Nguyệt Hoa Như Sí

Bắt đầu từ khi nào, Công Lương Phi Tuân lại có sức nặng như thế trong lòng y?

Tiết Thừa Viễn nhìn Công Lương Phi Tuân, lại nhẹ nhàng hôn hắn một cái, cũng ôm chặt hắn vào lòng hơn. Hơi thở nhẹ đan vào nhau trong màn gấm, dục vọng mạnh liệt trong người dần dâng lên, khó mà kìm chế.

“Gặm ta xong rồi sao?” Công Lương Phi Tuân liếc mắt nhìn y, rồi quay lưng đi, trong lòng cảm thấy Tiết Thừa Viễn đột nhiên dịu dàng như thế rất thú vị.

Thật ra Công Lương Phi Tuân rất thích Tiết Thừa Viễn đối với mình như vậy. Sự dịu dàng, sự chăm sóc của y, hắn chưa từng được cảm nhận từ bất cứ người nào khác.

“Thế này sao gọi là gặm? Ngươi coi ta thành thứ gì chứ?” Tiết Thừa Viễn cười, đưa tay phủ lên bụng Công Lương Phi Tuân.

Trong mắt Tiết Thừa Viễn, tính tình Công Lương Phi Tuân gần đây thay đổi rất nhiều. Trước kia hắn bướng bỉnh, kiêu ngạo, khó đoán, nay lại càng thêm phần tùy hứng và dịu dàng.

Hai người im lặng nằm ở trên giường, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Công Lương Phi Tuân từ khi tới Nguyên Tây đến bây giờ, chiến sự luôn luôn bận rộn, nay cuối cùng hắn cũng được phục mệnh hồi kinh, trở lại ‘thân bất do kỷ’ trước kia. Thôi thôi, cuộc sống vốn không thập toàn thập mỹ, dù còn chuyện không được như ý, nhưng là vì Tiết Thừa Viễn và con của hai người, hắn hy sinh một chút cũng không sao cả.

Tiết Thừa Viễn từ khi biết mình và Công Lương Phi Tuân có con, cảm thấy đây là ân huệ ông trời ban cho. Y rất quý trọng hai sinh mệnh sắp chào đời. Có lẽ do tính cách cùng những chuyện đã trải qua, Tiết Thừa Viễn vốn không phải là người dễ dàng mở lòng, vội vã thích một người. Nhưng loại tình cảm tế thủy trường lưu như thế này, đối với Tiết Thừa Viễn mà nói, càng trân quý hơn.

“Thừa Viễn…”

“Hử?” Tiết Thừa Viễn nghe hắn gọi mình, hơi nâng người áp lên bờ vai rộng của Công Lương Phi Tuân.

“Ngươi cảm nhận được bọn nhỏ không?” Công Lương Phi Tuân trùm tay lên tay Tiết Thừa Viễn, nhẹ giọng hỏi y. Hôm nay hình như hắn mơ hồ cảm nhận được trong bụng khẽ động, nhưng lại chưa thể xác định.

Tiết Thừa Viễn mỉm cười, lắc đầu nói: “Ta không, nhưng… trong lòng có.”

“Tại sao ngươi lại yêu hai đứa nhỏ này?” Lời đáp của Tiết Thừa Viễn khiến Công Lương Phi Tuân cảm thấy ấm áp, hắn hiếu kỳ hỏi tiếp.

Tiết Thừa Viễn là đại phu, tính tình ấm áp thương người, thích trẻ nhỏ cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng từ sau khi biết hai người có con, Tiết Thừa Viễn đối với hai đứa nhỏ càng thêm yêu thương, săn sóc, sự yêu thương đó vượt xa tưởng tượng của Công Lương Phi Tuân. Một người tiêu sái vô ưu, thích hành tẩu một mình, sâu trong đáy lòng cũng có khát vọng có một gia đình ấm áp sao?

“Nếu như ta nói, bởi vì đó là con của chúng ta, ta mới yêu thương, lo lắng cho chúng như thế, ngươi có tin không?” Tiết Thừa Viễn đáp bên tai hắn.

Công Lương Phi Tuân nghe xong quay người lại, nhìn y thật sâu hỏi: “Ngươi nói thật chứ?”

“Thật!”

“Vậy ngươi yêu ta?” Công Lương Phi Tuân nheo mắt, hất hàm, thần thái bức cung này rất nam tính.

“Ừ.” Tiết Thừa Viễn mỉm cười ậm ừ, ôm lấy thân thể của hắn, không muốn buông tay.

Còn cần phải đáp rõ ràng sao? Cho tới nay y chưa từng chính miệng nói y yêu Công Lương Phi Tuân, nhưng trong lòng y đã sớm xác định y muốn ở bên hắn cả đời. Có thể cùng nhau đi hết đoạn đường này, nhìn Công Lương Phi Tuân ngày một khỏe mạnh, có thể đi lại, là chuyện vô cùng hạnh phúc.

“Đây là lần đầu tiên ngươi hôn ta như thế.” Công Lương Phi Tuân thấy y ôm chặt mình, hắng giọng nói.

“Thật sao?” Tiết Thừa Viễn giả bộ hồ đồ.

Hôm nay đi bái tế Phụ vương, Công Lương Phi Tuân bất chấp thân thể của mình, hoàn thành tất cả lễ nghĩa khiến Tiết Thừa Viễn thật sự vô cùng cảm kích và biết ơn.

“Còn không phải sao?” Công Lương Phi Tuân đột nhiên vươn tay, lật người đặt Tiết Thừa Viễn xuống dưới. Tóc đen dài rủ xuống, khuôn mặt anh tuấn oai hùng của Công Lương Phi Tuân càng lúc càng gần Tiết Thừa Viễn, lồng ngực áp sát người Tiết Thừa Viễn. “Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân nỉ non.

Đôi môi nóng rực tìm kiếm sự tiếp nhận của Tiết Thừa Viễn. Công Lương Phi Tuân không biết mình bị sao nữa, vừa rồi sau khi được Tiết Thừa Viễn vuốt ve hôn phớt như vậy, hắn đột nhiên không kiềm chế được lửa nóng đã đè nén bao lâu nữa.

Nhưng mà ngày mai lên đường rời khỏi đây rồi, cũng không ngại một đêm xuân cuối cùng.

“Vừa còn nói không thoải mái, lúc này lại không sao rồi hả?”

“Ngươi cho là giờ ta thoải mái hơn được sao?” Công Lương Phi Tuân tức giận, y biết thừa mình muốn gì, lại còn lạnh nhạt hỏi như vậy.

“Sao thế?” Tiết Thừa Viễn nhướn mày cười, phải nói là y thực sự ngày càng thích tính cách thẳng thắn, bốc đồng này của Công Lương Phi Tuân.

“Ngươi đang mang thai, không nên…”

“Đừng dùng mấy lời đối phó với bệnh nhân nói với ta! Nói cho ngươi biết, ta… ta càng lúc càng không nhịn được nữa…” Công Lương Phi Tuân cau mày, một tay đưa xuống bên dưới, nơi này nóng bỏng như bị thiêu đốt, lại không có chỗ phát tiết. Mà trong bụng hắn lại có hai đứa nhỏ, càng động đậy càng cảm thấy cả xương sống, thắt lưng đều đau, thật sự là khó chịu không nói lên lời.

Trước kia lúc hành quân hắn từng có cảm giác này, khi đó một mình đối phó cũng xong. Nhưng mà bây giờ có Tiết Thừa Viễn nằm ngay bên cạnh, hắn còn phải tự làm sao?

“Còn không mau giúp ta?” Công Lương Phi Tuân hừ mạnh một hơi, hai chân nhổm lên, một tay chống giường, một tay khoát lên vai Tiết Thừa Viễn.

“Giúp! Sao có thể không giúp? Nếu chút việc cỏn con ấy ta làm không được, còn làm được gì nữa?” Tiết Thừa Viễn linh hoạt lách qua thân hình có chút vụng về của Công Lương Phi Tuân, ngồi ở phía sau hắn.

“Ngươi! Ngươi đang chọc ta!” Công Lương Phi Tuân thấy thái độ này xem mình như đang đùa giỡn của y, tức giận mắng.

Hắn chưa bao giờ vụng về, luống cuống như bây giờ, đến ngay cả hành động đơn giản nhất hắn cũng không biết nên làm thế nào.

Tiết Thừa Viễn lo lắng sẽ vô ý làm tổn thương thân thể Công Lương Phi Tuân, nhưng giúp hắn giải tỏa một chút cũng chưa hẳn là không tốt.

“Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn nhẹ ôm lấy hắn, cởi bộ đồ ngủ bằng gấm mềm mại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui