Nguyệt Kim Thiên Hà


Lý Nhuyễn đứng dậy, tiến lại cạnh tủ lấy lọ thuốc trị thương.

Đi được vài bước bỗng dưng cô khựng lại, mắt cô nhìn thấy những mảnh sứ rơi vỡ trên nền sàn, còn có cả hơi nước bốc lên.

Có vẻ như chỉ vừa vỡ không lâu, thiết nghĩ Liễu Y đã lỡ tay làm rơi bởi trước giờ Liễu Y luôn rất cẩn thận trong mọi việc.
Cô chau mày nhìn sang Liễu Y thì quả thật đôi giày ấy đã ướt đẫm, Liễu Y nhận ra mình đã bị phát hiện nên lúng túng co chân lại, mân mê tay của mình.

Lý Nhuyễn thở dài một hơi rồi hỏi với giọng đầy lo lắng:
- “Sao em không nói với ta?”
- “Em sợ người lo lắng.”
- “Ngốc thật.”
Câu trả lời như vậy khiến cô lắc lắc đầu tỏ vẻ cạn lời, Liễu Y thật quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi người ta thấy thương.

Cô ấy lo lắng cho người khác nhưng lại không muốn người khác vì cô mà vướng bận.
- “Em ngồi xuống cho ta, ngồi im đó!”
- “Dạ?”
Mặc kệ Liễu Y có phản ứng ra sao cô vẫn đi đến lấy lọ thuốc.

Sau đấy tiến đến cởi bỏ đôi giày trên chân Liễu Y.
- “Người… người làm gì vậy ạ!?”
- “Cởi giày.”.


||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
- “Không, không được đâu.

Người là công chúa cao quý, người đừng làm thế, em tự làm được.”
Liễu Y tính rút chân về nhưng bị Lý Nhuyễn chộp lại, Lý Nhuyễn gằng giọng ra lệnh:
- “Ngồi im! Vết thương không thể để lâu.”
Liễu Y im phăng phắt không dám nói tiếng nào để cho Lý Nhuyễn cởi giày giúp mình.

Giày đã cởi xong, cô vội chạy đi đến cửa phòng, mở toang cánh cửa rồi ra ngoài.

Liễu Y thấy hành động của cô có chút khó hiểu, không nói lời nào mà ra ngoài trời đông như này.

Nhưng vì mệnh lệnh cô chỉ đành ngồi đây đợi.
Không lâu sau đó Lý Nhuyễn cầm trên tay đầy ấp những bông tuyết trắng bước vào.

Bởi vì là tuyết nên rất lạnh, hai tay cô đã đỏ cả lên do những bông tuyết tiếp xúc trực tiếp với da.

Do nhiệt độ ngoài trời thấp nên khi vào phòng từng hơi thở của cô bay ra toàn là luồng khí trắng.
Lý Nhuyễn không quan tâm đến bản thân bị lạnh như nào, cô chỉ tiến đến gần Liễu Y rồi nhẹ nhàng đặt những bông tuyết đó lên chỗ vết bỏng nhằm xoa dịu vết thương tránh sưng tấy thêm.

Bàn tay cô xoa xoa liên tục rất thuần thục, cô còn thổi nhẹ vào vết thương.

Nhìn đôi chân Liễu Y sưng đỏ khiến cô có chút đau lòng:
- “Có đau không?” Lý Nhuyễn chăm chú nhìn, chân mày cô bất giác nhíu lại.
- “Không ạ.”
- “Em đó, lần sau phải chú ý hơn.

Đừng để bản thân bị thương nữa biết chưa?”
- “Biết rồi ạ.”

- “Xong rồi, đừng để vết thương chạm nước.

Với cả mấy ngày này em đừng cử động mạnh quá, đi lại vừa sức thôi.”
- “Nhưng mà…”
- “Không có nhưng nhị gì hết!”
Trước lời căn dặn của Lý Nhuyễn, Liễu Y cười cho qua rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu.


Nhưng cô cũng không biết Liễu Y liệu sau lưng có làm trái ý mình hay không nữa.

Lý Nhuyễn nhìn người nhỏ hơn mình hai tuổi trước mặt, từ lâu đã xem như tỷ muội trong nhà rồi.

Cô nhìn một lượt sơ qua dò soát xem trên người Liễu Y còn chỗ nào bị thương nữa không thì mới phát hiện bản thân quên việc tay Liễu Y đang rướm máu, cô nhẹ nhàng nói:
- “Tí nữa thì quên mất, em đưa tay đây ta bôi thuốc cho.”
- “Vâng!”
- “Vết thương sao lại sâu như này.”
Lý Nhuyễn vừa nói vừa ngước nhìn Liễu Y với ánh mắt hối lỗi, cô đang tự trách bản thân vì đã làm tổn hại đến người cô yêu quý.

Cô cầm tay Liễu Y lên mà xót xa sờ nhẹ, nét mặt lại càng trầm hơn.

Thấy Lý Nhuyễn đang không vui Liễu Y đành an ủi cô bằng những lời nói che giấu vụng về của mình:
- Công chúa nhìn vậy chứ không đau đâu ạ, chỉ là vết thương nhỏ.

Người nhìn nè chẳng phải em vẫn còn khỏe lắm sao.
- “Ừm, khỏe cái đầu em ấy.” Lý Nhuyễn trách mắng vươn tay gõ vào đầu Liễu Y.
- “Ui, người đừng trầm mặc thế nữa.

Hay là em kể chuyện cười cho người nghe nhé?”
- “Em kể nghe xem.”
Nói rồi Liễu Y ngồi kể chuyện thao thao bất tuyệt, cô vừa nói vừa diễn tả lời kể bằng hành động của mình trông rất chân thực.

Về phần Lý Nhuyễn, cô ngồi thoa thuốc nhưng vẫn hướng ánh mắt nuông chiều nhìn Liễu Y kể chuyện, khóe môi có chút nhếch lên cười nhẹ.

- “Finish!”
- “Finish là gì ạ?” Cô tò mò ghiêng đầu hỏi.
- “Ờm… finish có nghĩa là hoàn thành xong một việc gì đó.”

- “Ồ từ ngữ này lạ quá, em mới nghe lần đầu.”
- “Ây da! Em đừng để ý từ đó nữa, ta thắt cho em nơ bướm này, đẹp không?”
Cô khoe thành quả của mình với Liễu Y, ánh mắt đang cầu mong sự khen ngợi.

Liễu Y nhìn xuống tay mình, mảnh vải trắng được thắt gọn thành chiếc nơ bướm nhỏ nhỏ xinh xinh.

Liễu Y cực kì thích kiểu băng bó như này nên thốt lên một câu:
- “Rất đẹp ạ! Nhìn độc đáo quá, từ trước tới nay lần đầu em thấy kiểu thắt như này.”
- “Hì hì, em khen quá rồi.”
- “A đúng rồi, ngày mai là Lễ hội Hoa Đăng rồi, chắc chắn tối đó không khí trong thành sẽ rất náo nhiệt, người không đi xem ạ?”
- “Đi chứ, nhất định phải đi!”
- “Giờ này cũng không còn sớm nữa, để em đun nước cho người tắm.”
- “Vết thương còn chưa lành, em đi lại có ổn không thế?”
- “Em không sao, người đừng lo.”
Lời nói vừa dứt Liễu Y đứng bật dậy, từng bước chậm rãi rời khỏi căn phòng.

Dĩ nhiên bị bỏng thành như vậy không thể nào không đau được nhưng cô vẫn cố tỏ ra là mình không có gì đáng lo ngại.

Bóng lưng cô khuất dần, ánh mắt Lý Nhuyễn dõi theo cô không rời, khẽ nói:
- “Thật là… cứ cố làm gì không biết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận