Nguyệt Lạc Thất Huyền FULL


Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân
Nơi náo nhiệt nhất trong thị trấn chính là quán trà có mời thuyết thư tiên sinh (người kể chuyện), nhóm tiểu nhị xếp mấy cái bàn thành bục vuông, người thuyết thư đánh vang lê hoa phiến [1], hiển nhiên có thể hấp dẫn du khách vãng lai cùng tiểu thương dừng bước nghỉ ngơi.
[1] Lê hoa phiến: Hoa lê phiến là mảnh có hình nửa vòng tròn bằng đồng mỏng, hai mảnh ghép thành một bộ.

Lúc diễn tấu, kẹp hai mảnh ở giữa ngón tay đập va vào nhau tạo thành âm thanh.
Thuyết thư tiên sinh trong quán trà này không thể so với gánh hát, không có người kéo hồ cầm (đàn nhị) ở bên giúp đỡ, toàn dùng miệng lưỡi để kiếm cơm.

Thuyết thư tiên sinh muốn có thể giữ được khách thì không phải chỉ kể chuyện xưa, mà còn phải có mắt nhìn được tứ phía, tai hiểu biết tám phương, trong quán của người giang hồ, của thương nhân, muôn hình muôn vẻ dạng người nào cũng có, phần lớn là nam khách, các nam nhân tụ lại cùng nhau ba hoa tán gẫu, so xem kiến thức của ai rộng rãi hơn.
Thuyết thư tiên sinh nhất định phải khơi lên được hứng thú của các khách nhân, gần thì châu huyện xa thì đến cả thiên hạ, phàm là chuyện có thể khiến cho mọi người bình luận, ông ta đều phải thuộc nằm lòng, không phải chỉ biết rõ, mà còn phải có cái nhìn riêng của chính mình.
Du khách giang hồ mỗi khi đến một chỗ nào, muốn nhanh chóng hiểu được dân tình tục lệ ở nơi đó, trước tiên phải đến quán trà.

Cho nên Bách Lý Minh Nguyệt cũng mang theo Thất Huyền ngồi dưới lều lớn bên ngoài quán trà để uống trà nghe kể chuyện.
Chuyện hôm nay thuyết thư tiên sinh kể chính là mấy vụ đại án xảy ra gần đây ở vùng Xuyên Hạp [2] —— tầm mười vụ đồng tử mất tích, hai vụ mưu sát, hai vụ cướp tiêu.
[2] Xuyên Hạp: Vào khoảng năm Hàm Bình triều Bắc Tống, Xuyên Hạp lộ là đường phân chia ranh giới hành chính, nằm ở vành đai bồn địa Tứ Xuyên ngày nay, bao gồm bốn lộ là Ích Châu lộ, Tử Châu lộ, Lợi Châu lộ và Quỳ Châu lộ, tất cả hợp lại gọi là Xuyên Hạp tứ lộ, sau này thường gọi tắt là Tứ Xuyên, tỉnh Tứ Xuyên cũng được đặt tên từ đó.
Trong án mạng bốn đồng tử chết đều là người bị hại của những vụ mất tích, còn vụ án cướp tiêu tưởng chừng như không chút liên hệ gì với hai vụ án trước thế nhưng thủ pháp giết người mổ thi thể lại giống như đúc, hơn nữa ở hiện trường đều phát hiện sợi tóc màu bạc trắng.
Trên phố đều lưu truyền là Quỷ Đầu Bạc ẩn hiện, mà nhắc tới Quỷ
Đầu Bạc, lại liên quan đến vụ Di Lặc Giáo bị tiêu diệt trăm năm trước.

Nghe nói Quỷ Đầu Bạc chính là giáo chủ Di Lặc Giáo sau khi chết hóa thân thành.
Nghe đến đó, Bách Lý Minh Nguyệt cười khẽ một tiếng, nhiều người ồn ào, chỉ có Thất Huyền ngồi bên cạnh hắn là nghe được tiếng cười, thản nhiên nói: “Chỉ cần vụ án nào tra không ra, đều đổ lên người ngưu quỷ xà thần hết cả.”
“Truyền thuyết không hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ, luôn luôn có cái tồn tại.” Bách Lý Minh Nguyệt nâng tay áo giúp nàng lau mồ hôi trên trán.
Thất Huyền cầm tay hắn, như nghĩ đến gì đó, cũng lấy khăn tay ra lau mặt cho hắn, nhưng chợt phát hiện hắn một giọt mồ hôi cũng chẳng đổ, không khỏi có chút kinh ngạc: “Ngươi không nóng sao?” Giữa trưa nắng uống trà nóng, thế mà mặt hắn còn có thể khô ran.

“Tâm tĩnh tự khắc mát.” Bách Lý Minh Nguyệt nói một câu cho qua, cầm tay nàng đặt ở bên miệng, “Thất Huyền, nàng thật tốt.”
Tim Thất Huyền đập thình thịch, đối với nụ cười dịu dàng này cảm thấy không biết làm sao, giọng nói của hắn vẫn là mang theo khí thanh như thế, ngữ điệu cũng không cao thấp phập phồng, mà là trầm khàn thấm vào tận đáy lòng.
Nàng rút tay về đặt trên đùi, cụp hai mắt chuyển động qua lại, bất giác lại hiện lên khuôn mặt cười ấm áp kia.
Nàng làm sao vậy? Đối với người bên gối cũng sẽ sinh ra loại cảm xúc tâm thần không yên này, lại nói tiếp… những đêm gần đây ở trong quán trọ, mặc dù cùng phòng, nhưng hắn cũng chỉ là ôm nàng chìm vào giấc ngủ, không còn làm những việc thân thiết da thịt kia nữa.
Từ rất lâu trước đã phát hiện, nhiệt độ cơ thể hắn cao hơn so với người thường, cách lớp y phục cũng có thể cảm nhận được ấm áp lan tỏa, vòng ôm ấm áp kia có thể xua tan hàn khí, dù chỉ có thể đạt được một khoảnh khắc an tâm, nàng cũng không thể nào kháng cự.
“Phu nhân, nhìn một chút xem có trang sức nào vừa ý hay không nào.”
Một giọng nói già nua của người bán hàng cắt ngang suy nghĩ của nàng, Thất Huyền nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bà lão đẩy chiếc xe nhỏ đứng phía trước bàn, cười híp mắt nhìn nàng, trên xe đặt ngang một cái hộp dẹp, bên trong hộp dùng miếng gỗ xếp ngang dọc phân chia các ngăn, trong mỗi ngăn đều có gấm vóc châu ngọc, vòng ngọc, hoa tai ngọc trai, trâm cài, từ vật cài trên đầu xuống đến ngọc bội ngang hông đều có đủ, màu sắc sặc sỡ, tất cả đều xinh đẹp.
“Cháu không…” Nàng không có hứng thú với những trang sức vô dụng này.
Bà lão kia không đợi nàng nói xong bèn quay sang hỏi Bách Lý Minh Nguyệt: “Vị công tử này, tôn phu nhân dáng dấp duyên dáng xinh đẹp, chỉ là trên người lại thiếu một ít phục sức ngọc ngà lấp lánh để tô điểm mà thôi.”
Bách Lý Minh Nguyệt nghiêng người nhìn sang, tuy không phải châu báu quá đắt tiền, nhưng cũng được xem là chế tác tinh xảo, có vài chiếc cài tóc hoa kiểu dáng đơn giản mà lại không mất đi nét độc đáo riêng.

Hắn nhìn lướt trái phải, cầm lên một chiếc cài tóc khắc hoa mai cài lên búi tóc của Thất Huyền, nâng cằm ngắm nghía.
Bà lão thấy thế thuận tay đưa lên một chiếc gương, tâng bốc: “Công tử thật tinh mắt, đây là cài tóc hoa mai bằng vàng rất quý giá, tiêu thụ rất tốt tại Biện Kinh gần đây, phối thêm một cây trâm nữa sẽ tôn lên vẻ đẹp của người cài cực kỳ.” Lại cầm thêm một cây trâm hoa mai bằng ngọc đưa lên.
Bách Lý Minh Nguyệt nhận lấy cây trâm đưa đến trước mắt Thất Huyền, khẽ hỏi: “Thích không?”
Thất Huyền tuy rằng không biết cách ăn diện, nhưng ở Phượng Tiên Lâu nghe nhìn lâu ngày cũng bị ảnh hưởng, xem các tiểu tỷ muội cùng nhau bàn luận trang sức, thấy nhiều, cũng có vài phần tâm đắc, nhìn gương soi soi: “… Có chút sặc sỡ quá.”
“Để ta xem nào.” Bách Lý Minh Nguyệt lấy trâm trên tay cài lên cho nàng, nghiêng đầu ngắm nghía cả buổi mới cười nói: “Quả thật, thanh nhã thích hợp với nàng hơn, tìm thêm cái khác nhé?”
Trong lòng Thất Huyền hốt hoảng, không còn tâm tư lựa chọn tỉ mỉ, kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi chọn giúp ta.”
Bách Lý Minh Nguyệt nhẹ nhàng tháo chiếc cài hoa mai xuống, đúng lúc thấy nàng trộm liếc nhìn lên, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau tựa như sợi tơ quấn quýt si mê, làm hắn nhanh chóng hạ mắt.
Bà lão kia nhìn thấy che miệng cười không ngừng, vui tươi hớn hở nói: “Lão thân buôn bán nhiều năm nhưng lần đầu mới gặp tiểu phu thê ân ái như hai vị thế này, nào, cứ việc chọn thử thoải mái, bảo đảm có thứ vừa ý.” Đẩy xe đến cạnh người Bách Lý Minh Nguyệt tùy ý hắn chọn lựa.
Một chiếc cài tóc bách hợp bằng phỉ thúy, một đôi trâm rồng không sừng bạch ngọc cộng thêm ngọc bội song ngư kề sát nhau xanh lục cùng mấy đôi khuyên tai châu ngọc, tất cả ba mươi lượng, Thất Huyền bị giá này làm giật mình, vội lắc đầu với Bách Lý Minh Nguyệt.
Bà lão thổi phồng lai lịch của mấy món trang sức này đến hoa bay đầy trời, còn thân thiện lấy ra một hộp gỗ tử đàn nói là lễ vật tặng kèm, Bách Lý Minh Nguyệt vào cửa tiệm đối diện đổi tiền, hai bên thanh toán tiền hoàn tất.


Bà lão kia nhận bạc xong còn nói vài câu lấy lòng, rồi tiếp tục lên đường.
“Quá đắt, không đáng.” Thất Huyền oán giận liếc hắn một cái, cho dù có tiền cũng không nên hoang phí như thế, ba mươi lượng, gia đình bình thường phải kiếm bao lâu mới kiếm được chứ?
“Nàng thích liền đáng giá.” Bách Lý Minh Nguyệt cài trâm và chiếc cài tóc lên cho nàng, nâng cằm lên ngắm nhìn hồi lâu, nhướng mày mỉm cười: “Rất đẹp, đẹp đến mức làm cho vi phu muốn thơm một cái.”
“Ở bên ngoài đừng làm loạn.”
Thất Huyền muốn kéo tay hắn xuống, lại bị cầm ngược, bàn tay to ấm bao lấy tay nàng, hành động như vậy thậm chí còn thân mật hơn cả khi vành tai và tóc mai chạm nhau, cứ như một đôi phu thê mới thành thân.
Ngay cả chính nàng thỉnh thoảng còn có loại ảo giác này chứ đừng nói đến những người không biết chuyện, cho nên vào sau khi bọn họ rời khỏi quán trà, suốt dọc đường đi đều bị những người buôn bán bên
đường lớn tiếng rao hàng chào mời các loại mặt hàng.

Bách Lý Minh Nguyệt rất nhẫn nại nghe tiểu thương nước miếng tung bay, lúc thích hợp thì chen vào vài câu làm như hỏi thăm, đôi lúc cũng có thể hỏi được chút tin tức cần thiết.
Tới gần trưa, những hàng quán lưu động bán đồ ăn lục tục xuất hiện ở hai bên đường, đi đến đầu ngõ, một mùi hương dầu sôi bay tới, bước chân Thất Huyền dừng một chút, Bách Lý Minh Nguyệt nhìn về phía trong ngõ, thấy mái tường có khắc ba chữ “Ngõ Táo Lê”, là con đường ăn vặt nổi danh xung quanh đây, liền kéo tay nàng đi vào trong.
Những hàng quán bên đường san sát nhau, ở cửa mỗi quán đều tụ tập một nhóm khách nhân, cực kỳ náo nhiệt.

Thất Huyền hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ cần nắm tay Bách Lý Minh Nguyệt thì không cần lo lắng sẽ lạc đường, thả lỏng người nhìn ngắm cảnh tượng chung quanh, chỉ cảm thấy thân thiết thú vị, người lẫn vật muôn hình muôn vẻ, cũng không phải tất cả đều đáng ghét.
Khi còn bé cũng từng theo cha mẹ đi phố luồn ngõ, nàng và tiểu muội thích ăn đồ ngọt, mỗi lần ra ngoài đều đòi vào các hàng quán bán bánh kẹo ngọt, làm nũng trách cha quên thêm đường vào nước cốt mơ.

Mẹ nói nữ tử lưu luyến gia đình phần lớn hảo ngọt, đó là tư vị gia đình, cũng chỉ có cuộc sống ngọt như mật mới đáng giá làm nữ nhân lưu luyến.
Đang lúc nghĩ xa xăm thì nghe thấy bên tai vang lên âm thanh lanh lảnh, cúi mắt nhìn thì thấy một bé gái đang bưng khay nhìn nàng cười, hai bím tóc sừng dê vung qua vung lại, nhoẻn miệng lộ ra hai hàm răng trắng, cất giọng thì thầm: “Đinh hương nhục quế sữa vải, tía tô sợi gừng quả hạnh, đại tỷ tỷ, tỷ muốn mua gì?”
Thất Huyền đảo mắt tứ phía, lúc này mới phát hiện mình được đưa đến trước cửa hàng bán bánh kẹo, Bách Lý Minh Nguyệt đứng phía sau cười nhìn nàng: “Nước lạnh giải nhiệt, canh thơm ích khí, cửa hàng mứt quả bánh ngọt này đều được làm từ trái cây, nàng chọn những món mình thích mang về quán trọ vừa uống trà vừa ăn.”
Sau khi vào cửa hàng, Thất Huyền phát hiện đa số là nữ tử trẻ tuổi ngồi bên trong, Bách Lý Minh Nguyệt tìm một cái bàn tròn sát góc ngồi xuống, đặt hòm thuốc ở bên chân.

Thất Huyền luôn cảm thấy phía này cực kỳ được chú ý, nàng để ý các cô nương bàn bên cạnh đều đang nhìn về bên này, thỉnh thoảng còn ghé đầu vào nhau thì thào to nhỏ.

“Các nàng ấy đang nhìn gì vậy?” Thất Huyền cảm thấy không thoải mái lắm.
Bách Lý Minh Nguyệt chỉ cười cười, bà chủ bưng lên hai chén nước lê đường, nhìn Thất Huyền chớp mắt một cái, cách cái bàn ghé vào bên tai nàng nói nhỏ một câu: “Tướng công tuấn tú quá, nên được nhìn chăm chú.”
Thất Huyền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra các cô nương này không phải đang nhìn nàng, mà là đang nhìn Bách Lý Minh Nguyệt.
Tướng công tuấn tú quá? Khuôn mặt kia có thể dùng tuấn tú để hình dung sao?
Đã quá mức khắc sâu hình ảnh hoa nhường nguyệt thẹn như mẫu đơn của hắn, so với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm kia thì khuôn mặt thật này bình thường hơn, giảm chút yêu mỵ, nhưng lại thêm vài phần ung dung tự tại, có điều lại khác hẳn với những thư sinh yếu đuối tay không rời sách, khôn khéo lão luyện, đối nhân xử thế đều rất ổn thỏa, vả lại… còn rất giỏi quan sát sắc mặt, mỗi lần vào đúng lúc nàng cần gì, không cần phải nói, hắn cũng phát hiện ra và thỏa mãn kịp thời.
Thất Huyền rất khó cẩn thận được như vậy, cho dù chú ý quan sát, cũng không nhìn ra được hắn thích cái gì, cần cái gì, có thể là bởi vì… gần đây bất cứ chuyện gì hắn làm cũng đều lấy ý muốn của nàng làm chính.

Vì sao lại đối tốt với nàng như vậy? Là muốn trái tim của nàng sao? Vốn tưởng rằng đó chỉ là lời nói đùa, nhưng nếu đó là sự thật… thì phải làm sao bây giờ?
Thất Huyền rũ mắt xuống, trong nước lê phản chiếu khuôn mặt nàng, khóe mắt đuôi mày sớm hiện lên vẻ mệt mỏi, nàng vốn định sau khi chấm dứt hận thù sẽ tìm cái am quán thanh tịnh sống hết quãng đời còn lại, nào ngờ rất nhiều chuyện lại không đơn giản như dự liệu, ba năm qua nàng bước vội vàng, chưa bao giờ từng ngừng lại, đêm ngủ cũng cực kỳ không an ổn, trong đầu như có vô số dây cung kéo căng, một khắc cũng không chịu thả lỏng.
“Đang nghĩ gì vậy?” Bách Lý Minh Nguyệt vươn tay vỗ vỗ mặt nàng.
Thất Huyền lắc lắc đầu, nhìn về phía hắn, khẽ cười nói: “Hơi mệt, hôm nay về quán trọ sớm một chút được không?”
“Đương nhiên được.” Bách Lý Minh Nguyệt tâm thần rung động, vì nụ cười tự nhiên hiếm thấy kia mà nhịp thở ngưng trệ, nếu lúc này nàng nói muốn lên cung trăng thì hắn cũng sẽ một lời đáp ứng không chút do dự.
Ngày xưa lúc tụ tập bạn bè còn từng trào phúng Chu U Vương sắc mê tâm trí, chỉ vì một nụ cười của sủng phi mà không tiếc đốt lửa đùa giỡn chư hầu [3], cuối cùng tới mức mất cả thiên hạ, nay cũng ít nhiều có thể trải nghiệm loại tâm tình này.
[3] Chu U Vương đốt lửa đùa giỡn chư hầu: Chu U Vương có sủng phi là Bao Tự, Bao Tự rất ít khi cười.

Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi giặc đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu.

Chu U vương đã sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để Bao Tự cười.

Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu.

Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì.

Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau.

Bao Tự ở trên đài trông thấy bật cười lớn.


U vương vô cùng vui mừng vì làm Bao Tự cười được.

Xong U vương lệnh cho các chư hầu rút quân về vì không có giặc.

Từ lần Bao Tự cười, U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa.

Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.

(Nguồn Wikipedia)
Thất Huyền bị hắn nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, hỏi nhỏ: “Nhìn gì vậy, trên mặt ta dính côn trùng sao?”
“Làm sao thế được? Nàng đẹp như đóa hoa, có dính cũng là dính ong bướm.” Bách Lý Minh Nguyệt không đứng đắn trêu ghẹo, cầm tay nàng đưa đến bên miệng hôn một cái, không để ý rằng mình cũng đang nói vớ vẩn —— vì ong bướm cũng là côn trùng.
Động tác thân mật khiến cho xung quanh xôn xao, Thất Huyền rút tay về, có chút không biết làm sao: “Ngươi —— đừng luôn như thế, cho dù là phu thê thật sự cũng nên tương kính như tân.”
Bách Lý Minh Nguyệt cười giống như chuột vừa trộm được mỡ, dù rằng khắc chế nhưng cũng không phải tán đồng với cái đạo lý “Cử án tề mi [4]” kia, chỉ vì muốn khiến nàng vui vẻ, ít nhất nàng bây giờ sẽ ngẫu nhiên thật lòng mỉm cười, sẽ đưa ra yêu cầu, cũng sẽ không tỏ vẻ bất mãn với hành động không thích đáng của hắn, so với trước kia hoạt bát hơn rất nhiều, càng giống như một con người có máu thịt.
[4] Cử án tề mi: vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, ở đây ý chỉ hai người luôn giữ lễ với nhau.
Nếu không có biến cố kia, sống trong gia đình hòa thuận, nàng hẳn có thể trưởng thành làm một nữ tử dịu dàng, cho dù là sau khi trải qua biến cố, có hao hết tâm tư ngụy trang thế nào đi nữa cũng không giấu được bản tính dịu dàng.
Để nàng hành tẩu giang hồ một mình —— quả nhiên vẫn là không nỡ.
Uống xong nước lê lại ngồi thêm một lát, sau khi đỡ nóng nực hơn, Bách Lý Minh Nguyệt mua hai hộp mứt quả rồi dẫn Thất Huyền đến quán đối diện chếch cửa hàng bán bánh kẹo ăn cơm.
Đầu bếp trong ngoài bận rộn, bếp trong nấu canh, bếp ngoài đổ dầu, bánh rán dầu mà Thất Huyền ngửi được ngoài ngõ chính là từ quán này truyền ra.
Trong quán này có món ăn vặt gọi là bánh cốt uyên ương(loại bánh làm bằng bột mì), trong chợ đêm có những quán chuyên bán, vỏ bánh mỏng hình vuông, lấy thịt gà muối làm nhân rồi gấp hai góc đối diện nhau lại nặn thành hình nụ hoa, làm một lỗ thoát khí trên bánh, dùng nan tre xâu hai cái thành một xiên, nhúng vào trứng đã đánh tan, cho vào chảo dầu tạo ra âm thanh xèo xèo, mùi thơm bốn phía, sau khi bày trí lên đĩa hoặc rưới một tầng nước sốt lên trên, hoặc rắc một ít tiêu bột, dùng tăm đâm vào lớp vỏ, hơi nóng kêu “phụt” một tiếng thoát ra bên ngoài, nghe vui tai mà ăn cũng thư thái.
Khi còn bé, mẫu thân Thất Huyền hay thích làm bánh cốt xem như trà bánh, nàng thích chấm tiêu bột cay cay, ngoài giòn trong xốp, dùng với canh nấm thơm ngon thật sự là miệng đầy hương vị, ăn mãi không chán.
Tám xiên mười sáu cái, đối với sức ăn yếu của nàng mà nói thì đã coi là con số đáng kể rồi, vì thế Bách Lý Minh Nguyệt đã cẩn thận chú ý cách làm bánh cốt và nước sốt này một chút, có lẽ mai sau sẽ có một ngày cần hắn tự mình xắn tay áo cầm muôi.
Chú thích:
Hình ảnh của lê hoa phiến


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận