Nguyệt Hạ Triền Miên

“Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì? Ta đã bị ngươi nhốt ở đây, ngươi vì cái gì còn không buông tha ta?” Hoàng hậu khàn giọng rít lên, lệ tuôn như suối.

Khác hẳn với Hoàng hậu đang điên cuồng, Tư Không Viêm Lưu thanh âm vẫn như trước bình tĩnh: “Ngươi đương nhiên biết, ta muốn biết cái gì mà.”

“Ha hả a, ta làm sao biết ngươi muốn biết cái gì? Ta cũng không phải thần tiên.” Hoàng hậu cười lạnh khóe miệng tràn ra một tia đắc ý, hàm ý châm chọc.

“Chớ chọc ta phát hỏa.” Tư Không Viêm Lưu thanh âm bắt đầu lạnh như băng.

“Ai nha, Hoàng Thượng đã phát hỏa, ta phải sợ nha!” ánh mắt Hoàng hậu càng thêm điên cuồng, hai năm nay nàng ở trong ngục giống như địa ngục, cũng sớm đã hận Tư Không Viêm Lưu thấu xương, giờ nàng thấy Tư Không Viêm Lưu bị nàng chọc giận phát hỏa, nội tâm vô cùng đắc ý, tràn ngập khoái cảm trả thù.

Dường như nếu không chọc giận hắn đến nổi trận lôi đình thì nàng sẽ không cam tâm, hoàng hậu tiếp tục mở miệng nói: “Ai nha, ta nói Hoàng Thượng vội vã như vậy tới tìm ta, chẳng lẽ là bởi vì con trai bảo bối của hoàng thượng đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ Hoàng Thượng cho rằng ta ở trong này còn có thể hãm hại hắn sao? Ai nha, mặt mũi của ta thật đúng là lớn a, nguyên lai Hoàng Thượng cảm nhận ta thần thông quảng đại như vậy a!”

Nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, ánh lửa phiêu lay động làm nổi bật khuôn mặt nàng tái nhợt khiến nụ cười của nàng thoạt nhìn càng thêm vặn vẹo.

Tư Không Viêm Lưu từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh như băng, không nói được lời nào.


“Tuy rằng Hoàng Thượng thật sự để mắt ta, chính là ta thật sự không biết hắn ở nơi nào a? Nói không chừng hắn không cẩn thận chạy đến góc âm u nào đó, bị nô tài nào đó mưu sát rồi cũng nên? Nói không chừng thi thể của hắn đã có giòi bọ, tản ra vị thối đến muốn nôn mửa, Hoàng Thượng chỉ cần chú ý tìm xem nơi nào có mùi thối, là có thể tìm được con trai bảo bối của ngươi thôi. A! Ta đã quên nhà xí cũng có mùi thối a, nói không chừng hắn không cẩn thận rớt xuống hầm cầu, bị chết đuối rồi đó, Hoàng Thượng có thể tìm qua nơi đó một chút.” Thanh âm Hoàng hậu càng thêm kỳ quái, trên mặt biểu tình cũng càng thêm dữ tợn, một bên mặt mày hớn hở nói năng, tay còn múa loạn trên không, thoạt nhìn thập phần buồn cười.

Tư Không Viêm Lưu vô cùng kiên nhẫn nghe nàng nói xong những lời nói ác độc khó nghe, một tia cười lạnh dần dần nổi lên khóe miệng, chính là trong mắt bắt đầu tràn ngập sát khí cuồn cuộn, sát ý bùng ra khắp trong phòng giam, ập về phía nàng.

Hoàng hậu nhìn vẻ mặt sát khí của Tư Không Viêm Lưu, vẻ mặt quyến rũ cười cợt, chẳng qua trên đầu nàng tóc tai rối tung, quần áo thì rách rưới, thoạt nhìn chẳng ra gì cả.

Lẳng lặng nhìn nàng một hồi, Tư Không Viêm Lưu quay đầu đối với tên ngục tốt nhà tù bên ngoài mở miệng: “Ngươi, vào đây.”

Cai ngục vốn đang nghe ngóng, nghe được lời của hắn, vội vàng tiến vào.

“Hoàng thượng có gì phân phó?”

“Khi các ngươi tra tấn phạm nhân, có thủ pháp gì đặc biệt tàn nhẫn không?”


“Ý Hoàng thượng là?” Cai ngục ngạc nhiên lại nghi hoặc nhìn Tư Không Viêm Lưu, không rõ hắn hỏi việc này có dụng ý gì.

“Đem những thủ pháp bức cung tàn nhẫn nhất của các ngươi nói ra, Hoàng hậu muốn nghe.” Tư Không Viêm Lưu hai tròng mắt tối đen, ngữ khí đạm mạc, có uy nghiêm không thể nghi ngờ.

“Hoàng Thượng?” Hoàng hậu ngẩng đầu, vẻ mặt khó có thể tin nhìn hắn, cả người lạnh run, ánh mắt càng thêm ảm đạm hướng về hẳn.

“Đừng lo lắng, ta chỉ là làm cho hắn nói một câu, về phần dùng hay không cần dùng hình, thì phải xem bản thân ngươi.” Tư Không Viêm Lưu cúi đầu, phất đi đoạn tóc rơi trên vai, ánh mắt thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, ngữ khí trở nên ôn nhu, chính là lại làm cho nàng sởn gai óc.

Tư Không Viêm Lưu nhìn cai ngục: “Nói đi, nói càng tỉ mỉ càng tốt, tốt nhất có thể đến từng chi tiết cũng nói ra, làm cho “Hoàng hậu” hảo hảo hiểu biết một chút.”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, trong thiên lao khổ hình có rất nhiều, nhưng là đại khái có vài loại cực kỳ tàn nhẫn.”Cai ngục nhìn thoáng qua hoàng hậu đã té trên mặt đất, ngữ khí không vội không chậm: “Loại thứ nhất là lột da, phương pháp là đem người chôn dưới đất, chỉ lộ đầu ra, lên đỉnh đầu dùng đao cắt một chữ thập, để da đầu rơi ra phía sau, hướng bên trong đổ thủy ngân vào. Bởi vì thủy ngân tỉ trọng rất nặng, sẽ đem cơ thể cùng làn da lở loét ra, kẻ bị chôn dưới đất sẽ đau đến không ngừng vặn vẹo, lại không thể giãy, cuối cùng thân thể sẽ theo lỗ trơn đó mà chảy ra, chỉ còn lại da ở trong đất …”

Trần Tiến Trung cùng hoàng hậu nghe đến mấy cái này, đồng thời thay đổi sắc mặt.


Trần Tiến Trung sắc mặt trở nên xanh mét, che miệng lại, dáng vẻ sắp ói. Còn Hoàng hậu cả người lạnh run, vẻ mặt chực khóc, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin.

Tư Không Viêm Lưu nghe thấy, như có điều gì suy nghĩ, mở miệng: “Tiếp tục.” Ngữ khí không gợn chút sợ hãi.

Ngục tốt gật gật đầu, tiếp tục mở miệng nói: “Loại thứ hai là rửa mặt chải đầu, khi thực thi cực hình rửa mặt chải đầu, đao phủ đem phạm nhân vạch trần quần áo, trần truồng đặt trên giường sắt, dùng nước đang sôi dội mấy lần lên người hắn, sau đó dùng bàn chải sắt một chút một chút chà lên da thịt của hắn. Tựa như dân gian giết heo dùng nước sôi để cạo lông, cạo đến hết da thịt, lộ ra xương trắng. Loại thứ ba là trừu tràng, là lấy một cái thanh ngang ở giữa có cột dây thừng, bắt trên giá gỗ, cây gỗ một bên có cạnh sắt, một bên có cột một hòn đá, như một cái cân lớn. Đem bên có cạnh sắc trút xuống, nhét vào hậu môn phạm nhân, đem đại tràng lôi ra, bắt tại trên cạnh sắt, rồi mới dùng hòn đá kéo ra, như vậy, một mặt cạnh sắc dâng lên lên, phạm nhân ruột đã bị rút ra, treo lên thẳng tắp. Phạm nhân kêu thảm thiết vài tiếng, chỉ chốc lát liền tuyệt khí mà chết. Loại thứ tư là lăng trì …”

Cai ngục sắc mặt bình tĩnh, không vội không chậm nói xong, đợi tới thời điểm hắn nói xong, Trần Tiến Trung đã sớm lui ở góc tường, thống khổ nôn mửa, phát ra tiếng buồn nôn tê tâm liệt phế, cơ hồ ngay cả mật cũng sắp phun ra.

Hoàng hậu dần dần bình tĩnh trở lại, mặt không chút thay đổi, mi mắt rủ xuống cam chịu.

Thản nhiên mở miệng: “Ngươi muốn biết cái gì? Cứ việc hỏi đi. Ta đều trả lời.” Ngữ khí là nói không nên lời hiu quạnh. Thực rõ ràng, nàng cùng Tư Không Viêm Lưu trận cờ này hoàn toàn thua, tuy rằng nàng đã sớm đoán kết cục này.

~~~~~~

Tư Không Vịnh Dạ ý thức có chút hoảng hốt, ánh mắt mê ly nhìn con chuột nhỏ đang ăn đồ ăn một bên. Nó tựa hồ tuyệt không sợ hắn, đang ở nơi không người gặm một quả óc chó chẳng biết tha từ đâu ra, phát ra tiếng ca ca.


“Thật đói a.” Tư Không Vịnh Dạ lẩm bẩm, chính là bị điểm á huyệt nên hắn không cách nào phát ra thanh âm.

Con chuột nhỏ tựa hồ nghe thấy lời của hắn, ngừng lại, nhìn hắn một cái, mở to đôi mắt nhỏ trong chốc lát, sau đó con chuột nhỏ cảm thấy không thú vị cúi đầu, tiếp tục xoa xoa cắn cắn quả óc chó trong tay.

Bất đắc dĩ lộ ra một tia cười khổ, Tư Không Vịnh Dạ xoay đầu lại, nhìn một mảnh mạng nhện trên nóc nhà ngẩn người.

Ngay lúc y đang suy nghĩ xuất thần, tiếng kêu thảm thiết của con chuột nhỏ bên cạnh làm cho y nhanh chóng hoàn hồn, Tư Không Vịnh Dạ vội vàng quay đầu qua, nhìn đến tình cảnh trước mắt, sắc mặt rõ ràng trở nên trắng bệch.

Chỉ thấy một hình thể vừa vừa, một con rắn màu xanh lá mạ đang chằm chằm nhìn y, miệng còn không ngừng phun ra đầu lưỡi, đáng thương con chuột nhỏ đang bị nó quấn chặt lấy, thân thể lộ ra cả tứ chi, không ngừng run rẩy, phát ra thanh âm cũng càng ngày càng mỏng manh.

Tình cảnh như thế, nhất thời làm cho Tư Không Vịnh Dạ nổi cả da gà. Y luôn luôn cực độ ghét rắn, trước kia ở Nam Mĩ chấp hành nhiệm vụ, y xém bị một con rắn lớn nuốt mất, may mắn đồng bọn của y tới đúng lúc, cứu y. Y thấy thứ động vật này diện mạo kỳ quái, cả người trơn trượt làm y thấy đó là một thứ sinh vật cực kỳ ghê tởm.

Bất quá, chuyện lúc sau càng làm y hoảng sợ hơn, con rắn toàn màu xanh lá kia tựa hồ đối với y thực cảm thấy hứng thú, buông con chuột nhỏ đã bị nó xiết đến sắp chết, lưỡi phun ra, quanh co khúc khuỷu hướng y mà bò đến ~~~

Hết chương thứ hai mươi mốt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận