Nguyệt Lão Sẽ Duyên Tú Cầu Dẫn Lối


Từ nhỏ, mọi thứ của Yến Kỳ Hiên đều như ý muốn, y chưa bao giờ phải bận lòng suy nghĩ hay lo lắng về bất cứ chuyện gì.

Nhưng chuyện xảy ra tại Hà phủ khiến lần đầu tiên y phải trằn trọc suy nghĩ trên giường rồi dẫn đến bị mất ngủ.Sáng vừa tỉnh giấc, Yến Kỳ Hiên quần áo chưa chỉnh tề thì cửa phòng bật ra, một toán nha sai hùng hổ đi vào, vừa thấy y đã tiến đến bắt giữ.

Sau đó, y bàng hoàng nghe tin, tối qua tại tiệm cầm đồ xảy ra một vụ trộm cắp, đánh bị thương chủ tiệm, hung thủ lúc chạy trốn đã sơ ý làm rơi miếng ngọc bội.

Có người nhìn thấy y thường đeo miếng ngọc này bên người nên đã báo lên nha môn.

Yến Kỳ Hiên lúc đầu cứ nghĩ đây là sự hiểu lầm, nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc bội trong tay nha sai, y mới hiểu rõ.

Đây chẳng phải là miếng ngọc bội đính ước mà y đã để lại Hà phủ hôm qua sao? Nếu y đoán không lầm thì tiệm cầm đồ kia cũng thuộc thuộc sản nghiệp của Hà phủ, họ đang cố tình gây khó để ép giao ra hôn thư."Đại nhân, đã tìm thấy vật chứng."Thấy một tên lính từ trên giường mình lôi ra một thanh ngọc như ý, Yến Kỳ Hiên giật mình.

Rõ ràng khi nãy nó không tồn tại.

Hay lắm! Thì ra chỉ vì muốn lấy hôn thư mà Hà phủ còn dám cấu kết với quan phủ vu oan giá họa.

Không ngờ họ lại dám làm những điều sai trái thế này.


Nơi đây là kinh đô dưới chân thiên tử, họ làm như vậy thì có khác nào đang qua mặt hoàng thượng.Yến Kỳ Hiên cứ nghĩ khi lên công đường, chỉ cần y biện luận thì có thể chứng minh mình vô tội.

Nhưng, y không hề được áp giải lên công đường thẩm vấn, y được đưa thẳng đến đại lao, rồi bị đám nha sai không ngừng tra tấn.

Sau một ngày không lấy được khẩu cung như điều mình mong muốn, chúng quăng mạnh y vào trong.

Trời đã khuya nhưng Yến Kỳ Hiên vẫn không thể nào chợp mắt được, y đang rất đau.

Y không phải đau vì vết thương đang không ngừng chảy máu.

Y đau vì sự vong ơn phụ nghĩa, vì lòng người giả dối.

Năm xưa, vì được sư phụ cứu mạng, Hà phủ đã đề xuất lập ra hôn thư chứ đâu phải sư phụ khẩn cầu.

Vậy mà, giờ lão thái gia bên đó không còn, họ liền xem hôn thư kia chưa từng tồn tại.

Họ làm vậy không sợ Hà lão thái gia dưới suối vàng cũng không yên lòng mà đầu thai sao?**Cũng trong thời gian này tại trấn Thái Bình cách kinh thành khá xa, một thương nhân đang xem kinh thư thì bỗng nhiên thấy tim đau thắt, tách trà trên tay cũng bất cẩn làm đổ.

"Thật kì lạ! Sao mình lại có cảm giác đau thắt tim như thế này."_________________Liên tục ba ngày, đám nha sai không ngừng đánh đập, tra tấn Yến Kỳ Hiên, bắt y giao ra hôn thư nhưng y vẫn kiên quyết không nói dù chỉ nửa lời.

Điều này khiến những người giở trò phía sau vô cùng tức giận.Ngồi uống trà trong hoa viên, nhìn biểu đệ đồng thời là quan tứ phẩm, phụ trách nha môn Thuận Thiên trong kinh thành, Trịnh Quế Chi hỏi."Tiểu tử đó vẫn không mở miệng sao?""Vẫn chưa!" - Đường Kính Nghiệp trả lời.

- "Nhưng tỷ tỷ yên tâm, đệ nhất định khiến hắn cung khai.""Việc gì cũng phải có chừng mực, tra tấn thì được nhưng đừng để hắn mất mạng, dù gì đó cũng là đồ đệ của ân nhân cứu mạng lão gia nhà này.""Tên tiểu tử này rất ngoan cố, nếu không phải vì lợi ích cùng hạnh phúc cả đời của Mộng Sương, đệ nhất định tán thưởng hắn.""Tính tình tốt thì được gì.

Với gia thế thấp kém, lại nghèo kiết sát như thế mà muốn làm rể nhà ta thì đúng là mộng tưởng.

Theo ta thấy hắn chỉ đang nhẫn nhịn chờ cơ hội mà thôi, tên này nhất định bám vào Hà phủ ta không chịu buông, thật khiến ta đau đầu.""Tỷ yên tâm." - Đệ nhất định bảo bọn nha sai tiếp tục tra tấn cho tới khi hắn chịu nói ra hôn thư giấu nơi nào."Cần gì phiền phức như thế."Một giọng nói đầy uy nghiêm, lạnh lùng vang lên.

Thượng thư bộ hình, thần tử được hoàng thượng sủng ái, Lâm Kế Đạo xuất hiện.


Nhìn nương tử cùng người biểu đệ bên ngoại, ông nói."Ngay từ đầu đệ đã làm sai nên mới kéo dài thời gian, không thu được kết quả gì.""Xin nghe tỷ phu dạy bảo."Yến Kỳ Hiên từ nhỏ được đại ca nuôi dưỡng vô cùng cẩn thận, một cọng tóc cũng không làm rơi, một vết sướt nhỏ trên người cũng khiến đại ca lo lắng mất ngủ.

Nhưng ngay lúc này, vết thương đầy người, không chỗ nào trên cơ thể y mà không có vết roi đánh, vết thương mới cũ chi chít đan xen vào nhau.

Y bị trói chặt trên cột, hai tay và ai chân đều bị xích lại.

Lúc này, đám nha sai đang nghỉ ngơi uống rượu nên y được nghỉ ngơi một chút, chờ tiếp tục bị tra tấn.

Rồi, y nhìn thấy một tên nha sai từ bên ngoài đi vào, trên tay là một tờ giấy, hắn to nhỏ gì đó với đám nha sai đang ngồi uống rượu.Đám nha sai quăng bình rượu sang một bên, một tên giữ chặt y, một tên thì giữ tay y, ấn vào mực đỏ rồi điểm chỉ xuống tờ giấy."Các ngươi muốn làm gì?" Nhìn thoáng qua tờ giấy, nhận ra đó là tờ khẩu cung nhận tội, Yến Kỳ Hiên hỏi."Tiểu tử, khẩu cung ngươi đã tự nhận mình là hung thủ trong vụ án đánh người trọng thương, ăn cắp đồ trong tiệm cầm đồ, ngươi cũng đã điểm chỉ nhận tội.

Với tội danh này, ngươi nhất định bị lưu đày ra ngoài biên cương làm nha dịch.

Vì thế, khôn hồn thì ngươi hãy giao hôn thư ra đây, tội danh trên tờ khẩu cung này sẽ coi như xóa bỏ.""Các ngươi...""Tiểu tử, nghe lời bọn ta.

Bọn ta cũng rất nể phục ngươi nên bọn ta đang chân thành khuyên ngươi.

Mặc kệ ngươi giữ hôn thư với mục đích gì nhưng ta cam đoan ngươi một bước cũng không thể nào vào làm rể Hà phủ.

Hà Mộng Sương đó là nữ tử được toàn thể vương tôn công tử kinh đô yêu quý bảo vệ, nếu để chuyện này lộ ra, ngươi nhất định sẽ bị họ truy sát cho tới chết."Yến Kỳ Hiên không phải dạng ham vinh hoa phú quý hay muốn dựa vào nhà nương tử để đổi đời, y muốn giữ lại hôn sự này là vì đó là hôn sự mà sư phụ đã định, là hôn sự mà đại ca mong chờ.

Mấy ngày trước, đại ca còn hỏi thăm tình hình về hôn sự, đại ca nói rất mong chờ uống tách trà em dâu.


Đại ca hiện đang ở xa, đại tẩu lại đưa cháu trai đi lễ phật nên không có tại kinh đô, nếu để họ biết chuyện của y hiện tại thì giá nào cũng bỏ mặc mọi chuyện mà quay về tìm đến Hà phủ nói công bằng.

Y không muốn làm lớn chuyện.

Y muốn giữ lại hôn thư, muốn dùng thực lực, khả năng của mình để chứng minh cho người Hà gia biết họ đã lầm rồi.

Hơn thế, y cũng một lần được gặp vị hôn thê của mình.

Y muốn biết ý kiến của nàng, rằng mọi chuyện là chủ ý của phụ mẫu nàng, rằng nàng có đồng ý với họ không? Nhưng giờ đây, mọi suy nghĩ đó đều tan biến.

Người Hà gia đã tuyệt tình như thế, thì dù giữ lại hôn thư này cũng chẳng còn ý nghĩa, vì thế, Yến Kỳ Hiên đồng ý, mang theo nha sai về lại phòng trọ, lấy hôn thư được giấu kĩ trên góc giường ra để đổi lại tờ khẩu cung kia."Khẩu cung này sẽ do Hà phủ giữ." - Quản gia của Hà phủ nhận lệnh lấy hôn thư nói.

- "Thượng thư đại nhân đảm bảo ngươi không mở miệng thì khẩu cung này sẽ không bao giờ xuất hiện.""Vậy nhờ ngươi chuyển lời này của ta đến Hà đại nhân, bảo ông đã sai rồi.

Sau này, nhất định ông ta sẽ ân hận.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận