Sau khi nhận được mảnh giấy đã nhàu nát cùng vài quan tiền có khắc chữ, Vương Nguyệt ra về.
Lá thư này không chỉ ghi rõ người gửi mà còn có cả ấn ngọc của Đông cung làm tin, quan tiền này cũng chỉ có thể lấy từ quốc khố.
Mặc dù chuyện này không nằm ngoài dự đoán nhưng Vương Nguyệt vẫn có chút bần thần.
Tất nhiên nàng vẫn sắp xếp cho gia đình hai kẻ kia một cách chu toàn, dẫu cho chúng đã gây ra tội lỗi không thể dung thứ.
Nàng còn cần bọn họ làm chứng, họ vẫn còn giá trị lợi dụng nên nàng sẽ đảm bảo cho họ an toàn, huống hồ chi nàng còn hứa trước.
Hơn nữa, hai đứa trẻ hãy còn nhỏ, nàng không muốn chúng phải trải qua hoàn cảnh giống mình năm xưa, phụ mẫu chúng có tội chứ chúng vô tội.
“Quận chúa, người định giải quyết thế nào?” Hãm hại Thái tử, mưu hại hoàng thất, hơn nữa lại còn không phải minh quân được lòng thiên hạ.
Trong triều rất nhiều bá quan không vừa lòng đương kim thánh thượng nhưng lại không dám nói.
Nếu nàng vạch trần chuyện này ra, chắc chắn sẽ được rất nhiều bá quan ủng hộ.
“Dù sao bây giờ hắn ta vẫn là đương kim thánh thượng.
Vua là thiên tử, lệnh vua không cãi được, chỉ ngần ấy tội ác không đủ để lật đổ hắn.” Vương Nguyệt trầm ngâm.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng bỏ qua.
Không quang minh chính đại được vậy nàng dùng cách khác.
Ngẫm nghĩ một lúc, Vương Nguyệt nhìn hắn rồi nghiêm túc nói: “Ta có thể giúp ngươi tìm lại hổ phù của Tiêu tướng quân.
Nhưng ta có một điều kiện.”
Cảnh Nghi giật mình, trong lòng cũng đã thầm đoán được nàng muốn làm gì.
Nhưng để chắc ăn, hắn vẫn hỏi lại: “Quận chúa có điều kiện gì?”
“Ta… sẽ mượn binh lực đó.” Vương Nguyệt cũng không rõ tại sao mình có thể thẳng thắn với hắn như vậy.
Tự ý chiêu binh, việc này nếu tới tai hoàng đế nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay.
Mà trong tình thế này, nàng muốn chiêu binh chỉ có thể có một mục đích mà thôi.
Cảnh Nghi nghiêm túc nhìn nàng, không trả lời.
Hắn biết nàng định làm gì nên sẽ không hỏi, tránh cho tai bay vạ gió, có kẻ thứ ba nghe được thì không hay.
Chỉ là trước nay dù chí hắn có lớn tới đâu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tạo phản.
Hắn không sợ, sẵn sàng vào sinh ra tử với nàng, nhưng nếu bây giờ hắn đồng ý ngay sợ là sẽ làm nàng xúc động, chưa kịp suy nghĩ thấu đáo.
Hắn biết thù nhà phải báo, biết bây giờ Vương Nguyệt đối với hoàng thất chỉ có căm hận, biết kẻ đang ngồi trên ngai vàng kia vốn không xứng đáng, nhưng hắn lại có chút dè chừng.
Dẫu sao phe cánh tham quan đứng về phía Lý Thụy không ít, số còn lại cố gắng giữ mình trung lập, mặc kệ mọi thứ chỉ nhắm mắt mà đi.
Số dám đứng về phía Vương Nguyệt đã ít, lại còn không có nhiều sức đe dọa bởi đều bị Lý Thụy chèn ép từ lâu.
Hai gia tộc ủng hộ Phiên vương hùng mạnh nhất là Tiêu gia nay đã lụi tàn, thứ hai là lão tướng quân nhưng nay lại không còn nhiều tiếng nói trong phủ.
Hơn nữa, nay Phiên vương đã mất, có mấy ai dám chấp nhận Vương Nguyệt lên làm nữ đế?
“Quận chúa cho ta thêm thời gian.” Hắn trả lời.
Bây giờ tâm tình nàng đang bất ổn, phải chờ nàng bình tĩnh cái đã.
Hơn nữa… hắn còn muốn lợi dụng chuyện này một chút.
“Ờ.” Vương Nguyệt lập tức không vui.
Vì sao hắn lại do dự? Hay là hắn sợ hãi khuất phục hoàng đế?
A! Quên mất! Bạch nguyệt quang của hắn bây giờ đã được xem là một nửa hoàng thất, tương lai nàng ta chính là mẫu nghi thiên hạ, một tương lai hào nhoáng mà bất kì nữ tử nào cũng ao ước.
Nếu cùng nàng tạo phản, nàng thua thì hắn chết, nàng thắng thì Thẩm Giai Kỳ sẽ mất đi tất cả, vậy nên hắn do dự.
Hứ! Đồ ngu! Năm xưa chính Thẩm gia khiến hắn nhà tan cửa nát, vậy mà bây giờ hắn lại lo lắng cho nữ nhi nhà người ta.
Đúng là đồ ngu! Ngu hết thuốc chữa!
“Quận chúa… sao người lại bực mình rồi?” Cảnh Nghi không khỏi ngạc nhiên.
Ban nãy là âm thầm oán hận, sát ý rõ ràng, bây giờ lại thành cáu kỉnh không rõ nguyên nhân, cứ như ai đó vô ý dẫm phải cái đuôi đang ngoe nguẩy của nàng.
“Ta không có bực mình! Hừ! Ngươi tự về Trúc viện đi, ta đi Cúc viện!” Nàng tức giận rời đi.
Không biết từ lúc nào mà Cúc viện đã trở thành nơi để nàng xả giận, cứ không muốn gặp mặt Cảnh Nghi là nàng lại trốn tới chỗ đó.