Đáp án của nàng có ngay sau đó.
Khi ám vệ đưa hai đứa trẻ trở lại chỗ mẹ chúng còn dẫn theo một người đàn ông.
Người này có lẽ là phụ thân của hai đứa trẻ.
Vương Nguyệt vốn chẳng muốn quan tâm lắm, đã có được thứ mình cần nên nàng định ra về.
Nào ngờ người đàn ông đó vừa nhìn thấy nàng đã sợ hãi quỳ thụp xuống, gương mặt tái nhợt vái lạy: “Điện… điện hạ… điện hạ tha mạng… ta thật sự bị ép…”
“Có chuyện gì?” Giọng nữ tử cất lên, người đàn ông mang gương mặt sững sờ đó nhìn nàng, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Vương Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, sau đó nhấc chân đi lại.
Càng nhìn rõ gương mặt nàng, vẻ mặt hắn càng hoảng loạn: “Thái… thái tử điện hạ…”
Thái tử? Nàng có chỗ nào giống thái tử? Trước nay mọi người đều nói nàng rất giống phụ thân, là phiên bản nữ nhi của Phiên vương gia chứ chưa ai nói nàng giống kẻ nhu nhược đang ở trong Đông cung kia.
Nàng lại nhìn người đàn ông này, tuổi cũng ngoài năm mươi, đã lâu không ra bên ngoài.
Nếu vậy, Thái tử mà hắn ta nhắc tới chính là… phụ thân nàng?
“Ngươi là ai, biết phụ thân ta sao?” Nàng hỏi, nàng không nhớ mình từng biết người này.
Người đó cúi gầm mặt không nói nữa.
Lúc này, A Hoa chạy về phía hai đứa trẻ, quỳ xuống bên người chồng và nói: “Phu quân, ban nãy có một đám người kéo tới nhà chúng ta, là vị điện hạ này đã ra tay tương trợ, cứu thiếp và hai con.
Chàng…”
“Là vậy à…” Người đàn ông nhìn về phía mấy xác chết nằm la liệt ở phía sau, lại quỳ rạp xuống dập đầu: “Không biết thần có thể gọi điện hạ là gì?”
“Đây là Vĩnh Ninh quận chúa, quận chúa duy nhất đương triều.” Cảnh Nghi lên tiếng thay nàng.
Người đàn ông lại dập đầu, chậm rãi nói: “Vốn dĩ nên gọi người là Đại công chúa, nhưng tất cả là do lỗi lầm của thần mà ra thế này.”
“Ý ngươi là sao?” Vương Nguyệt có chút run rẩy.
Hắn ta… có liên quan tới việc của phụ thân nàng năm xưa?
“Thần vốn là thị vệ bên cạnh Thái tử điện hạ, năm đó… năm đó thần vì nghe lời xúi giục, nhận tiền vàng của kẻ khác mà tạo giả tai nạn, khiến Thái tử gặp nạn mà tàn phế… Thần tội đáng muôn chết, quận chúa trách phạt thần ra sao cũng được.” Kẻ đó lại dập đầu, nước mắt ứa ra trong sự ngỡ ngàng của nàng.
Nàng vốn… vốn đã cho người đi điều tra nhưng chưa có hồi âm.
Kết quả bây giờ lại…
“Ngươi nói… chính ngươi làm phụ thân ta… ngã ngựa…” Vương Nguyệt lặp lại.
Kẻ đó nặng nề gật đầu: “Khi đó thần còn trẻ, vì cái lợi trước mắt mà phản bội chủ tử, mấy mươi năm qua vẫn luôn đau đáu trong lòng.”
“Ngươi… nói rõ ràng chi tiết ra, nhanh!” Vương Nguyệt rút kiếm chĩa thẳng vào cổ hắn ta, tốc độ nhanh tới nỗi làm những người xung quanh phải giật mình.
Cảnh Nghi sợ nàng xúc động, vội ngăn lại: “Quận chúa, bình tĩnh một chút.”
Tay hắn chạm vào bạn tay nàng, sự ấm áp bao phủ lấy làm Vương Nguyệt bình tĩnh hơn một chút, theo động tác của hắn mà từ từ chĩa kiếm xuống đất.
Người đàn ông cũng không còn quá hoảng loạn, bình tĩnh trả lời: “Năm đó, kẻ đứng sau đã trả cho thần ba mươi lượng vàng để thần động tay chân vào xe ngựa của điện hạ, sau đó giả chết bỏ trốn.
Nhưng không ngờ sau khi xong chuyện thần lại bị truy đuổi gắt gao, hết cách chỉ còn có thể trốn vào rừng.
Sau đó thần gặp được A Hoa, cùng nhau lánh nạn ở đây.
Có một lần… thần lên núi kiếm củi đã gặp được Phiên vương điện hạ và vương phi, nhưng khi thần định gặp điện hạ để thú tội thì lại thấy sơn tặc tới vây giết.
Sau đó… kẻ đứng sau đã xuất hiện, cũng là kẻ đã sai khiến thần năm xưa.”
“Là ai? Kẻ đó là ai?” Vương Nguyệt gằng giọng hỏi lại.
Khó trách đôi phu thê này lại trốn ở đây mười mấy hai mươi năm, dù con cái đã lớn cũng không ra ngoài.
Bởi vì cả hai đều đang bị truy sát thì sao mà dám lộ diện?
“Là đương kim thánh thượng Lý Thụy.”
Câu trả lời thật sự không nằm ngoài dự đoán của nàng nhưng vẫn làm nàng choáng váng.
Vương Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Nguoi có biết tội vu cáo sẽ chịu phạt gì không?”
“Thần có bằng chứng, người theo thần về nhà, thần sẽ giao lại cho người.
Chỉ xin…”
“Ta biết rồi.” Nàng thở dài, hẳn là xin không đụng tới vợ con hắn?
Rồi nàng lại liếc nhìn mấy cái xác nằm la liệt gần đó.
Những sát thủ này xuất phát từ hoàng cung, nói vậy mục tiêu của chúng ban đầu là kẻ này, A Hoa chỉ là bị liên lụy.
Kiếp trước vì nàng không cứu kịp họ nên không thể điều tra ra gì cả.