Nguyệt Kim Thiên Hà


Ra khỏi cơ quan, Lý Nhuyễn tạm biệt mẫu hậu rồi rời khỏi cung Trần An.

Lúc này Liễu Y đi theo sau cất tiếng hỏi:
- "Công chúa, bây giờ chúng ta đi đâu thế ạ?"
Lý Nhuyễn quay đầu trả lời Liễu Y với vẻ mặt đầy phấn khích:
- "Xuất cung! Đi nào, ta sẽ dẫn em đi chơi một buổi cho khuây khỏa."
- "Thật ạ?" Liễu Y kích động hỏi lại.

- "Tất nhiên là thật rồi."
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Liễu Y được bước chân ra khỏi hoàng cung, thế nên cô vừa vui mừng vừa tò mò phía sau bức tường to lớn này sẽ có thứ mà cô chưa từng được ngắm nhìn chăng, cô bước thật nhanh, lẽo đẽo đi theo sau Lý Nhuyễn hỏi liên tục:
- "Công chúa, ngoài kia thú vị không ạ? Liệu có nhiều người không hay chỉ như hoàng cung ạ? Người đã từng được nhìn ngắm bên ngoài như nào chưa? Người kể em nghe với công chúa!"
- "Liễu Y! Đừng hỏi nữa, bình tĩnh đã nào.


Ta cũng chưa xuất cung lần nào nên cũng không biết nơi ngoài hoàng cung như nào, bây giờ chúng ta hãy đi rồi cảm nhận nhé!"
- "Vâng!"
Liễu Y với lần xuất cung này mang một tâm trạng háo hức, cô đã tưởng tượng ra vô số những nhộn nhịp chưa từng thấy chốn hoàng cung.

Nguyên nhân chủ yếu cũng do lúc còn nhỏ cô đã được gửi đến hoàng cung này làm cung nữ sai vặt trong cung khi chỉ mới 5 tuổi, độ tuổi mà một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn thì đã phải giam mình ở chốn lạnh lẽo này.

Gia đình cô đã được mẫu hậu của Lý Nhuyễn trợ giúp lúc khó khăn nên phải đánh đổi bằng một lời hứa rằng khi cô đến năm 5 tuổi thì sẽ phải vào cung làm cung nữ thân cận của Nhị công chúa Nguyệt Quang Lý Nhuyễn, đúng như lời hứa năm cô vừa tròn 5 tuổi thì mẹ cô đã dắt cô vào hoàng cung, cô lúc ấy được mẹ mình đưa đến với vẻ mặt ngơ ngác còn chưa biết là mình phải sống ở nơi đây mãi mãi.
Mãi về sau cô mới ngộ ra thì kết quả đã định không thể thay đổi, cô chỉ đành mang theo sự luyến tiếc ba mẹ của quá khứ và sống tiếp những ngày tháng ở đây.

Bây giờ thì cũng được xuất cung lần đầu tiên rồi, cô muốn xem xem trong những tháng năm cô sống trong đây thì ở ngoài kia liệu sẽ thay đổi lớn đến nhường nào.
....
Trước cửa Từ Dược Các:
- "Công chúa, đã đến Từ Dược Các rồi, người muốn mua thứ gì hãy giao phó cho em, em sẽ vào mua giúp người."
- "Vậy được, ta muốn mua một cân sáp ong và ít dầu dừa để làm son."
- "Vâng!"
Lý Nhuyễn giao phó xong thứ mình mua cho Liễu Y thì ngồi đợi trên xe ngựa.

Cô ngồi đợi sau khoảng một khắc trôi qua nhưng Liễu Y vẫn chưa quay trở lại, đáng lẽ ra mua không nhiều thứ cho lắm vậy mà mất thời gian không ít, đầu cô nghĩ không biết có xảy ra chuyện gì không nên bèn xuống xe ngựa rồi đi vào trong Từ Dược Các.
Lý Nhuyễn mới vừa bước ra khỏi xe, đi được vài bước thì bỗng có một nữ tử chạy thụt mạng vụt ngang mặt cô, tiếp sau nàng ta là những tên côn đồ đuổi theo, cả đám người ào ào ập tới suýt thì làm cô ngã ra đất.


Nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, cô theo bản năng lùi về phía sau để tránh người, không cẩn thận khuỷu tay va phải xe ngựa, cô không thấy đau chút nào.

Ngược lại trên gương mặt hoàn mỹ ấy lại có phần hoảng hốt.
- "Là...!là Khương Thất!! Mình nhìn nhầm rồi sao?"
Cô không nghĩ nhiều được như vậy, liền vội vội vàng vàng đuổi theo để xác nhận thực hư, Liễu Y lúc này cầm trên tay những thứ Lý Nhuyễn dặn do đã mua từ Từ Dược Các đi ra thì thấy Lý Nhuyễn chạy về hướng khác nên cũng vội đẩy thứ trên tay qua cho người đánh xe ngựa rồi bảo:
- "Ngươi đem những thứ này về cung cho công chúa trước, ta đuổi theo công chúa!"
- "Công chúa! Người đợi Liễu Y với!"
Người đánh xe ngựa gật gật đầu tỏ ý đã hiểu nhưng mặt hắn vẫn ngơ ngác trước diễn biến quá nhanh vừa rồi nên đã thốt lên một câu:
- "Ta không cần đuổi theo sao???"
Một bên khác những tên hung dữ đó vẫn không chịu buông tha cho nữ tử kia.

Chạy thì cũng đã chạy, cuối cùng vẫn rơi vào ngõ cụt, phía sau là vách tường thế thì không thể chạy nữa rồi, Lý Nhuyễn thấy vậy chỉ còn cách đánh liều một phen để cứu cô nương đó:
- "Quan phủ tới rồi, ở đây có người ức hiếp dân lành!" Cô hét lớn để dọa những tên đó.

Đám côn đồ đó thân hình to xác nhưng gan cũng không lớn là bao, mới nghe hai từ "quan phủ" đã sợ đến tái mặt, chỉ biết tìm đường chạy thoát thân.

Sau khi chúng đã chạy đi hết Lý Nhuyễn từ từ bước đến phía cô nương trông giống Khương Thất, nhẹ giọng nói nhỏ ám hiệu trước đây của mình và Khương Thất:
- "Nhất thất toàn san..."
Cô nương kia nghe được thì giương ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Nhuyễn với giọng run run đáp lại:
- "San San!?"
- "Mình đây, Thất Thất!"
Lúc này Lý Nhuyễn đã xúc động đến nỗi khóc nấc thành tiếng, cô nhào tới ôm chầm lấy Khương Thất, trên gương mặt tuyệt mỹ vương vài giọt lệ nhỏ trông càng đẹp hơn.

Khương Thất cũng khóc theo cô, cô không biết tại sao bản thân lại xuyên đến nơi này nhưng chỉ cần có bạn thân nhất của cô là Nguyệt San ở đây cùng cô là đủ.
- "Hức...!là cậu thật này, San San!"
Hai người chưa cảm động được bao lâu thì Liễu Y đã đuổi tới, làm cho bầu không khí vốn toàn là tiếng khóc này ngưng đọng lại:
- "Công chúa, người không sao chứ...!Tuyết điện hạ!!?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận