Nguyệt Hoa Như Sí

Lời này giống như lời xin tha, lại giống như tiếng rên rỉ của dục vọng chưa được thỏa mãn, khiến cho dục vọng của Tiết Thừa Viễn giây phút này cũng dâng trào mãnh liệt.

Tại sao mỗi lúc trên giường, Công Lương Phi Tuân lại có sức quyến rũ khiến y si mê đến vậy?

Tiết Thừa Viễn nhẹ nâng hai mông Công Lương Phi Tuân lên, khom gối quỳ trước mặt hắn, vắt hai chân hắn qua vai mình, như vậy dù có dùng lực cũng không làm ảnh hưởng đến vết thương cũ trên đùi hắn. Tiết Thừa Viễn một tay ôm chặt Công Lương Phi Tuân, một tay nâng đầu hắn lên.

“Giọng của ngươi… thật dễ nghe, Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn áp sát mặt hắn nói, hơi thở của hai người như hòa vào nhau.

“Ưm…” Bị Tiết Thừa Viễn vuốt ve, khắp người Công Lương Phi Tuân đều tê dại, ngâm nga đáp lại y.

“Ta thích giọng của ngươi.”

“Ừ…” Khóe môi Công Lương Phi Tuân nhếch cao, mắt nhắm chặt, gật gật đầu.

Có đôi khi, tình dục chính là cách khẳng định tình cảm chân thực nhất, từ thân nhiệt của đối phương và sự đồng điệu của hai linh hồn tìm kiếm sự thừa nhận và niềm tin tưởng.

Tiết Thừa Viễn có thể cẩn trọng với hắn như thế, làm Công Lương Phi Tuân tin tưởng y thích hắn, coi trọng cảm nhận của hắn.

“Ta cũng… thích giọng của ngươi…” Công Lương Phi Tuân nỉ non một tiếng, nhẹ cắn vành tai Tiết Thừa Viễn, rồi chuyển thành mút.

Hơi nóng quẩn quanh bên tai, bàn tay từ cần cổ Công Lương Phi Tuân của Tiết Thừa Viễn lướt dọc xuống lưng hắn, chạm tới vòng eo đẫy đà. Mỗi một cái vuốt ve cũng đủ khiến Công Lương Phi Tuân cảm thấy khoan khoái, sảng khoái, dần dần thân thể cũng có chút sức lực.

“Thừa Viễn, xuống dưới…” Không biết là lúc nào, trong đầu Công Lương Phi Tuân đột nhiên nảy sinh một ý tưởng, lộn người một cái đã đặt Tiết Thừa Viễn xuống dưới.

“Sao thế?”

Dù sao người ta cũng là một võ tướng, không đổi thì không sao, vừa đổi tư thế Tiết Thừa Viễn liền có một dự cảm xấu. Tuy bây giờ thân thể Công Lương Phi Tuân không thể sánh với lúc trước, nhưng muốn áp đảo Tiết Thừa Viễn vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Muốn ngươi!” Công Lương Phi Tuân lười biếng nói, nhưng giọng điệu rất dứt khoát. Hai người đùa giỡn lâu như thế, hắn cảm thấy hậu huyệt của mình càng lúc càng ướt, chắc hẳn Tiết Thừa Viễn cũng như thế? Hay là… nhìn thử một chút?

“Qua đêm nay, ngươi thành người của ta rồi.” Công Lương Phi Tuân chớp chớp mắt, hai chân vừa động liền ngồi lên người Tiết Thừa Viễn.

“Hả? Phi Tuân!” Ngươi được lắm! Tuy thời gian này thân thể Công Lương Phi Tuân có chút gầy, nhưng sức nặng của hắn… Tiết Thừa Viễn nghiến răng gọi tên của hắn, xem ra hắn vẫn không chịu thừa nhận việc mình nằm dưới.

“Muốn nói gì? Ngươi có ý kiến?” Công Lương Phi Tuân xấu xa cười thấp. Vốn tối nay hắn cũng để mặc Tiết Thừa Viễn, nhưng vừa rồi ngẫm nghĩ lại, không biết năm nào tháng nào mới có thể lại hoan ái trên chiếc giường, hay là trên chính chiếc giường Tiết Thừa Viễn làm mình lớn bụng làm y một lần trước khi rời đi, tốt xấu gì cũng hòa nhau, coi như không quá uất ức mình.

“Phi Tuân, ngươi nặng quá…” Tiết Thừa Viễn nghiêng đầu, cười khổ nói với người ngồi trên.

“Bị ngươi làm cho lớn bụng, có thể không nặng sao? Tiết Thừa Viễn, ngươi thế này gọi là tự làm tự chịu!”

Ngay sau đó, Công Lương Phi Tuân xé rách tiết khố của Tiết Thừa Viễn, lột sạch đồ trên người, nhìn đôi bờ mông trắng nõn vểnh lên của y mà suy tính nên ra tay như thế nào.

“Ngươi là lần đầu tiên?” Công Lương Phi Tuân xoa nắn hai nhú căng trướng của mình, một tay ấn Tiết Thừa Viễn xuống, hờ hững hỏi. Hắn chưa từng Tiết Thừa Viễn chuyện này, nhưng thật ra đây lại là chuyện hắn rất quan tâm. Hắn hy vọng mình là người đầu tiên của Tiết Thừa Viễn, đương nhiên, cũng là người duy nhất.

Tiết Thừa Viễn đã hiểu mình sắp đối mặt với chuyện gì. Bị Công Lương Phi Tuân đè lên chỉ là sớm hay muộn, mà lúc này hắn còn có lợi thế là đang mang thai, y làm thế nào đè hắn được đây?

“Cái gì lần đầu tiên?” Tiết Thừa Viễn hai tay nắm đệm, rặn từ khẽ răng ra được mấy chữ. Vừa rồi y vô cùng dịu dàng, cẩn trọng với Công Lương Phi Tuân, không có chút suy nghĩ làm tổn thương hắn. Nhưng này người… thật sự là vô tâm mà, nháy mắt đã lật người đè lên y.

“Ta hỏi, đây có phải là lần đầu tiên ngươi bị người khác đè không?” Công Lương Phi Tuân lên giọng, một chưởng vỗ mạnh xuống mông Tiết Thừa Viễn, áp sức nặng toàn thân lên người Tiết Thừa Viễn.

“Cẩn thận bụng của ngươi!” Tiết Thừa Viễn cau mày hừ một tiếng. Người này thật đúng là muốn làm liền làm, không chút để tâm tới thân thể của mình.

“Ta rất cẩn thận.” Công Lương Phi Tuân nhắm thẳng vật cứng của mình vào cửa huyệt đóng chặt của Tiết Thừa Viễn, trong một thoáng chợt không biết nên làm gì cho phải.

Trời đất hỡi! Sao chặt thế?

“Trừ ngươi ra, không có người khác.” Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt đáp, lại khiến Công Lương Phi Tuân vô cùng an lòng.

“Ngươi thề?”

“Cần ép người như thế sao?” Tiết Thừa Viễn thật sự là vừa buồn bực vừa buồn cười.

“Ta chính là như vậy đấy!”

“Ưm… Chậm thôi, chậm thôi…”

“Không chậm…”

“Được, ngươi tự suy tính rồi quyết định, không làm tổn thương mình và con là được.” Tiết Thừa Viễn đưa tay vén chăn mền trên người, trùm lên cả người mình và Công Lương Phi Tuân. Với dáng vẻ này của hắn, chỉ sợ sẽ chơi đùa một lúc mới chịu thôi, không nên để bị lạnh.

Ai ngờ, Công Lương Phi Tuân lên xuống bên ngoài mật huyệt chặt chẽ một lúc lâu vẫn chưa vào được. Công Lương Phi Tuân vịn eo, cảm thấy lưng vô cùng đau nhức. Thật là tốn sức mà chẳng chút kết quả.

“Sao vậy? Tướng quân ngày thường uy vũ đâu mất rồi?” Tiết Thừa Viễn đan hai bàn tay vào nhau, đưa lên đầu, gối lên, nhàn hạ trêu chọc.

“Câm miệng!” Công Lương Phi Tuân nạt.

Tiết Thừa Viễn cười khẽ, rồi đưa tay lên, đỡ lấy Công Lương Phi Tuân ngồi lên bụng mình. Thật ra y rất thích những lúc Công Lương Phi Tuân bướng bỉnh, rất thẳng thắn và có chút đáng yêu.

“A…”

Đúng lúc này, Tiết Thừa Viễn chợt thấy hậu huyệt đau nhói, mặt lập tức biến sắc – rốt cuộc Công Lương Phi Tuân đã đút được vật lớn vào.

“Tiết thái y, lần này đến lượt ngươi được hưởng thụ…” Công Lương Phi Tuân hài lòng rút ra, rồi ôm Tiết Thừa Viễn áp sát vào dưới thân mình.

Có một khắc, toàn bộ trời đất đều do mình chiếm giữ, tất cả đều thuộc về mình. Đặc biệt đối với hai người yêu nhau, đây cũng chính là hạnh phúc.

“Chỉ ta được động, ngươi không được động! Không được chạm vào bụng ta!” Công Lương Phi Tuân hạ quân lệnh bên tai Tiết Thừa Viễn.

Hai mắt Tiết Thừa Viễn như sắp tóe lệ, môi bị cắn đến bật máu. Vì con của bọn y, y chỉ có thể nhẫn nhịn!

Ngay khi Tiết Thừa Viễn đang gian nan chịu đựng vật lớn kia ra ra vào vào, một câu nói của Công Lương Phi Tuân làm y suýt giận sôi lên.

“Này, nếu ta bắn vào cũng có thể làm ngươi lớn bụng, đúng không?”

Trong màn gấm lập tức nghe thấy tiếng hét: “Ngươi! Công Lương Phi Tuân!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui