Nguyệt Luyến Lạc Hoa


Không ngoài dự đoán của nàng, sau khi nàng không chút lưu tình đuổi thẳng cổ Tố Tinh ra khỏi phủ quận chúa, trong phố đã bắt đầu có tin đồn không hay.

Họ nói nàng ỷ thế hiếp người, ngay cả công chúa hoàng gia nàng cũng không để vào mắt.

Lý Tố Tinh lâu ngày không gặp biểu tỷ, muốn tới gặp nàng chuyện trò nhưng nàng lại bận vui vẻ với nam sủng, làm cho Tố Tinh tức tới phát khóc rồi bị đuổi ra ngoài.
Quả là nực cười!
“Quận chúa, ta có thể ra ngoài không?” Cảnh Nghi tới tìm nàng, muốn ra ngoài mua ít đồ.

Vương Nguyệt không cần nghĩ ngợi đã đồng ý.

“Đây cũng không phải trong cung, ngươi muốn thì cứ ra ngoài, chỉ cần báo lại là được, không cần phải xin phép như vậy.

À, nhân tiện mua cho ta một ít bánh nướng ở con phố phía Đông, đối diện hiệu y phục lớn.”
“Quận chúa thích ăn bánh ở đó sao?”
“Ừm, bánh ở đó rất ngon, độ ngọt cũng vừa phải.” Vương Nguyệt qua loa đáp.


Nàng còn đang bận xử lí một số việc còn sót lại ở quân doanh, không rãnh tiếp chuyện với hắn.

Cảnh Nghi cũng không hỏi thêm gì mà đi ra ngoài.
Ra ngoài phố, không biết vì sao mọi người đều nhìn hắn với một ánh nhìn rất kì lạ mà cho tới tận lúc xếp hàng chờ mua bánh cho nàng hắn mới biết.

Bởi vì chỗ này bán bánh ngon có tiếng nên có rất đông người chờ, phải xếp hàng rất dài.

Trong lúc xếp hàng, vài người bàn tán với nhau, có lẽ do họ không biết hắn đang đứng ở đó.

Nghe xong câu chuyện, hắn nhíu mày quay lại hỏi: “Hai vị cô nương này… không biết nghe chuyện đó từ đâu ra?”
Hai vị cô nương đứng sau hắn thoạt đầu là ngây ngẩn trước vẻ đẹp của hắn, rồi lại giật mình vì hắn chính là nhân vật trong câu chuyện mà mình vừa nói.

Họ ấp úng rồi đáp: “Là… là người trong thành truyền tai nhau.”
“Loại chuyện này sao có thể truyền đi ngang nhiên như vậy? Thanh danh của quận chúa thì sao đây?” Hắn nhíu mày.

“Không biết ta có thể giải thích thay không?”
“A… giải thích… giải thích thế nào?” Một cô nương ấp úng hỏi lại, vài người dân gần đó cũng tụ lại hóng hớt.

Cảnh Nghi điềm đạm nói: “Ta thân là người ở tỏng phủ quận chúa có thể làm chứng, là Lục công chúa tự ý xông vào phủ quận chúa, lúc ấy người còn đang xử lí công vụ.

Công chúa ngang ngược muốn đòi người từ tay quận chúa, bị người cự tuyệt nên mới thành ra cớ sự như vậy.

Mọi người cũng biết tính tình của Lục công chúa…”
Hắn chỉ cần nói tới đó, mọi người xung quanh đều tự khắc hiểu.

Gần đây những tin đồn về Vĩnh Ninh quận chúa lần lượt được gột rửa sạch sẽ, không ít người nghi ngờ là có người cố tình đổ vạ cho nàng.

Mà nếu nói về Lục công chúa, chuyện lần trước nàng làm loạn ở hiệu y phục người ta còn chưa quên.


Hẳn nhiên, bây giờ do chính miệng hắn giải thích thì có rất nhiều người tin.
Vương Nguyệt ngồi bên bàn, thoải mái nghe Cẩm Sắc kể lại chuyện xảy ra trên phố.

Kể xong, nàng ấy tấm tắc khen: “Tỷ xem, y thật sự rất tốt với tỷ.

Tỷ cũng hay thật đấy, nhanh như vậy đã thu phục được người ta.”
“Hắn đã làm việc tốt nhỉ?” Nàng cười nhạt.
“Đúng vậy đúng vậy, tỷ cũng nên ban thưởng cho y đi.” Cẩm Sắc gật gù, chỉ mong nàng tiếp xúc với hắn nhiều hơn một chút.
Vương Nguyệt gật đầu: “Được, vậy tới Trúc viện đi.”
Trúc viện cách Thiên Luân các của nàng rất gần, cũng là viện tử đẹp thứ hai trong phủ, chỉ kém nơi của nàng một chút.

Trúc viện giống như tên của nó, trồng rất nhiều trúc, mà nàng lại có cảm giác nơi này rất hợp với hắn.
“Cực công quận chúa tới đây rồi, sao quận chúa không cho người gọi ta tới?” Cảnh Nghi rót trà cho nàng.

Nàng cười nhẹ, lại nổi hứng trêu đùa: “Đây là tư phủ của ta, ta muốn đi đâu thì đi, muốn gọi thì gọi, ngươi quản được sao?”
“Đúng là ta không quản được.” Cảnh Nghi ngồi xuống cạnh nàng.

Nàng nhìn giáp căn phòng có treo mấy tấm thư pháp do tự tay hắn viết, rồi mới nói: “Ta nghe nói hôm nay trên phố ngươi đã giúp ta đính chính tin đồn nên muốn tới đây thưởng cho ngươi một chút, không muốn sao?”
“Đó là nhiệm vụ của ta, không cầu quận chúa ban thưởng.” Hắn rũ mắt, đáp lại.

Thưởng ư? Hắn sợ nàng lại bày trò gì đó.

“Ồ, ngươi không muốn ư? Không có yêu cầu nào sao?” Vương Nguyệt dò hỏi.
“Không có, đó vốn là việc ta nên làm.

Quận chúa không cần bận lòng.” Cảnh Nghi vẫn giữ nguyên vẻ mặt hết sức cảnh giác.

Vương Nguyệt bĩu môi, lại nhớ tới tấm thiệp mời vừa được gửi tới phủ lúc trưa, nàng hỏi: “Sắp tới hình như là sinh thần của Thẩm đại tiểu thư, ngươi có muốn về không, ta giúp ngươi chuẩn bị lễ vật.

Dẫu sao nàng ta cũng là…” là người trong lòng ngươi.
“Không cần!” Nhắc tới Giai Kỳ, tâm trạng của hắn liền xấu đi trông thấy, cơn giận rồi lại chuyển qua nàng.

“Trúc viện nhỏ bé này xem ra không chịu nổi đặc ân của công chúa, người hẳn là nên về Thiên Luân các thôi.

Ta cảm thấy hơi mệt, đem nay cũng không phục vụ người được.

Người nên về thôi, tránh để nơi này làm bẩn chân.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận