Nguyệt Luyến Lạc Hoa


Sau khi Cảnh Nghi chạy trối chết khỏi Thiên Luân các, Vương Nguyệt ngâm nước thêm một lát là đã ổn trở lại.

tuy nhiên, tình huống vẫn có chút chật vật.

Sau khi khoác áo trở lại giường, nàng vẫn không tài nào ngủ nổi.

Lăn qua lăn lại một chút, nàng thoáng buồn vòng tay ra sau lưng, sờ lên vết sẹo, tự hỏi: "Rất xấu sao? Đáng sợ tới vậy à...?"
Nếu không, sao hắn chỉ mới nhìn và chạm vào thì liền bỏ chạy? Rồi nàng lại nhìn tay chân mình, thật ra vẫn còn vài vết sẹo nhỏ khác nữa.

Chỉ là chúng đều là vết thương nhỏ, lại nằm ở vị trí dễ thấy và được chăm sóc ngay nên mờ đi, nếu không tập trung nhìn sẽ không thấy được.

Nhưng vết thương ở sau lưng...
Khi ấy, quân giặc đang thắng thế, tình hình quân doanh vô cùng khó khăn, có được thuốc trị đã là may mắn, nói gì tới thuốc chữa sẹo - thứ mà ở quân doanh vô cùng hiếm hoi.

Lại nói, vết sẹo này đã có lâu rồi, cũng nằm ở vị trí khó thấy nên nàng vốn không quan tâm, có khi còn quên mất nó.

Nhưng nay...
"Haizzz, mai lại bảo Cẩm Sắc tìm thuốc tốt vậy." Vương Nguyệt thở dài.


Hình như không chỉ như vậy, da dẻ nàng cũng không được trắng mịn như những cô nương gia bình thường chứ nói gì tới đám quý nữ tay không chạm nước.
Chắc nàng cũng nên chăm sóc bản thân thêm một chút, tránh tình trạng như hôm nay.

Còn dáng người thì sao nhỉ? Dạo này nàng toàn ăn rồi ngồi, ít vận động, không biết có béo lên không.
Đến sáng hôm sau, không khí trong phủ có gì đó rất kì lạ, nàng không muốn để ý cũng không được.

Nha hoàn nhìn nàng cười tủm tỉm, mà Cẩm Sắc lại càng không giấu được ý cười.

Nhịn không được tò mò, nàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tỷ còn định giấu muội đấy à?" Cẩm Sắc cười đầy thần bí.

Vương Nguyệt mang vẻ mặt khó hiểu rồi chuyển sang hơi lo lắng, không lẽ...!chuyện tối hôm qua bị lộ?
"Chuyện gì cơ?" Vương Nguyệt vờ ngồi ngay ngắn lại hỏi.

Cẩm Sắc cười ranh mãnh: "Tỷ vờ ngay thẳng gì chứ? Trong phủ đều biết tối hôm qua tỷ tới Cúc viện đã chọc giận Thẩm lang quân, sau đó hắn đã tới tận Cúc viện đòi người, còn bế tỷ về phủ."
Nàng ấy áp sát tai nàng, hỏi: "Tỷ nói muội nghe đi, tối hôm qua hai người đã làm gì chưa?"
"Làm gì là làm gì?" Vương Nguyệt chột dạ.

May mà chuyện nàng bị hạ thuốc chưa lộ ra, nhưng tin đồn này có hơi...
"Tỷ ăn no rồi, ra ngoài đây.

À, muội chuẩn bị thuốc mờ sẹo cho tỷ, cả một ít dược phẩm dưỡng da." Vương Nguyệt buông đũa xuống, đi nhanh ra ngoài.

Cẩm Sắc vội theo hỏi: "Tỷ đi đâu đó?"
"Trúc viện." Nàng đáp.

Cẩm Sắc "ồ" một tiếng như đã hiểu, cười khúc khích rồi không đi theo nữa.

Nàng biết nàng ấy đang nghĩ cái gì, nhưng nàng lười giải thích.
Nàng thật sự đi tìm Cảnh Nghi, nhưng không phải đi tư tình mà là đi làm việc.
...****************...
Phủ của một số quan viên phạm tội tạm thời chưa xử lí được sẽ bị niêm phong, Tiêu phủ chính là một trong số đó.

Tiêu phủ nằm ở cuối dãy phố phía Tây, cách phủ quận chúa không xa lắm.

Kì thật phủ quận chúa trước là phủ vương gia, sau vì nàng muốn ở lại nơi phụ mẫu từng ở nên Lý Thụy mới cho sửa thành phủ quận chúa.

Cánh cửa lớn còn đang bị niêm phong, không thể vào bằng cửa chính nên Vương Nguyệt quyết định vào bằng cửa sau.

Hai người đánh xe ngựa vòng ra phía sau Tiêu phủ, lợi dụng vắng người mà nhảy qua tường vào bên trong.
"Quận chúa muốn điều tra lại gì sao?" Cảnh Nghi hỏi.
"Chỉ là xem lại một chút thôi." An oán năm xưa nói Tiêu phủ tạo phản, nếu vụ này cũng giống với cách mà Lý Thụy từng dùng để hại nàng, vậy nó sẽ lưu lại không ít chứng cứ.

Hơn nữa, nàng còn có việc khác...
Hai người tiếp tục đi xung quanh xem xét.

Nơi này đã lâu không có người chăm sóc, cỏ mọc cao, tường đầy rêu và một số chỗ còn bị hư hỏng.

Lúc đi vào một viện tử, nơi có một hồ nước lớn, Vương Nguyệt nhìn nó rồi bảo: "Trước ta từng theo phụ thân ghé qua Tiêu phủ lúc còn hưng thịnh.

Ta đoán chắc là ở chỗ này, ta đã từng cứu một đứa trẻ.

Gọi là đứa trẻ chứ lúc ấy có lẽ hắn lớn hơn ta, chỉ là trông rất ốm yếu, ta cũng không nhìn rõ mặt."
Cảnh Nghi sững người.

Không phải Thẩm Giai Kỳ mới là người phát hiện ra hắn sao? Tại sao lại thành nàng?
"Vậy sau đó thế nào?" Hắn hỏi.

Vương Nguyệt đáp: "Ờ, sau khi ta kéo hắn lên bờ thì định đi gọi người tới vì xung quanh không có ai.

Nhưng ta vừa đi khỏi thì đã có một cô nương khác tới, nha hoàn bên cạnh nàng ta đã giúp đưa hắn đi.


Còn ta vì toàn thân ướt sũng nên bị phụ thân lôi về.

Sau đó thế nào ta cũng không rõ lắm." Thậm chí, ngay cả dung mạo đứa trẻ đó thế nào nàng cũng chẳng nhớ.
Sau câu chuyện phím, hai người lại tiếp tục đi xung quanh tìm kiếm.

Đi hết phủ rồi mà vẫn chẳng được gì, Vương Nguyệt thở dài ngao ngán: "Không có rồi." Thật uổng công nàng tới đây.
"Quận chúa đang muốn tìm cái gì? Người nói đi, biết đâu ta giúp được." Cảnh Nghi hỏi.

Vương Nguyệt cầm một nhánh cây vẽ vời xuống nền đất bên dưới: "Một số đồ tư mật mà các võ tướng hay âm thầm chuẩn bị phòng trường hợp khẩn cấp.

Ngươi hiểu ý ta không?"
"Ý quận chúa là...!âm thầm nuôi binh lực?"
"Ừ, người như Tiêu tướng quân luôn có chuẩn bị kĩ càng, chắc chắn sẽ không thiếu.

Nhưng những binh lính đó thường không được huấn luyện ở gần kinh thành, cũng hiếm biết mặt chủ tử, thường làm việc qua quân lệnh hay một vật nào đó."
"Người đang tìm vật đó?"
"Ừ."
"Hình như...!có một tấm hổ phù..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận