Nguyệt Lạc

-

Vài ngày sau, Giang Vọng đột nhiên xin nghỉ học, Thịnh Ý tưởng anh chỉ là tạm thời có việc không đi học được, không ngờ suốt cả một tuần, anh đều không đến lớp.

Giữa trưa đến nhà ăn ăn cơm, Thịnh Ý giả vờ lơ đãng hỏi Lý Lâm về chuyện Giang Vọng, không ngờ cậu ấy còn ngạc nhiên hơn cô: "Trốn học sao?"

Thịnh Ý lắc đầu: "Thấy giáo không nhắc tới cho nên tôi cũng không rõ."

Lý Lâm cau mày giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu, cuối cùng nuốt lời nói vào trong bụng.

Cuối tuần, Thịnh Ý suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định dựa theo ký ức lần trước cô vô tình ở trong ngõ nhỏ gặp được Giang Vọng.

Ban ngày ở đây vô cùng sôi nổi, trong ngõ có rất nhiều quán nhỏ buôn bán hoa quả.

Tóc đỏ ngồi vắt chéo hai chân, ngồi ở trong một quầy hàng nhỏ phía trước, tay cầm quạt cói đang quạt gió.

Thật ra thì nhìn cậu ta cũng không xấu lắm, sửa soạn lại một chút thì có lẽ sẽ có khí chất của một du côn đẹp trai.

Chỉ là cách ăn mặc của cậu ta quá lôi thôi ---- áo ba lỗ đỏ, quần short đi biển màu đen có hoa màu xanh lam và một đôi dép xỏ ngón màu đen.

Đầu cắt húi cua, tóc vẫn là màu đỏ. Vừa nhìn thấy Thịnh Ý, hai mắt lập tức mở to kích động vẫy tay với cô.

Thịnh Ý dừng lại rồi đi qua, tóc đỏ hỏi cô: "Đến tìm anh Giang à?"

Thịnh Ý mấp máy môi, "ừm" một tiếng, nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: "Từ thứ hai tuần trước không thấy cậu ấy đi học, tôi..."

"À!" Không đợi cô nói xong, tóc đỏ đã làm ra dáng vẻ "Chuyện này tôi hiểu rõ nhất", "Mấy ngày gần đây chắc anh ấy không đi được đâu."

"Vì sao?"

Tóc đỏ lại ngồi xuống ghế rồi làm ra vẻ nặng nề thở dài: "Không phải cậu là bạn gái của anh ấy sao? Cậu không biết à?"

Thịnh Ý tim đập thình thịch: "Cái gì......Bạn gái?"

Tóc đỏ nói: "Thì lần trước đấy, không phải anh Giang bảo bọn tôi đừng trêu chọc cậu còn gì? Sau này Từ Sâm còn hỏi cậu có phải là bạn gái của anh ấy không, anh ấy không phủ nhận, không phủ nhận tức là thừa nhận rồi."

"À, Từ Sâm chính là người đi cùng bọn tôi vào tối hôm đó, chắc cậu không nhớ rõ đâu. Dù sao thì không phải ai lớn lên cũng phong lưu phóng khoáng, phong hoa tuyết nguyệt, độc nhất vô nhị đâu nhỉ."

Có lẽ cậu ta xem quá nhiều Người trong giang hồ, ngay cả giọng điệu cũng mang âm hưởng Hồng Kông. Thịnh Ý nghi ngờ cậu ta căn bản không biết rõ cách sử dụng những thành ngữ đó như thế nào.

Chỉ vì câu nói của cậu ta: "Không phủ nhận thì chính là thừa nhận rồi" khiến trái tim cô dâng lên một cảm xúc lưu luyến, nhưng ngay lập tức bỗng trở thành một cảm giác hoang mang khó tả, khiến cô không biết nên cười hay khóc.

Nhưng xuất phát từ một tâm tư nhỏ không thể nói ra thành lời, cô cũng không phủ nhận câu "Bạn gái", mà là hỏi: "Là chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt Tóc đỏ có hơi khó xử, ; "Chuyện này....Tôi nói ra sợ anh Giang biết được sẽ đánh tôi."

Thịnh Ý nói: "Tôi sẽ không nói là cậu nói cho tôi biết."

Cô là con gái miền Nam điển hình, giọng nói lúc nói chuyện nghe vô cùng dịu dàng, mềm mại mà êm dịu, vừa nhìn đã biết rất có sức thuyết phục.

Tóc đỏ nói: "Vậy đến lúc đó, anh Giang trách tôi thì cậu nhớ phải ngăn cản giúp tôi đó nhé, dù sao thì giữa hai người chúng ta cũng coi như là có quan hệ sinh tử."

Thịnh Ý đoán điều cậu ta đang nói hẳn là chuyển lần trước, cũng không thèm quan tâm đến việc cậu ta diễn đạt từ ngữ linh tinh, cô chân thành gật đầu.

Cậu ta nói: "Thực ra anh Giang cũng rất đáng thương."

-

Thịnh Ý dọc theo con gõ đi vào sâu bên trong, trên đường đi trong đầu chỉ toàn nghĩ đến những lời mà vừa này tóc đỏ nói cho cô biết.

"Thật ra nhà anh Giang không ở đây, anh ấy vẫn luôn ở nha dì Tô, nơi đó cũng chính là nhà của mẹ anh ấy. Dì Tô là một vũ công, từ lúc tôi lớn đến giờ, dì ấy là người dịu dàng và xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp....." Cậu ta nói đến đây nhìn Thịnh Ý một cái rồi lấy lệ: "Cậu miễn cưỡng được xếp ở vị trí số ba."

Thịnh Ý hỏi: "Thế người thứ hai là ai?"

Tóc đỏ nghẹn họng, trên mặt hơi mất tự nhiên: "Lo cho tốt chuyện của cậu đi, nhiều chuyện như vậy làm gì?"

Thịnh Ý: "....."

Tóc đỏ rút một điếu thuốc từ trong túi rồi lại thò tay vào tìm bật lửa, hỏi Thịnh Ý: "Cậu để ý không?"

Thịnh Ý lắc đầu.

Tóc đỏ lại nói: "Nhưng bà nội của anh ấy ở đây, bởi vì muốn ở bên cạnh bà nội cho nên phần lớn thời gian anh ấy đều sống ở đây, tôi cũng không biết vì sao bà nội anh ấy sống chết không chịu chuyển nhà nữa."

Cậu ta nói chuyện hồi lâu nhưng mãi không kể đến trọng điểm, Thịnh Ý hỏi: 'Sau đó thì sao?"

Tóc đỏ nói: "Cậu ấy còn có một người bố."

Nhìn thấy nét mặt Thịnh Ý có hơi im lặng, tóc đỏ nói: "Cậu nghe kể chuyện thì phải kiên nhẫn một chút."

Thịnh Ý: "........Ngài từ từ nói."

Tóc đỏ nói: 'Bố anh ấy là họa sĩ, thực ra hồi nhỏ tôi cảm thấy bố anh ấy rất giỏi, nhưng mà lúc đó còn bé mà có hiểu cái quái gì đâu." Cậu cười cười, trên môi nở một nụ cười mỉa mai: "Nhưng những người lớn xung quanh thường trào phúng cha anh ấy, nói ông ta vô dụng....Về sau tôi mới biết, họa sĩ vẽ tranh không nổi tiếng thì không được gọi là họa sĩ, mà nên gọi là 'kẻ vẽ tranh dở'."

Cậu nói: "Thật ra về nội dung cụ thể thì tôi cũng không biết rõ lắm, dù sao tôi chỉ biết trước kia bố anh ấy thường xuyên đánh dì Tô, nhiều lần bà tôi tới khuyên bảo nhưng cũng vô dụng, người đến khuyên còn bị bố anh ấy đánh, sau này không còn ai đến quản chuyện này nữa."

Thịnh Ý nhận thấy có sự khác biệt rõ ràng trong cách cậu ấy gọi bố và mẹ của Giang Vọng.

Tóc đỏ nói: "Thực ra cũng đã báo cảnh sát mấy lần nhưng cũng không hiệu quả, cậu cũng hiểu chuyện gia đình rồi đấy."

Điếu thuốc trong tay cậu sắp cháy hết, cậu bước sang một bên dập tắt nó rồi lại tiếp tục nói: "Khoảng thời gian đó bản thân tôi cũng có một đống chuyện cần làm nên không quá chú ý tới, chỉ biết sau này dì Tô tự sát, bố anh ấy ngày ngày đều không ở nhà. Mỗi lần trở về đều đòi tiền bà anh ấy, có mấy lần tôi nghe nói ông ta còn ra tay với cả người già."

"Anh Giang gặp ông ta lần nào đều đánh lần đó."

"Nhưng tôi cảm thấy thế này," Cậu nói: "Bà nội không chịu chuyển nhà có lẽ là do nhà của dì Tô ở khu biệt thự xa hoa, bảo vệ canh giữ quá nghiêm ngặt, bà ấy sợ bố anh Giang không vào được."

"Nói thế nào nhỉ, một người muốn đánh còn một người chịu đựng bị đánh. Chuyện này anh Giang không nên can thiệp vào."

"Không chỉ có chuyện này, khoảng thời gian trước mỗi lần bố anh ấy uống rượu say bí tỉ đều sẽ đến gây chuyện, anh Giang lại phải ra tay, kết quả bố anh ấy nói phải kiện anh ấy, nhưng tôi thấy kiện là giả, còn lừa tiền là thật. Gần đây không đi học là do phải xử lý chuyện này."

........

Phần sau cậu ta nói cái gì, Thịnh Ý đều không nghe rõ.

Trong lòng cô cảm giác như bị lấp đầy bởi một miếng bọt biển, bọt biển đầy nước, làm cả trái tim cô nặng trĩu.

Cô hoàn toàn không thể tiêu hóa hết được thông tin này bằng một cách tốt đẹp, mặc dù trước đây cô đã từng nghe nói đến một vài mảnh vụn câu chuyện về anh qua lời kể lẻ tẻ của dì và nhìn thấy được từ tính cách của Giang Vọng, nhưng không thể bằng việc người khác trực tiếp kể tường tận cho cô nghe như lúc này.

Cô cảm thấy trong lòng rối tung lên, theo bản năng đi về phía nhà anh. Thực ra cô cũng không biết liệu anh có ở nhà hay không, càng không biết nếu cô nhìn thấy anh ở nhà thì liệu cô có thể nói gì và làm gì.

Nhưng trái tim vừa đau vừa lo lắng tràn ra khắp lồng ngực, cô cũng không có cách nào bình tĩnh tự hỏi bản thân, chỉ muốn đi nhanh đến gặp anh.

Muốn biết anh có ổn không.

Cô liên tục lặp lại từng hình ảnh mà tóc đỏ vừa mới miêu tả cho cô vào trong đầu. Thường thì khi thích một người, trái tim rất dễ đồng cảm với nỗi đau của người mình thích. Cảm giác đau lòng khiến cô cảm thấy vành mắt mình cay cay.

Cô hít sâu một hơi, đại não còn chưa kịp phản ứng thì bất ngờ nhìn thấy Giang Vọng.

Vào thời gian đó, ánh nắng trưa rực rỡ, gần đến giờ ăn trưa, con hẻm dần trở nên yên tĩnh. Đôi khi, còn có thể nghe thấy tiếng gọi từ phụ nữ kêu con cái của họ về ăn cơm.

Giang Vọng đứng trước cổng nhà ở phía cuối con hẻm, ánh mắt tối đen, gương mặt như băng tuyết, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài màu đen.

Tóc trên trán rõ ràng chưa được chải gọn, mềm mại rũ xuống trước mắt.

Cảm xúc mạnh mẽ trong lòng Thịnh Ý vẫn chưa phai nhạt, đột nhiên trông thấy người muốn gặp, nước mắt nhất thời không thể kìm chế, trào dâng mãnh liệt.

Đôi mắt của cô vô cùng đỏ, môi cũng khẽ run. Ánh mắt rơi vào hộp giữ nhiệt trong tay anh, cô không suy nghĩ mà liền hỏi: "Cậu định đi đâu?"

Giang Vọng cau mày không trả lời cô, Thịnh Ý lúc này mới phác giác ra câu hỏi này có hơi đường đột, cô hít một hơi thật sâu muốn áp chế lại nước mắt sắp rơi xuống nhưng trái tim lại càng thêm đau.

Cô hít mũi nhưng hốc mắt vẫn trở nên ướt đẫm.

Giang Vọng hờ hững nhìn cô.

Thịnh Ý cúi đầu, giọng nói êm dịu: "Cậu....Đã rất nhiều ngày cậu không đi học, tôi....tôi..." Trong đầu còn đang sắp xếp từ ngữ phù hợp thì Giang Vọng đột nhiên nói: "Tôi xin nghỉ rồi."

Tiếng nói của Thịnh Ý dừng lại, hồi lâu mới nói: "Hóa ra là vậy."

Bầu không khí nhất thời im lặng, ngừng lại một lát Giang Vọng lại hỏi: "Còn chuyện gì sao?"

Thịnh Ý phát hiện lần này gặp, thái độ của Giang Vọng vô cùng lạnh lùng. Mặc dù trước đây anh ta luôn giữ thái độ thản nhiên, nhưng lúc đó sự thản nhiên được bao bọc bởi những bông tuyết mềm mại của mùa xuân. Nhưng bây giờ, những bông tuyết ấy đã được thay thế bằng băng tuyết.

Dù bề ngoài có vẻ không có nhiều khác biệt, nhưng bên trong lại là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Cổ họng của cô vô cùng bí bách và khó chịu. Dù đã suy nghĩ rất lâu nhưng cô cũng không biết mình có thể nói gì. Mối quan hệ giữa hai người luôn duy trì ở mức độ nhạt như nước, bước thêm chính là vượt qua giới hạn. Cô không có tư cách và cũng không đủ thân phận để hỏi anh điều gì.

Cuối cùng cô chỉ có thể lắc đầu, Giang Vọng cũng không nói thêm gì nữa. Ngay cả câu "Tạm biệt" cũng lười nói, trực tiếp vòng qua cô rồi đi thẳng.

Trong khoảng khắc lướt qua nhau chỉ bằng một cái chớp mắt, Thịnh Ý không nhịn được hỏi: "Cậu.....khi nào thì cậu đi học."

Thiếu niên dừng lại, Thịnh Ý quay người nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy gò mà thẳng tắp của chàng trai ấy.

Anh giống như đang cười, có chút lạnh lùng xen lẫn vẻ trào phúng.

"Thịnh Ý," Anh nói, "Nguyên Sơ Nam nói gì với cậu rồi?"

Thịnh Ý sửng sốt, "Hả?"

Giang Vọng nói: 'Tóc Đỏ."

Tim Thịnh Nghị đập thình thịch, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tóc Đỏ cách đó không xa đang làm những cử chỉ kỳ lạ với cô.

Thịnh Ý: "...."

Cô còn chưa bán cậu ta, sao cậu ta lại tự đến đầu thú rồi?

Giang Vọng quay người, gió xuân vén tóc mái lên, để lộ vầng trán đầy đặn và mịn màng.

Ánh mắt anh rơi vào đôi mắt đỏ hoe của Thịnh Ý, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng.

Anh nói: "Có phải đám con gái các cậu rất thích đóng vai làm chúa cứu thế không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui