên nhân mất tích mấy ngày, lúc này thời gian càng dài, gần có hơn nửa năm , Tư Không Vịnh Dạ thậm chí một lần hoài nghi tiểu tượng hỏa không may đã bị ai đó bắt làm thành canh rắn rồi, bởi vậy lo lắng một thời gian thật dài.
Con rắn nhỏ phun phun lưỡi, liếm liếm mặt y, coi như trả lời.
Thiếu niên đã bị Tư Không Vịnh Dạ đổi tên Dạ Minh tựa hồ thực cảm thấy hứng thú với con rắn nhỏ, từ lúc nó vừa tiến đến, tinh nhãn vẫn không dời khỏi người nó.
Tư Không Vịnh Dạ mỉm cười với nó chỉ chỉ tiểu lục xà trên người: “Ngươi có vẻ rất thích nó?”
Dạ Minh nghe không hiểu y nói, nhưng xem hiểu tay y chỉ, gật gật đầu.
Tư Không Vịnh Dạ nắm con rắn nhỏ trên người, đưa cho Dạ Minh: “Các ngươi kết bạn đi.”
Dạ Minh hai tay đang cầm mặt, tinh nhãn mở thật to, bên trong đồng tử đen trong veo như nước lập tức trở nên hào quang lóng lánh, ngay cả miệng tròn thành một chữ O đáng yêu.
Tuy rằng động tác rất giống nhân vật đáng yêu trong phim hoạt hoạ Nhật Bản, nhưng là Dạ Minh làm ra cũng không có cảm giác ẻo lả, ngược lại có một hương vị khác.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời giơ mi.
Một cực phẩm đáng yêu mĩ thiếu niên như vậy, đưa tới thời hiện đại, không biết sẽ làm bao nhiêu tiểu nữ sinh thét chói tai mà. Tư Không Vịnh Dạ âm thầm nghĩ, liền quên chính mình cũng là siêu cấp mĩ thiếu niên trăm năm khó gặp.
Thấy mình bị chủ nhân đưa tới trong tay một người xa lạ, tiểu lục xà nhất thời bắt đầu giãy dụa lên, thậm chí muốn há mồm đi cắn tay Dạ Minh đang vươn tới.
Tư Không Vịnh Dạ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không cần loạn cắn người!”
Con rắn nhỏ bị y làm sợ tới mức giật mình một cái, quay đầu, vẻ mặt vô tội nhìn y, đôi mắt như hắc bảo thạch tròn tròn bình tĩnh theo dõi y, thoạt nhìn thập phần đáng thương.
Tư Không Vịnh Dạ nhu ngữ khí, thấp giọng nói: “Ngoan, y là người tốt, sẽ không thương tổn ngươi nga.”
Con rắn nhỏ nghiêng đầu, tựa hồ là nghe hiểu lời y nói, ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn mặc cho Dạ Minh nắm nó trong tay.
Tuy rằng sợ hãi, nhưng là nó vẫn là phi thường nghe lời Tư Không Vịnh Dạ.
Dạ Minh tựa hồ thực thích tiểu lục xà này, để nó trên tay, càng không ngừng đùa nó, cười thập phần vui vẻ.
Mà tiểu lục này trừ bỏ Tư Không Vịnh Dạ, đối những người khác đều rất lạnh đạm, cho nên, đối với Dạ Minh cao hứng phấn chấn, nó trừ bỏ không nhìn, còn lại chính là coi thường .
Tư Không Vịnh Dạ im lặng ở một bên nhìn một màn này, khóe miệng cong lên một nụ cười ấm áp.
Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên nhớ tới, mình hình như chưa đặt tên cho con rắn mà.
Con rắn nhỏ trung thành và tận tâm theo y nhiều năm như vậy, y lại tựa hồ vẫn bỏ qua nó, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút xấu hổ.
Cúi đầu lâm vào trầm tư, Tư Không Vịnh Dạ bắt đầu ở trong đầu sưu tầm tên thích hợp.
Tiểu lục xà cả người xanh biếc như ngọc, trong suốt lấp lánh, nếu như vậy kêu Ngọc bích đi. Mặc dù có chút nữ khí, nhưng Tư Không Vịnh Dạ cảm thấy được, nếu là động vật, tên gọi là gì đều không sao cả, chỉ cần dễ nghe là được. (ps: tiểu lục xà là đực. Cho nên, Vịnh Dạ là tự ý sửa đổi. . . -_-|||)
Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu vừa định mở miệng nói cho tiểu lục xà tên mới của nó, lại bị cảnh tượng trước mắt sợ tới mức con mắt thiếu chút nữa bắn ra ngoài.
Chỉ thấy Dạ Minh vẻ mặt cười tủm tỉm cầm tiểu lục xà, trong miệng cư nhiên chứa đầu của nó!
Trời ạ! ! ! ! ! ! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì ? Chẳng lẽ, y đột nhiên thú tính muốn nuốt con rắn nhỏ đáng yêu này?
Tư Không Vịnh Dạ vừa định động thủ ngăn cản nó, Dạ Minh đã muốn hộc ra đầu Ngọc Bích (-_-|)gắt gao ôm vào trong ngực, biểu tình trên mặt có thể gọi là nhộn nhạo.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời toàn thân hóa đá, phía sau lưng một trận ác hàn, giống như có một con quạ đen bay qua đi, thậm chí ngay cả phía sau bối cảnh y giống như đều trở nên tràn đầy hắc tuyến. . .
Hay là, vừa rồi Dạ Minh làm như vậy, là biểu đạt yêu đối con rắn nhỏ?
Nhưng mà, có ai dùng phương thức này đến biểu đạt vô cùng thân thiết? (-_- có. . . Kiểu như ngươi cùng Tiểu Viêm làm pít-tông vận động máy móc gì đó ấy. . . )
Con rắn nhỏ đáng thương tựa hồ cũng bị Dạ Minh làm đơ ra , ngơ ngác không nhúc nhích, thậm chí ngay cả phun lưỡi cũng quên , đầu lưỡi mềm dài nhỏ khoát bên ngoài miệng.
Lau lau mồ hôi trên trán, Tư Không Vịnh Dạ vội vàng đoạt con rắn nhỏ trong tay Dạ Minh trở về, cười xấu hổ.
Con rắn nhỏ lúc này mới phản ứng lại, sợ tới mức trực tiếp chui vào trong y phục của Tư Không Vịnh Dạ.
Tư Không Vịnh Dạ bị làn da của nó có chút thô ráp làm nhột muốn chết, chính là con rắn nhỏ đã bị kinh hách chạy trốn trong y phục của y, y căn bản là bắt không được.
Không may, Tư Không Vịnh Dạ phi thường sợ nhột, con rắn nhỏ chạy tới chạy trốn như vậy, nhất thời làm cho Tư Không Vịnh Dạ khổ không nói nổi.
Hoa chân múa tay vui sướng lấy tay loạn bắt trên thân thể, Tư Không Vịnh Dạ cả người giống như người bệnh động kinh, cười nước mắt đều chảy đi ra .
Cười thượng khí không tiếp hạ khí, Tư Không Vịnh Dạ mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin nói: “Ha ha ha ha, dừng dừng lại! Ta chịu, chịu không nổi ! Ha ha, không cần trườn nữa!”
Chính là, lúc này con rắn nhỏ hiển nhiên đã không khống chế được, hoàn toàn không để ý đến y cầu xin, tốc độ chạy trốn càng thêm nhanh.
Cuối cùng, khi con rắn nhỏ chui vào đũng quần y, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời ngay cả muốn chết cũng muốn.
Cũng may, con rắn nhỏ cuối cùng đã im lặng xuống.
Thật cẩn thận rút nó từ trong đũng quần ra, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm giận a, hận không thể một hơi cắn chết nó đi, tên này, chạy trốn nơi nào không chạy, cư nhiên chạy trốn tới. . . cái chỗ kia, đậu hủ gì cũng đều bị nó ăn sạch !
Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt nhất thời đỏ lại hồng, biến ảo vô thường rất là đẹp.
Mà con rắn nhỏ lại là nước mắt lưng tròng nhìn y, một bộ dáng đáng thương .
Vài năm này, con rắn nhỏ một chút cũng không lớn lên, ngược lại càng dài càng đáng yêu, Tư Không Vịnh Dạ vừa thấy nó cơn tức gì cũng phát không được .
Mà Dạ Minh đầu sỏ gây nên này, lại là vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, cằm sắp rớt xuống.
Tư Không Vịnh Dạ liếc ngang, Dạ Minh thân thể co rúm lại một chút, chớp chớp đôi mắt đen thật to, vẻ mặt vô tội.
Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa trực tiếp phun một búng máu ra. . .
Đây là không phải kêu là đóng vai heo mà đi ăn hổ sao?
Tuy rằng biết những lời này dùng ở ở đây là ông nói gà bà nói vịt, nhưng là Tư Không Vịnh Dạ thật sự là không thể nghĩ được lời khác có thể hình dung một người một xà hai kẻ dở hơi này.
Đáng thương, Tư Không Vịnh Dạ ở giữa bọn họ, bị trêu đùa khóc không ra nước mắt, nhưng lại không thể phát giận với hai đứa này, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.
Tầm mắt vừa chuyển, Tư Không Vịnh Dạ không cẩn thận nhìn tới chỗ cửa, nhất thời ngẩn ngơ.
Chỉ thấy Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt dại ra đứng ở cửa, mà theo sau hắn, Như phi, Ngọc nhi cùng với hoàng tử công chúa của các nàng.
Thực rõ ràng, vừa rồi một loạt động tác khoa trương khôi hài buồn cười trừu tượng của y, toàn bộ bị đám khách không mời mà đến này xem hết . . . Chính là y, vừa rồi vén đũng quần mình lấy ra con rắn nhỏ kia. . . .
Ầm ầm ầm. . . . ! ! !
Tư Không Vịnh Dạ sét đánh trong đầu, trước mắt nhất thời trời đất quay cuồng.
Vội vàng đỡ dựa vào cây cột đầu giường, Tư Không Vịnh Dạ miễn cưỡng chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, không để chính mình ngã xuống.
“Vịnh Dạ. . . Ngươi vừa rồi. . .”
Tư Không Viêm Lưu thanh âm đột nhiên vang lên, ngữ khí có chút phát run, thực rõ ràng là kết quả sau khi mạnh mẽ nhẫn cười.
Bị thấy . . .
Bị thấy rõ ràng hết trơn . . . . (-_-! Tư Không Vịnh Dạ lúc này trong đầu trống trơn đãng đãng hồi âm. )
Giống như một thanh chùy sắt thật lớn nện xuống, Tư Không Vịnh Dạ trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất.
Mà đoàn người Tư Không Viêm Lưu, còn lại là vẻ mặt hắc tuyến, cộng thêm khóe miệng run rẩy nhìn thấy một màn này.
Hắn nguyên bản là bởi vì nghe nói Tư Không Vịnh Dạ bắt buộc Như phi tự tát, mà [các nàng] khởi binh vấn tội. Lúc ấy, Như phi với mặt bị đỏ lên chạy đến Ngự thư phòng khóc lóc kể lể, Tư Không Viêm Lưu lúc ấy vốn không quá bình tĩnh, sau lại bị nàng làm cho chịu không nổi , lúc này mới mang theo các nàng tới, cũng muốn hỏi rõ ràng ngọn nguồn sự tình.
Chính là hiện tại. . . .
Cảm giác được Tư Không Viêm Lưu thần sắc không quá thích hợp, Ngọc nhi giỏi về sát ngôn quan sắc một phen giữ chặt tay Như phi, vội vàng lui đi ra ngoài.
Dạ Minh ngốc điệu cùng con rắn nhỏ, cũng bị Xuân Hà cố nín cười nhanh chóng dẫn ra ngoài, đóng cửa lại.
Vì thế, trong phòng chỉ còn lại có Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ.
Một nằm co , một đứng thẳng .
Sau hôn mê ngắn ngủi, Tư Không Vịnh Dạ rốt cục tỉnh lại.
“Vịnh Dạ, ngươi. . . Không có việc gì đi?”
Giọng nam ôn nhu từ bên tai truyền đến, Tư Không Vịnh Dạ nhìn nam nhân trước mắt, sắc mặt nhất thời một mảnh trắng bệch.
Giờ phút này, y thật sự muốn một đầu đâm vào trên tường chết đi.
Sự việt dọa người như vậy phát sinh, y thật sự là cảm giác không mặt mũi để sống.
Lúc này Tư Không Viêm Lưu, trên mặt thản nhiên, giống như hoàn toàn không có nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Chẳng qua, nhìn kỹ, biểu tình trên mặt hắn tuyệt không tự nhiên, thậm chí có thể nói là thập phần quái dị.
Môi mím chặt thành một đừng, trên cổ bởi vì quá mức dùng sức, gân xanh đều nổi lên, bả vai hơi hơi run rẩy.
Thực rõ ràng. . . Hắn đang sống chết nén cười.
Hết chương thứ một trăm hai mươi tám