Động tĩnh ở Cúc viện rất lớn, rất nhanh trên dưới phủ quận chúa đều đã biết chuyện Đường Yến không biết điều muốn ám sát quận chúa.
Việc này đã làm cho đám nô tài trong phủ rất bất bình, nếu không phải nàng dặn phải giữ mạng cho hắn ta thì có lẽ hắn ta sẽ sớm bị tra tấn đến chết.
Nàng bỏ về Thiên Luân các, đương lúc dùng bữa thì Cảnh Nghi tới.
Nàng cau mày: “Không gặp.”
“Quận chúa, sao người lại không muốn gặp ta?” Cảnh Nghi không đợi sự cho phép của nàng đã tiến vào trong phòng.
Vương Nguyệt vừa nhìn thấy hắn là lại tức hết muốn ăn.
Nàng dằn đũa xuống, gằn giọng hỏi: “Ai cho ngươi vào đây?”
“Ta tới để xin lỗi quận chúa…” Mặc dù hắn còn chẳng biết mình sai ở đâu.
Vương Nguyệt hừ một tiếng, nàng biết tỏng hắn chẳng biết nàng giận cái gì đâu.
Nhưng nghĩ lại nàng còn cần hổ phù của phụ thân hắn, nếu cứng quá thì không ổn, chi bằng nhân nhượng hắn một chút.
Còn về chuyện hắn với Thẩm Giai Kỳ, mặc xác hắn! Hắn cứ thích lao đầu vào chỗ chết thì ráng mà chịu.
Qua hai ngày, Vương Nguyệt đã nhận được thông tin mà nàng cần có từ những ám vệ giỏi nhất.
Tiến độ này kì thật đã là chậm, bởi thông thường chỉ cần khoảng nửa ngày là nàng đã có được thứ mình cần.
Vương Nguyệt nhìn lá thư được gấp gọn trên bàn, trầm mặc hồi lâu.
Trong thư viết Tiêu tướng quân có một biệt viện ở sâu trong rừng cách xa kinh thành, không có người thứ hai biết.
Biệt viện này không có người ở, thỉnh thoảng Tiêu tướng quân mới ghé một lần và ngay cả phu nhân cũng không biết.
Hẳn nhiên, bởi vì Lý Thụy không biết tới sự tồn tại của hổ phù và biệt viện này nên mọi thứ mới còn an toàn.
Nhưng sự an toàn này không là tuyệt đối.
Hẳn Lý Thụy đã biết được chuyện những sát thủ hắn gửi đi thủ tiêu người đàn ông đều đã bị giết, phía hoàng cung sẽ tích cực điều tra.
Mặc dù nàng đã cho người xử lí hết những cái xác nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Lý Thụy sẽ không phát hiện ra.
Tránh cho đêm dài lắm mộng, nàng phải khởi hành càng sớm càng tốt.
“Tỷ muốn muội đóng giả thành tỷ sao?” Cẩm Sắc ngạc nhiên không thôi.
Vương Nguyệt gật đầu: “Ừ, cho gọi thầy thuốc tới nói tỷ bị đậu mùa, lúc nào cũng phải mang mạn che mặt.
Muội ở cùng tỷ lâu rồi, chỉ nhìn qua sẽ không có người phát hiện đâu.
Mấy kẻ trong hoàng cung kia cũng rất sợ chết, sẽ không triệu kiến tỷ.
Chỉ cần… muội dùng chút thuốc cho giọng hơi khàn là được.”
“Muội hiểu rồi.
Tỷ đi cẩn thận đó.”
Vậy là với sự giúp đỡ của Cẩm Sắc, Vương Nguyệt lén đưa theo Cảnh Nghi ra ngoài mà đến cả nô tài trong phủ cũng không hay biết.
Người ta cũng không nghi ngờ sự biến mất của Cẩm Sắc bởi trước đó nàng đã gọi Cẩm Sắc ra ngoài mua đồ, phải mất một thời gian mới trở về.
Thế nhưng, ngoài dự đoán, ra khỏi kinh thành được một đoạn thì nàng lại bắt gặp người quen khi đang dừng lại bên suối rửa mặt.
Vừa nhìn thấy nàng, kẻ đó liền vui ra mặt: “Quận chúa, người cũng tới đây đi săn sao?”
“Hào Kiện?” Nàng nghe nói hắn ra ngoài đi săn, nhưng trùng hợp thế nào lại đi săn ở đây? Rắc rối rồi đây, cũng may là hắn chỉ đi một mình.
“Thật trùng hợp, quận chúa có muốn cùng đi với ta không? Đi hai người sẽ an toàn hơn đó.
À! Ý là ta sẽ cần quận chúa bảo vệ…” Hào Kiện liếng thoắng không ngừng.
Chợt, một giọng nói xen ngang làm hắn giật mình đứng chết trân: “Quận chúa, ta đã nướng cá xong rồi, người qua ăn đi.”
“Ờ.” Vương Nguyệt quay lại nhìn Hào Kiện, đáp: “Tiếc quá, ta đã có bạn đồng hành.
Trương tướng quân nếu thấy không an toàn thì nên gọi người theo cùng thôi.”
“Quận chúa, đây là…” Hào Kiện nhìn Cảnh Nghi mang mấy con cá nướng thơm phức tới, không cam lòng mà hỏi: “… nam sủng mà người sủng ái?”
Vương Nguyệt trầm ngâm.
Nàng biết Trương Hào Kiện có cảm tình với nàng, cũng biết hai người là không thể và nàng cũng không có tình cảm với hắn, chi bằng dứt khoát một chút.
Thế là nàng trả lời: “Đúng vậy, ta đưa hắn đi du ngoạn, vì thế không thể nhận thêm người, rất mất hứng.”
“Quận chúa…” Hào Kiện có vẻ rất buồn lòng.
Rồi hắn chợt sáng mắt lên: “Vậy… vậy nếu ta rời nhà đến phủ quận chúa làm nam sủng thì sao?”
“Ngươi bị ngốc đó à?” Vương Nguyệt trợn mắt hỏi.
“Dù ngươi có làm thế thì phủ quận chúa ta cũng không thu nhận ngươi.”
“Sao người có thể tuyệt tình như thế chứ…”
“Trương công tử, quận chúa đã nói vậy, xin người chớ lôi thôi.” Cảnh Nghi không nhịn được mà đi lên.
“Công tử cho rằng việc đó dễ dàng lắm sao? Hay công tử cho rằng phụ mẫu công tử sẽ cho phép? Ta nghe nói phụ mẫu công tử đã sắp xếp cho người một vị hôn thê môn đăng hộ đối, công dung ngôn hạnh tài sắc vẹn toàn, công tử vẫn nên nghe lời phụ mẫu đi.
Đó mới là người phù hợp với công tử.”
“Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì mà lên giọng dạy ta hả?” Trương Hào Kiện là võ tướng, tính tình cũng không văn vở như Cảnh Nghi mà sổ sàng mắng thẳng: “Đừng cho rằng bây giờ quận chúa sủng ái ngươi thì ngươi có thể lên tiên, rồi nàng sẽ có chính phu, sẽ sớm không cần ngươi nữa thôi!”