Nguyệt Hiên

Trên võ đài lại xuất hiện thêm một người, người này tướng mạo mười phần nho nhã, đã lên đài rồi vẫn cứ liếc nhìn Phan tiểu thư. Gã cao to ban nãy vừa đánh bại người đầu tiên lập tức cau mày khó chịu. Tên “thư sinh” nho nhã nở nụ cười cầu tài, cung kính tự giới thiệu bản thân:

- Tại hạ tên Liễu Song Phi…

"Binh".

Sau đó là tiếng la thét lên vì đau đớn. Lão nhị cười ầm lên:

- Tiểu tử đó lần này đổi tên thành Liễu Thiên Phi là vừa rồi.

Khi nãy gã họ Liễu chưa kịp nói gì sau cái tên đã bị đối thủ đấm cho một quyền vào bụng, thân hình bay thẳng lên trời. Mãi lúc sau y mới rơi xuống đất ngay phía sau khán đài bên phải. Ai nấy chỉ biết lắc đầu khẽ thở dài, vừa rồi tuy cách hạ thủ của kẻ kia có phần không hợp đạo lý nhưng lại rất tuyệt vời, đó là "tiên hạ thủ vi cường", chẳng những hạ nhanh đối thủ mà còn có thể khiến cho tên tiểu tử mặt trắng khi nãy không thể lải nhải chướng tai thêm.

Trên đài lại xuất hiện một kiếm khách, ăn mặc chải chuốc. Y phục gã trắng toát, tung bay theo gió khiến cho người ta có cảm giác y giống như tiên trên trời vô tình lạc bước đến nhân gian. Lấy người đi trước làm gương, y không nói tên nói tuổi gì cả, chỉ cung tay tỏ ý chào rồi múa hai đường kiếm làm nghi thức bái tổ trước khi giao chiến. Ngay sau đó, thanh kiếm trong tay y phóng nhanh vào đối thủ. Lưỡi kiếm xé gió thành tiếng rít, ai cũng mơ hồ nghĩ gã cao to dùng quyền cước kia lần này gặp phải đối thủ khó xơi rồi. Quyền đấu với kiếm rõ ràng không chiếm được nhiều tiện nghi bằng đối phương, vì cao thủ dùng kiếm thường khinh công cũng không tệ, kiếm khứa vào người dù không sâu máu vẫn chảy khiến cho lòng người nao núng. Quyền là dùng tay, lực dù mạnh đến đâu không chạm vào đối phương thì khó thể làm tổn thương đối thủ. Còn chưa biết trong kiếm kẻ kia có tẩm độc gì hay không…

Chỉ thấy gã cao to không thèm cử động, dường như y cố ý chờ đối thủ thì phải. Và rồi, chỉ trong một cái chớp mắt, mũi kiếm gã bạch y bị gã to con dùng hai ngón tay kẹp chặt. Quyền phải của gã to con cùng lúc vươn ra, đồng thời tay trái đang nắm kiếm của y mạnh mẽ thu lại kéo thân người gã bạch y ngã về phía mình. "Bốp" một tiếng, mặt của gã bạch y trúng quyền, thân người y lảo đảo ngã ra bất tỉnh, mặt y đỏ lự, máu từ mũi và miệng trào ra như xối. Gã to con ném thanh kiếm lên xoay tay chụp cán kiếm, cắm mạnh xuống sàn võ đài, cao giọng hỏi:

- Còn ai muốn lên đây đấu với ta không?

Lão nhị nghiêng mặt nhìn Toàn Phong hỏi:

- Đại ca thấy thế nào?

- Thân pháp hắn thật nhanh.

Người dùng kiếm đúng là thân thủ né tránh không hề tệ nhưng vừa rồi tên bạch y không tránh được quyền đấm vào mặt của gã to con đủ biết gã nhanh đến độ nào. Một quyền hạ một người, có vài người thấy ngại nên đứng lên rời vị trí, có lẽ họ cam tâm tình nguyện chịu thua trước khi bước lên đài đấu. Toàn Phong cười nhẹ hỏi lại:

- Lão nhị, ngươi thấy liệu có khả năng thắng hắn hay không?

- Chưa thử nên không dám chắc.

- Vậy lên thử xem sao.

- Vâng, đại ca.

Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, gã to con lại hạ thêm vài người nữa. Lão nhị khẽ liếc sang Toàn Phong thấy chàng gật đầu liền đứng lên, điểm chân xuống đất một cái đã nhảy lên võ đài. Trong tay y là khúc cây màu đen dài khoảng ba thước (1 thước = 0.3 mét – đơn vị đo lường cổ), bề hoành tròn nhỏ như cổ tay cô gái tuổi trăng tròn, tuy nhiên từ đầu đến đuôi của khúc cây ấy không hề có dấu vết chạm khắc gì, đen đặc một màu. Đó là vũ khí của lão nhị.

Khúc cây với độ dài đó người ta có thể tạm xem là trường côn tuy nhiên nó ngắn hơn trường côn rất nhiều, còn bảo đoản côn thì ai lại đi xài chỉ một khúc như vậy, muốn dùng đoản côn thủ thắng đối phương thông thường người ta dùng côn nhị khúc, tam khúc,… có thể kẹp tay, vũ khí đối phương hay dùng một đoạn khắc chế đối phương đoạn còn lại tấn công,…

Nói nhiều vậy để thấy cái lạ của đoạn cây đen xì ấy, người người gọi nó là côn thì chủ nhân nó lại tự gọi nó là trượng, gọi là trượng vì gã có một chút sở học về pháp thuật, khúc cây là vật bất ly thân của gã, đi đứng nằm ngồi đều không rời, bên trong không hề có chứa cơ quan hay ám khí. Lúc phải dọn nhà hay đi chợ chẳng hạn, gã dùng nó gánh đồ. Toàn Phong hay trêu nó là đòn gánh, nhưng lão nhị không màng, tuy nhiên nếu người khác gọi nó là đòn gánh thì coi chừng bị dần mềm như trái chuối!

Trở lại trận chiến, giống như những đối thủ trước của gã to con, lão nhị không giới thiệu tên tuổi nữa, vừa lên cung tay chào rồi lao vào tấn công. Khúc cây trong tay y linh động thoát ẩn thoát hiện, đánh ra một lượt mười mấy chiêu, gã to con lần này không trực tiếp đón đỡ mà liên tục né tránh. Đến chiêu thứ hai mươi, gã biến tay quyền thành hình khum khum của trảo thủ chụp lấy đầu côn, bảo rằng chụp chỉ là tư thế nó như thế, thực chất, trảo của y không chạm vào thân côn. Đầu kia của thân côn nằm trong lòng bàn tay lão nhị, không thấy lão nhị làm gì nhưng thân côn xoay tít, tạo thành tiếng rít gió ghê tay. Gã to con hơi nhíu mày nhưng môi nhếch thành một nụ cười:

- Hảo công phu!

Lão nhị lạnh lùng:

- Quá khen.

Chợt bàn tay còn lại của gã to con bất ngờ biến thành chưởng pháp vỗ nhanh vào mu bàn tay đang chế ngự vũ khí đối phương. Lão nhị giật mình vội thu “trượng” của mình lại tung người lên cao lộn hai vòng rơi xuống bên dưới võ đài trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, mép miệng rỉ máu. Không bất tỉnh nhưng rơi khỏi đài xem như chiến bại!

Toàn Phong khẽ nhíu mày, vừa rồi ai ai cũng thấy rõ ràng lão nhị thà bảo vệ khúc cây màu đen đó để cho mình bị thương chứ không bồi tiếp một chưởng kia của đối phương. Vậy là có ý gì, không ai hiểu cả. Toàn Phong đứng lên bước đến trầm giọng hỏi:

- Thế nào lão nhị?

Lão nhị đứng lên chùi vệt máu bên mép:

- Thân thủ của hắn cũng được, chỉ có nội công đáng gờm. Và còn… hắn biết dùng rất nhiều thủ pháp, chỉ trong hai mươi chiêu hắn dùng đến mười loại quyền pháp, năm loại chưởng pháp và còn chỉ và trảo. Cước pháp của hắn tuy không bằng quyền nhưng cũng đáng ngại, nếu so khinh công cũng thuộc hàng nhất nhì thiên hạ lúc này.

Toàn Phong gật gù như xác nhận lời của lão nhị. Lão nhị còn đang định nói gì đó chợt liếc sang lão tam, liền đổi sắc mặt, nở nụ cười trêu chọc:

- Một chọi một, lão tam nhất định không phải là đối thủ của hắn ta.

Gương mặt của lão tam hơi trầm xuống. Không đánh lại người ta thì đời này kiếp này duyên nợ của y với Phan tiểu thư coi như thôi rồi. Họa may là cướp tân nương từ tay người ta, nhưng từ đầu y không muốn như vậy nên mới vác mặt đến chỗ này, chẳng lẽ bây giờ lại thay đổi nguyên tắc sống của chính mình? Nhìn thấy lão tam xịu mặt, lão nhị và Toàn Phong nhìn nhau cười phá lên. Toàn Phong trở về chỗ ngồi, nụ cười vẫn treo trên môi, chàng vỗ tay lên vai lão tam, an ủi:

- Không cần phải lo lắng, còn ta ở đây có gì phải lo đâu.

Bên trên đài đấu, gã to con hạ nhanh chóng thêm mấy người nữa, rồi cất giọng oang oang hỏi còn ai muốn tỷ thí nữa không. Im lặng, cái im lặng bao trùm cảnh vật, người ngồi mé hữu tuy còn nhưng không ai dám hó hé câu nào.

- Nếu không còn ai nữa thì cuộc tỷ đấu kết thúc ở đây, Phan tiểu thư sẽ gả cho…

- Còn ta.

Đến nước này Toàn Phong không thể không lên tiếng.

Tiếng phát ra từ dưới đài, mọi người cùng quay đầu nhìn nhưng họ không nhận ra là ai vừa nói. Trên đài từ bao giờ lại có một người ngồi, ngồi trên ghế. Không ai biết kẻ đó lên đài từ khi nào, cũng không biết y mang ghế lên đó rồi ngồi hay người vốn đang ngồi và ghế lẫn người bay thẳng lên kia… Y làm thế nào mà lên đó một cách thần bí hãy để hạ hồi phân giải, vì điều đó không quan trọng bằng sự kinh ngạc của mọi người trước hành động xuất quỷ nhập thần kia.

Gã to con không biết có kinh ngạc hay không mà đôi mày kiếm hơi nhíu lại.

Người đang nghiễm nhiên ngồi kia không ai khác chính là Vũ Toàn Phong. Toàn Phong thong thả ngồi, thong thả khoanh tay, thản nhiên cười nói như đây không phải là giữa trận tranh hùng:

- Tại hạ họ Vũ, tên Toàn Phong, đến từ Vọng Nguyệt trại.

Y giới thiệu mình là cướp đấy! Vì Vọng Nguyệt trại trên đời này chỉ có một, à không, ít nhất là ngay lúc này đây, trên toàn bộ lãnh thổ Đại Quyển quốc và các nước lân bang chỉ có một nơi có cái tên như thế.

Mọi người nghe xong không khỏi rùng mình. Gã to con vẫn đứng sững nghe đối thủ huyên thuyên. Nếu là người khác lên đài, đứng cao hơn hay ngang bằng với gã, gã không ngại đấm vào ngực kẻ đó một đấm, và nếu người lên đài thấp hơn gã một chút, gã nhất định đấm vào mặt kẻ đó để không phải nghe đối phương lải nhải. Nhưng người này thì khác, y đang thong thả ngồi, gã to con dường như chần chừ không biết nên hạ thủ thế nào mới chiếm được tiên cơ và…

Cuối cùng gã quyết định đấm vào mặt kẻ đang ngồi kia, quyền vung ra nhưng thân người đối phương đã biến mất từ lúc nào. Quyền của gã tuy không đánh vào thân chiếc ghế nhưng quyền kình làm cho nó vỡ tan thành ngàn mảnh đủ biết lực tay gã mạnh cỡ nào.

Toàn Phong từ phía sau cười cợt:

- Tại hạ ở đây, cái ghế không có lỗi!

Gã to con không quay người lại mà dạng chân đấm mạnh một quyền xuống mặt sàn đài tỷ võ, cả võ đài rung lên như sắp vỡ. Ai cũng biết Toàn Phong không nhanh chóng hạ được gã to con trước khi võ đài sập xuống thì chàng nhất định thua. Vì đối với người chơi trò tỷ võ đài ai cũng biết luật cố hữu của nó là đang đấu bất luận còn tỉnh hay mê nếu rớt khỏi đài kể như thua. Mà gã to con đã ra chủ ý đánh sập võ đài hẳn y nắm sẵn kế sách thủ thắng trong tay, dù đài đấu võ có sập y vẫn làm tân lang. Ít nhất thì mọi người ai cũng đang nghĩ vậy.

Toàn Phong hừ giọng, thủ chỉ điểm ra từ phía sau, đích đến là huyệt đạo nơi ót của đối phương. Gã to con như có mắt sau lưng lập tức nghiêng người tránh đi, đồng thời hữu quyền vòng qua vai trái đánh ngược ra sau. Thủ chỉ của Toàn Phong đưa ra nửa chừng liền thu lại, ai cũng nghĩ chàng sẽ tránh tầm sát thương của chiêu đó nhưng không ngờ Toàn Phong lại lấy ngực mình hứng một quyền kia.

Quyền chạm ngực, ngực chẳng những không vỡ mà tay và ngực như dính vào nhau, gã to con không thu tay lại được. Hai tay Toàn Phong nhanh nhứ cắt vươn song trảo chộp lấy cổ tay đối phương dụng lực bẻ quặt xuống, chân trái bước lên trước liền đó chân phải vươn ra khoèo một cái như làm trò trẻ con. Gã to con nhếch môi một cái, để mặc đối phương “nắm tay”, cước phải thuận thế đá mạnh, y muốn thoát khỏi cái gọng kìm kia hơn là đánh bại đối phương.

Toàn Phong chẳng những không né tránh mà cũng chẳng buông tay. Tay chàng dời từ cổ tay đối phương xuống nắm cổ chân dễ dàng như đó chỉ là trò chơi trẻ nít, như đối phương cố tình đưa chân cho chàng nắm vậy. Cũng ngay lúc chàng nắm được chân đối phương Toàn Phong liền dùng lực ném gã to con đi như một thứ đồ chơi. Gã to con bị ném đi lộn người một vòng trên không rồi hạ chân xuống sàn tỷ võ với tư thế nửa quỳ nửa ngồi. Phan tiểu thư thấy vậy chạy ra gọi to:

- Nhị ca, huynh có sao không?

Một chân nàng vừa bước vào ván gỗ võ đài, cả võ đài liền ầm ầm đổ xuống. Có chiếc bóng mờ lướt nhanh về phía nàng sau đó nàng nghe toàn thân mình nhẹ hẫng, bay bỗng lên cao… Khi võ đài đã sập hoàn toàn mọi người mới thấy Phan tiểu thư đang được Toàn Phong ôm gọn trong lòng và cả hai đang đứng trên nóc nhà. Còn gã to con trong lúc cấp bách đã nhảy ra xa để tránh, bây giờ y đứng dưới đất. Phan tiểu thư sau khi định thần, ứa nước mắt nhỏ giọng:

- Ta sẽ gả cho ngươi.

Toàn Phong liếc nhìn nàng, mỉm cười cợt giọng:

- Nói lớn lên chút nữa, ta nghe không rõ.

Phan tiểu thư im lặng một lúc rồi bất ngờ cao giọng:

- Từ bây giờ Phan Kim Linh là người của Vũ Toàn Phong huynh.

Toàn Phong nhướng mày hỏi lại:

- Nàng là người của ta đúng không?

Kim Linh gật đầu, Toàn Phong tiếp:

- Đồng nghĩa ta nói gì nàng cũng nghe theo phải không?

Kim Linh lại gật đầu trước bao con mắt đang đổ dồn về phía hai người bọn họ. Phan huyện lệnh cũng không ý kiến gì. Gã to con thì không thèm nhìn bọn họ thêm lần nào nữa, y lơ đãng nhìn trời.

Toàn Phong bất ngờ cũng cao giọng:

- Vậy ngay bây giờ nàng phải theo ta. Ngày mai ta sẽ cho người đem sính lễ đến nhà nàng. Ba ngày nữa nàng sẽ cử hành hôn lễ với tam đệ của ta.

Như sét đánh ngang tai, ai nấy há hốc mồm, không nói được gì. Toàn Phong tung mình nhảy xuống đẩy Kim Linh vào lòng lão tam, cười nói:

- Từ giờ nàng là của đệ.

- Đa tạ đại ca.

Lão nhị cười to vỗ vai lão tam:

- Đã bảo ta không mang nàng về cho đệ được lão đại nhất định làm được mà đệ cứ lo…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui