Chuyện của Đường Yến qua đi, song Vương Nguyệt còn chưa chính thức đưa Cảnh Nghi lên vị trí “chính thất”.
Hắn cũng không nóng vội, cứ thong thả cho nàng thêm một thời gian.
Nhưng phủ quận chúa chưa an ổn được bao lâu thì lại có đợt “sóng ngầm” kế tiếp.
“Hắn lại tới à?” Vương Nguyệt buông bút xuống hỏi Cẩm Sắc.
Mấy ngày nay nàng vừa bận rộn xử lí công vụ, vừa phải cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị cho kế hoạch lớn sắp tới, bận tới mức quên cả ăn ngủ.
Thế nhưng có kẻ lại không biết điều mà làm phiền nàng liên tục.
“Vâng… Khương công tử lại tới, để lại một bát tổ yến chưng rồi đi rồi.
Tỷ có muốn dùng không?” Cẩm Sắc trả lời.
Vị ở Tùng viện kia chắc là ở không chán rồi, một ngày ba bốn lần cứ “tình cờ” xuất hiện trước mắt quận chúa, hoặc là mang đồ tới rồi đi ngay chẳng thiết gặp gỡ.
Hắn ta cố ý tỏ ra hờ hững, không quan tâm nhưng thực chất lại muốn nàng chú ý tới mình.
“Tỷ không ăn, đi bảo Cảnh Nghi làm mì cho tỷ đi.” Nàng xua tay, nàng thích ăn mỳ hắn nấu hơn.
Rồi như chợt nhớ tới gì đó, nàng bảo: “Báo với người bên Tùng viện, tối nay tỷ qua đó.”
“Tỷ à, làm vậy không sợ Thẩm lang quân sẽ giận sao?” Cẩm Sắc lo lắng, không thể cứ vì người có lảng vảng trước mặt là nàng liền ân sủng được, như vậy không tốt chút nào.
Hai ba người còn tạm, chứ như có thêm vài người nữa thì biết làm sao?
“Ta qua nói chuyện thôi, giận gì chứ.” Vương Nguyệt làu bàu.
Nàng cóc có sợ nhé!
Nói là làm, trời ngả về Tây là nàng liền tới Tùng viện.
Đông Thành mặc y phục xanh lam, đứng ở cửa viện chờ đón.
Nhưng không giống như Đường Yến xum xoe nịnh nót, trong mắt đầy dã tâm và hi vọng, đôi mắt hắn ta rất tĩnh lặng, chỉ có khóe môi là hơi nhếch lên cao.
Sau khi vào trong, Vương Nguyệt cũng không nhiều lời mà hỏi thẳng: “Ngươi rốt cuộc muốn gì, nói ra ta sẽ giúp đỡ.
Hẳn ngươi cũng thấy được kết cục của Đường Yến.”
“Quận chúa quả nhiên hơn người, nô tài đúng là không qua mắt được người.” Đông Thành không chối, rất bình thản tiếp nhận.
Vương Nguyệt tập trung nhìn hắn, hỏi: “Là vì thân mẫu của ngươi đúng không? Nàng ta ở Thái y phủ bị chủ mẫu chèn ép rất nặng nề đúng chứ?”
Thân mẫu của Đông Thành vốn chỉ là nha hoàn thông phòng, từng lên được vị trí di nương song lại bị chủ mẫu đè xuống, tới nay vẫn luôn phải chịu khổ sở.
Đông Thành dã tâm không lớn, chỉ muốn mẫu thân được sống tốt mà thôi.
“Quận chúa đã điều tra rất kĩ nhỉ?” Đông Thành cười.
“Đúng vậy, chỉ cần ta nghe lời người đó, người đó sẽ chống lưng cho mẫu tử ta, để đương gia chủ mẫu không thể chèn ép người.”
“Nhưng ngươi vẫn có lương tâm, không muốn hại ta?” Vương Nguyệt cười nhạt.
“Đúng vậy, ta thật sự cảm phục quận chúa, vì thế có chút mông lung.
Người có khí chất sạch sẽ mà hoàng gia khó có, thanh liêm trong sạch dù quyền thế ngút trời.
Kể cả việc nạp nam sủng này… ta hiểu người cũng là bị ép và trong lòng người chỉ có một người.”
“Hay lắm… vậy… đổi lại, ngươi giúp ta thì sao? Ta có thể phục thân cho ngươi, tìm cho ngươi mối hôn sự tốt.
Ta thậm chí có thể nâng mẫu thân ngươi lên vị trí chủ mẫu… à không, đó là nếu nàng ta còn muốn ở lại phủ tướng quân.
Nếu không, ta giúp nàng ta chuộc thân, cũng cho các ngươi tiền để sống dư dả cả đời.
Thế nào?”
Đông Thành không cần nghĩ nhiều liền quỳ xuống: “Đa tạ quận chúa rộng lượng, nô tài nguyện dùng cả mạng sống để phục vụ người.”
“Không cần quỳ.” Nàng cũng rất cảm phục hắn dám vì mẫu thân mà hi sinh mọi thứ, kể cả danh dự của bản thân.
“Nói cho ta biết, là kẻ nào đứng sau ngươi?”
“Bẩm quận chúa, là Thẩm đại tiểu thư, người sắp được sắc phong là Thái tử phi.
Nàng ấy muốn thần chia rẽ người và Thẩm công tử.”
“Ồ?” Thật đáng ngạc nhiên.
Nàng ta đã sắp gả cho người khác mà vẫn chưa chịu từ bỏ Cảnh Nghi sao? Thật tò mò nếu Lý Thụy và con trai hắn khib iết được tin này sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Sau khi rời khỏi Tùng viện, nàng lại tới Trúc viện.
Từ cái lúc hắn nói muốn vị trí chính phu cũng nàng cũng chính là xác định và nói ra tình cảm của hắn dành cho nàng.
Vương Nguyệt không phải cô nương gia bình thường hay thẹn thùng, cũng sống rất thật với bản thân nên dễ dàng tiếp nhận tình cảm đó.
“A Nguyệt, nói chuyện xong rồi à?” Cảnh Nghi đón nàng với một bàn thức ăn ngon.
Vương Nguyệt lại cho người lấy rượu, rồi lại quay sang nhìn hắn: “Gọi tên ta càng lúc càng thuận miệng nhỉ?”
Tối đó, nàng đã uống rất say.
Cảnh Nghi hỏi không ra lí do, chỉ còn cách bồi nàng uống rượu.
Đến nửa đêm, Vương Nguyệt say khướt được hắn bế lên giường, đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.
Nằm trong lòng hắn, Vương Nguyệt nửa tỉnh nửa mơ hồi tưởng về những ngày xưa cũ, về miền đất kí ức nơi có phụ mẫu của nàng.
Vừa nhớ, nàng vừa khóc nấc lên làm hắn xiêu lòng mà dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, bây giờ ta là gia đình của nàng.”