Nguyệt Luyến Lạc Hoa


Vương Nguyệt đang đứng bên sườn đồi, nhìn xuống vùng đất rộng lớn bên dưới.

Hàng ngàn quân lính đang duyệt binh, khí thế áp bức làm người ta nghẹt thở.

Từng đường kiếm, thế võ làm mặt đất như rung chuyển, cây rừng sợ hãi run rẩy, chim muôn trốn chạy.

Triệu Quy ở một bên tự hào nói: “Mười mấy năm qua tuy không gặp được chủ quân, nhưng biết thế nào một ngày chủ quân cũng sẽ cần nên bọn ta vẫn luôn luyện tập.

Ô Loan vệ tuy không đông, nhưng mỗi người đều rất tinh nhuệ.”
“Các người vẫn luyện tập kể cả khi hay tin… cả hai chủ quân đều đã không còn ư?” Vương Nguyệt hỏi.

Triệu Quy cười buồn: “Không giấu gì người, người trong trấn này không ai yêu thích đương kim hoàng đế.

Bao nhiêu việc ác hắn làm, nhân dân nhiều nơi đói khổ lầm than hắn không quan tâm, từ những ngày đầu hắn lên ngôi đã làm quần chúng vô cùng bất mãn.

Thật ra… từ đầu cả hai củ quân đều tiên liệu được rằng mình sẽ sớm bị Lý Thụy diệt trừ.

Vì thế họ mới lập ra Ô Loan vệ, cốt là để nếu họ còn sống sẽ dẫn quân soán ngôi, còn nếu không may, thì bọn ta chính là phương án dự phòng cho hai đứa trẻ mà họ rất mực tin yêu.”

“Vậy là… phụ thân đã biết trước…” Bởi vì biết trước nên mới chuẩn bị hết mọi thứ, lót đường sẵn cho nàng.

Chỉ là kiếp trước nàng quá ngu ngốc, không nhận ra những điều mà phụ thân cả đời chuẩn bị, không giúp người hoàn thành tâm nguyện.

Phải chăng chính vì thế nên phụ thân mới không muốn gặp nàng dưới hoàng tuyền, để nàng quay lại trần gian lần nữa?
“Ô Loan vệ nghe đây!” Triệu Quy đứng trên sườn đồi hô lớn.

Chúng quân lính ở dưới lập tức dừng lại, nhất tề nhìn về phía ba người, đứng nghiêm.

“Từ hôm nay, Vĩnh Ninh quận chúa chính là chủ tướng mới của các ngươi.

Chúng ta một lòng phò tá người, thề không thay lòng, cùng người nên nghiệp lớn.”
Quân lính ở dưới đồng thanh gọi chủ tướng, không vì thân phận nữ nhi của nàng mà có chút bất mãn nào.

Vương Nguyệt rất hài lòng, trước mặt quân lính nói to: “Mục tiêu của Ô Loan vệ chỉ có một, chính là đem lại cuộc sống bình yên cho muôn dân, khiến kẻ ác chịu trừng trị thích đáng.

Muốn vậy phải phế bỏ kẻ đang ngồi trên ngôi kia.

Việc này một khi thất bại chính là tội khi quân phạm thượng, tru di cửu tộc.

Các ngươi có người nào cảm thấy sợ thì bước ra, ta sẽ không trách phạt.

Còn một khi đã đứng trong hàng ngũ, vậy dù có chết cũng không được chùn bước.”
Quân lính bên dưới không ai bước ra ngoài, Triệu Quy quỳ xuống hô: “Mọi thứ đều nghe theo lời chủ tướng.”
Bên dưới, đội quân cũng hô vang: “Mọi thứ đều nghe theo lời chủ tướng.” Tiếng hô vang dội, khí thế áp bức lấn át cả không gian.

Tinh thần này theo thời gian luyện binh khắc nghiệt không những không giảm đi, mà còn tăng lên.

Mỗi người đều hừng hực khí thế, chờ ngày kéo quân vào kinh.
Hai tháng sau khi có được Ô Loan vệ trong tay, Vương Nguyệt đã ngấm ngầm liên hệ với các viên quan lớn ở các châu tỉnh lân cận, kéo người về phe mình.

Những viên quan ở tỉnh xa này phần lớn đều là người bộc trực thanh liêm, vì thế mà không được lòng Lý Thụy và những kẻ tham quan khác, bị đẩy đi xa khỏi kinh thành.


Những viên quan ấy rất dễ nói chuyện.

Còn những kẻ tham quan vơ vét của dân, Vương Nguyệt dùng vũ lực ép buộc, buộc chúng nằm dưới sự kiểm soát của nàng.

Sau ba tháng, hầu như toàn vùng phía Bắc và một số vùng phía Đông, Tây đều đã bị thu phục.

“Quận chúa thật sự phải về kinh sao?” Triệu Quy nhìn nàng ngồi bên án thư, Cảnh Nghi đang mài mực mà không khỏi lo lắng.

“Trong kinh đều nói Vĩnh Ninh quận chúa đã chết từ ba tháng trước.

Hơn nữa, nơi đó bạn thù khó phân, nhất cử nhất động đều nằm dưới mắt Lý Thụy, người về đó không phải quá nguy hiểm sao?”
“Không sao, ta sẽ không xuất hiện công khai.

Tuy chúng ta đã có được vùng phía Bắc, nhưng đầu máy nhà nước vẫn nằm ở kinh thành.

Hầu hết các quan lớn đều ở đó, quân lính cũng tập trung ở đó rất nhiều.

Tuy quân ta đông, nhưng nếu không có được sự ủng hộ từ một số quan lớn trong triều thì nghiệp lớn khó thành.

Ta cũng cần lấy lại đội quân mà mình từng thống lĩnh nữa.” Một số vị tướng trong triều cũng nắm giữ một bộ phận binh quyền, nếu họ đứng về phía Lý Thụy thì khó nói trước kết quả.

Ấy là chưa kể những vị quan ở thế trung lập nữa.


“Việc luyện binh ở đây ta giao lại cho ngươi.

Thời cơ chỉ tới khi Ô Loan vệ và người dân sẵn sàng, lợi thế và lực lượng trung gian ngả về phía ta.

Ta đã có được điều đầu tiên, hai điều còn lại chỉ có thể vào kinh mới có được.”
Vương Nguyệt buông bút, lại nói: “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?”
“Thần đã hiểu rồi.

Vậy khi nào quận chúa khởi hành hồi kinh?”
“Ngày mai.

Việc này không thể chậm trễ.

Ngươi chọn mười người trong Ô Loan vệ đi theo ta.” Nàng đã sắp xếp những chuyện còn lại ở đây xong xuôi hết, những đối tượng cần tiếp cận ở kinh thành cũng đã xác định xong.

Bây giờ chỉ cần không xảy ra việc ngoài ý muốn, nàng nắm chắc phần thắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận