Nguyệt Hạ Triền Miên

Tư Không Vịnh Dạ cúi đầu trầm tư, tìm kiếm triều đại này trong trí nhớ của mình, lại phát hiện mình đối với Đại Hoa triều không có một chút ấn tượng.

“Đô thành của Đại Hoa triều là nơi nào, tiền triều của Đại Hoa là triều nào?” Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, hàn tinh hào quang trong đôi đồng tử như dòng nước thanh thiển, lộ ra gương mặt non nớt, giờ phút này lại có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cô độc.

“Đây ~~~” Xuân Hà có chút kinh ngạc nhìn y, biểu tình có chút mất tự nhiên, vẻ mặt của đứa trẻ trước mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như hàn băng, cả người toát ra khí chất có vẻ xa cách đạm mạc, trên gương mặt tinh xảo lại không có một chút biểu tình khờ dại của tiểu hài tử, ngược lại lộ ra một cái nhìn như thấu hết thế sự tang thương.

Xuân Hà tự nhiên kết luận khí chất lạnh lùng này là kết quả của hai năm bị ngược đãi, vì thế liền ôn hòa mở miệng nói: “Đô thành của Đại Hoa triều là Trường An. Tiền triều là Nguyên triều, năm đó những kẻ thống trị Nguyên triều tranh quyền đoạt lợi, liên tiếp cùng nước láng giềng khai chiến, làm cho dân chúng lầm than, tiếng dân chúng oán than vang vọng khắp nơi. Sau đó, phía nam ba năm gặp đại hạn, Hoàng Hà lại gặp phải trận hồng thủy trăm năm hiếm thấy, triều đình điều động nông dân cùng binh sĩ hơn mười vạn người khống chế lũ lụt Hoàng Hà, nhưng triều đình lại mấy năm liên tục chinh chiến làm cho quốc khố trống rỗng, nên gia gia* của phụ hoàng Người cũng tức là hoàng đế đầu tiên của Đại Hoa triều – Hoa Thái Tổ khởi nghĩa, tiêu diệt Nguyên triều, thành lập Đại Hoa triều của hiện nay. Bây giờ dân gian mưa thuận gió hoà, dân chúng áo cơm no đủ, tất cả đều khen phụ hoàng Người là một hoàng đế tốt.” Xuân Hà mặc kệ y nghe hiểu hay không, vẫn tự nói cho hết, nàng đối Tư Không Viêm Lưu sùng bái tự đáy lòng, loại cảm tình này không hề có chút dục vọng cá nhân, chính là một loại tình cảm sùng bái đơn thuần.

Tư Không Vịnh Dạ mặt không chút thay đổi, nội tâm như có từng đợt sóng lớn đột ngột lưu chuyển dữ dội. Nguyên triều trước đây hẳn là Minh triều, bây giờ lại chuyển thành Đại Hoa triều của hiện tại, lịch sử đến đây phân lưu, hay là chính mình xuyên qua thời không đến đây?

Xuân Hà nhìn thấy y vẻ mặt biểu tình trầm tư, cảm thấy được bộ mặt dăm chiêu của y vô cùng đáng yêu, có một chút chín chắn nhưng lại bất am thế sự**, cũng có một chút âm diệu hoa lệ cùng tao nhã, tuy rằng mới bốn tuổi, cũng đã bắt đầu có khí chất cao quý. Cực kỳ giống mẫu thân Oánh phi của y, đẹp đẽ quý giá mà ung dung, so với nàng lại thiếu một chút phong trần, có một chút khờ dại hơn.

Ánh mắt của y thật làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay a, sau này lớn lên tuyệt đối sẽ là một mỹ nam tử khuynh quốc khuynh thành. Xuân Hà âm thầm nghĩ trong lòng, phụ hoàng của y cũng là nam nhân anh tuấn làm cho người ta mê say, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, toàn thân tràn ngập nhuệ khí vương giả, đa tình rồi lại bạc tình. Đối với nữ nhân, hắn tựa như độc dược xâm nhập tận xương cốt, làm cho người ta say mê lại chuốc lấy tuyệt vọng. Hậu cung không biết bao nhiêu nữ nhân cam tình nguyện đợi hắn lâm hạnh, một chút cũng không lãng phí đậu khấu phương hoa*** của mình.

“Hoàng Thượng giá lâm ~~~!” Thanh âm của thái giám đưa tin đánh thức hai người đang trầm tư, Xuân Hà sửa sang lại vạt áo, khôi phục nụ cười chờ đợi ngày thường, đối ra cửa quỳ xuống hành lễ, đợi Tư Không Viêm Lưu đến. Tư Không Vịnh Dạ không phản ứng nhiều, vẫn giữ biểu tình thanh lãnh như trước.

“Hoàng Thượng cát tường.”

Tư Không Viêm Lưu vừa đi tiến vào, liền nhanh chóng tìm kiếm trong phòng thân ảnh của Tư Không Vịnh Dạ .

“Ha hả, xem ra khí sắc không tồi.” Tư Không Viêm Lưu trên mặt phá lệ xuất hiện một nụ cười thản nhiên, trong lúc nhất thời cả người trong Cửu Hoa cung trừ Tư Không Vịnh Dạ đều bị khuôn mặt tươi cười của hắn làm hoa mắt, tưởng như thấy được mặt trời mọc từ hướng tây .

“Vâng ạ, Tứ điện hạ vừa tỉnh lại liền vui vẻ, còn làm cho chúng thần đau đầu.” Xuân Hà mỉm cười trả lời.

“Nga?” Tư Không Viêm Lưu ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Tư Không Vịnh Dạ, lại phát hiện y đang nhìn mình không chuyển mắt, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ thăm dò, trên mặt cũng không mang cảm xúc gì, không có vui vẻ, không có tình cảm, không có sợ hãi, thậm chí ngay cả một chút biểu hiện ngoài ý muốn cũng không có.

Biểu hiện khi Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy hắn thật ngoài dự kiến, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cảm thấy thập phần thú vị, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt y ngồi xuống, nhìn đứa trẻ trước mắt vươn tay ra.

Trong nháy mắt, lúc tay hắn chạm vào mặt Tư Không Vịnh Dạ, y lui từng bước, trong mắt tràn ngập đề phòng, đôi đồng tử đen như mực tràn ngập hàn quang lưu chuyển, phảng phất thời không vô tận, chiều sáng hắc ám từ cổ xưa. Tư Không Viêm Lưu nội tâm như chớp giáng trong đêm tối, một mạt hào quang kia đâm thẳng vào lòng hắn. Hắn bị ánh mắt ấy làm chấn động.

“Ngươi ~~~” Tư Không Viêm Lưu trấn tĩnh lại, phát hiện ánh mắt đứa trẻ trước mắt lại bình tĩnh vô cùng, vừa rồi một mặt ám dạ kinh hồng trong đôi mắt kia như do hắn tưởng tưởng vậy.

Tư Không Viêm Lưu buồn cười lắc đầu, một tiểu hài tử như thế nào có có được ánh mắt làm lòng người khiếp đảm như vậy, chính mình thật sự là đa nghi.

“Ngươi có biết ta là ai không?” Tư Không Viêm Lưu ôn nhu mở miệng, thanh âm trầm thấp, âm sắc thanh nhã.

Tư Không Vịnh Dạ chỉ ngơ ngác nhìn hắn, không có trả lời.

“Như thế nào lại không trả lời? Chẳng lẽ không biết ta là ai?” Tư Không Viêm Lưu buồn cười nhìn y, trong giọng nói tràn ngập trêu chọc: “Hay là, ngươi thật sự bị hoàng hậu tra tấn đến choáng váng, thật sự nhược trí ?”

Nghe đến từ “hoàng hậu”, Tư Không Vịnh Dạ cả người đột nhiên run lên một chút, trong mắt toát ra một tia chán ghét cùng sợ hãi, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, tỏa ra gợn sóng không sợ hãi.

Sự yếu ớt trong nháy mắt của y không tránh được ánh mắt của Tư Không Viêm Lưu. Nhất thời, trong lòng hắn lại chán ghét hoàng hậu thêm vài phần. Lần này, nhất định phải hảo hảo mà trừng trị nàng mới được.

Mang theo mỉm cười trên mặt, Tư Không Viêm Lưu mở miệng nói: “Ta là phụ hoàng của ngươi a, kêu một tiếng phụ hoàng.” Ngữ khí tràn ngập cảm xúc ngây thơ hoàn toàn không phù hợp với thân phận của hắn, trong mắt toát ra một tia giảo hoạt.

Tư Không Vịnh Dạ miệng dừng lại, mạnh mẽ đè xuống những lời muốn nói, quay đầu đi, không nhìn hắn.

“Ha ha ha.” Tư Không Viêm Lưu bị động tác đáng yêu của y làm cho thập phần vui vẻ, trên gương mặt tuấn dật rốt cuộc lộ ra sáng lạn tươi cười vốn bị che dấu, nguyên bản biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ phút này lại tản ra hào quang sáng chói, như một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi qua mặt nước hồ vốn yên lặng, làm nổi lên từng đợt gợn sóng.

“Ngươi thật sự là rất đáng yêu, thật không hổ là hài tử của trẫm.” Tư Không Viêm Lưu nắm hai gò má của Tư Không Vịnh Dạ, trái phải đưa qua đưa lại, miệng Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị hắn kéo đến thay đổi hình dạng.

Một bên Xuân Hà cùng Trần Tiến Trung nhìn thấy một bộ hình ảnh quỷ dị, cằm thiếu chút nữa đến rơi xuống, Hoàng Thượng cư nhiên cũng có mặt đáng yêu như vậy, thật sự là làm cho kẻ khác không thể tưởng tượng được. Bọn họ hoài nghi liệu hoàng thượng có đột nhiên biến thành bộ mặt băng sơn, sau đó đá Tư Không Vịnh Dạ văng ra hay không .

Hai gò má của Tư Không Vịnh Dạ bị hắn làm cho đau rát, nhất thời trong lòng nổi lên tức giận. Nghĩ đến ta đường đường là một tên lính đánh thuê, giết người vô số, cơ hồ không có ai dám đối với y làm những hành động vô lễ. Hiện tại, cư nhiên bị một tên bệnh thần kinh véo má đưa qua đưa lại, lão hổ không phát uy, ngươi tưởng ta là con mèo bệnh a.

Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt “sát khí”, bực bội nhìn hắn, nội tâm đã bắt hắn thiên đao vạn quả****. Chẳng qua ánh mắt của y hiện tại, mọi người thấy, bất quá là một con thỏ con đáng yêu đang trừng mắt còn miệng thì nghẹn lại.

Tư Không Viêm Lưu trong lòng nhất thời thập phần thoải mái, trong hoàng cung từ trước đến nay ngươi lừa ta gạt, mỗi người ở mặt ngoài đều là tác phong hòa ôn hòa, kỳ thật sau lưng cấu kết bán đứng, tính kế lẫn nhau, liền ngay cả dạy dỗ tiểu hài tử đều rất thận trọng, một dáng điệu thâm trầm khôn khéo, nhìn thấy đều khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái. Còn y như vậy, trước sau như một, tiểu hài tử không che dấu cảm xúc của chính mình như vậy quả thật rất hiếm thấy.

Tư Không Viêm Lưu nội tâm càng ngày càng thích y, vì thế liền ôm cổ y, ở trước mặt mọi người hoàn toàn không nhớ hình tượng của mình, ôm cổ Tư Không Vịnh Dạ, sau đó ở trên mặt y hung hăng hôn một cái.

Vì thế, cả Cửu Hoa cung đều an tĩnh lại ~~~

Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn hai người, này quả thực rất là không thể tưởng tượng nổi, Hoàng Thượng cư nhiên ôm một tiểu hài tử, ở trước công chúng hôn y! Này ~~ này vẫn là hoàng thượng mặt lạnh vô tình, cao ngạo tôn quý sao?

Tư Không Vịnh Dạ che má phải bị hắn hôn, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt đang cười một cách thoải mái, miệng nghẹn lại, hai đôi mắt thật to nhất thời giống như sóng dâng trào mãnh liệt trên mặt hồ nước, bộ dáng chực khóc đến nơi.

Một phen giãy ra khỏi hắn, Tư Không Vịnh Dạ che má phải, vẻ mặt thất bại chạy ra ngoài. Đời này y còn chưa từng hôn ai mà, kết quả chạy tới đây liền bị một lão nam nhân hôn( ngất~~ có thực là tuổi trẻ không thế? ~~~), hơn thế còn làm cái trò này trước mặt nhiều người như vậy. Y hiện tại ngay cả chết cũng nghĩ đến .

Tư Không Viêm Lưu nhìn y tập tễnh chạy ra ngoài, thân thể lay động không ngừng, giống một con vịt con đang chạy trốn, nhất thời cảm thấy được y đáng yêu đến cực điểm, thập phần vui vẻ nở nụ cười: “Ha ha ha ha, Vịnh Dạ của trẫm thật sự là rất thú vị, rất đáng yêu. Ha ha ha.”

Hết chương thứ mười ba.

*gia gia: ông nội.

**bất am thế sự: không rành chuyện đời

***đậu khấu phương hoa: [đang tìm nghĩa chính xác] tạm hiểu là các loại mỹ phẩm.

****thiên đao vạn quả: dùng ngàn đao xẻo ngàn nhát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui