Nguyệt Luyến Lạc Hoa


Hôm sau, chờ nàng ăn sáng xong là Cẩm Sắc liền thúc giục nàng nhanh nhanh ra ngoài để mua thêm y phục.

Cũng phải, nàng ra ngoài chiến trường cũng đã hơn hai năm, y phục từ trước vốn cũng không còn vừa vặn nữa.

Mà sắp tới còn có yến hội, nàng cũng không thể mặc chiến bào vào cung dự được.
“Được rồi, ta đi là được.

Muội cũng theo cùng đi.” Nhắc tới y phục, kiếp trước nàng cũng vì màu sắc của y phục mà bị mỉa mai trong một thời gian dài.

Tính tình nàng vốn mạnh mẽ nên không thích hồng y, song Lý Thụy lại cứ bảo hắn thích nàng mặc hồng y, phụ mẫu nàng cũng từng thích nữ nhi mặc hồng y nên nàng cũng cam chịu.

Song, chỗ hồng y kia vốn là cái bẫy, ở trong cung mặc vào chính là lấn lướt cả đích xuất công chúa.

Mà nó cũng không hợp với khí chất của nàng, làm giảm đi mấy phần nhan sắc.
Lúc Vương Nguyệt đến cửa hiệu y phục, ông chủ ra đón tiếp nàng vô cùng niềm nở, tỉ mỉ hướng dẫn cho nàng, hỏi nàng thích màu nào.

Vương Nguyệt ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Lấy cho ta xem vài bộ màu xanh và tím, à, màu trắng nữa.”

“A Nguyệt, tỷ không mặc hồng y nữa ư?” Cẩm Sắc tò mò hỏi.
“Ừ, mấy bộ y phục hường phấn kia không hợp.” Nàng đáp, lại đánh mắt nhìn quanh.

Tầm mắt nàng va phải một bóng lưng yểu điệu ở phía xa xa.

Tấm lưng mảnh mai ẩn hiện sau mái tóc đen dài mượt mà, tóc cài trâm ngọc hình hoa anh đào, những chuỗi ngọc lắc lư theo bước đi của nàng ấy.

Thướt tha, dịu dàng, yểu điệu, trông vô cùng thích mắt.

Nàng chỉ tay: “Nhìn đi, kia mới là bộ dáng mà một cô nương mặc hồng y nên có.

Muội cảm thấy tỷ tỷ của muội có chỗ nào thích hợp để mặc hồng y?”
“Ừm, cũng phải.” Cẩm Sắc gật đầu.

“Muội cũng thích nhìn tỷ mặc y phục màu lam hơn.

Trông rất ngầu, rất lạnh lùng.”
Lúc này, ông chủ cũng mang ra một sắp y phục mới tinh có màu sắc mà nàng yêu cầu, xởi lởi giới thiệu: “Đây đều là những mẫu y phục mới nhất do tú nương giỏi tự thêu may, chất vải cũng là thượng đẳng, thỉnh quận chúa xem qua.”
Vương Nguyệt liếc sơ một cái, bỏ lại ba bốn bộ trông quá cầu kì rồi nói: “Tất cả đều gói lại gửi tới phủ quận chúa đi.

Bao nhiêu đây ngân lượng đã đủ chưa?” Nàng đưa ra một túi bạc, đặt vào tay ông chủ.

Dựa vào sức nặng, ông chủ không cần đếm cũng biết là thừa tiền rồi, vội nói: “Bẩm quận chúa, từng này là quá dư rồi, để tiểu nhân đưa lại.”
“Không sao, xem như là bổn quận chúa thưởng thêm.

Đa tạ ông chủ đã đón tiếp.”
“Đa tạ đa tạ quận chúa.” Ông chủ mỉm cười tiễn nàng ra tới tận cửa.

Ra ngoài rồi Cẩm Sắc mới nói: “Quận chúa ra tay thật là hào phóng quá đi!”
“Muội ganh tỵ à? Hay muội thiếu tiền?” Vương Nguyệt nhướng mày hỏi.


Nàng chỉ có mình Cẩm Sắc là muội muội, tuy bề ngoài là nha hoàn do Lý Thụy không cho nàng nhận nghĩa muội, nhưng Cẩm Sắc cũng có thua kém gì tiểu thư đâu.
“Không có không có.

Ban nãy tỷ còn mua thêm y phục cho muội mà.

A! Bên kia có hiệu trang sức, hay tỷ qua chọn vài bộ mới đi, hợp với chỗ y phục vừa mua.” Cẩm Sắc chỉ tay vào hiệu trang sức đối diện.

Vương Nguyệt cũng gật đầu đồng ý.
Chờ khi nàng từ hiệu trang sức kia bước ra cũng đã tiêu được hơn bảy phần túi tiền mang theo, nàng hỏi: “Muội có muốn đi ăn gì không?”
“Muội không đói.” Cẩm Sắc lắc đầu.
“Nhưng tỷ đói, muốn đi mua rượu.” Vương Nguyệt muốn tới một tửu lâu nơi có rượu ngon bậc nhất kinh thành.

Nhưng chân trước nàng vừa nhấc lên thì Cẩm Sắc đã kéo nàng lại, chỉ tay ngược lại vào hiệu y phục bên kia: “Tỷ xem kìa, bên kia là đệ nhất mỹ nam kinh thành đó.

Bên cạnh y là ai vậy ta? A! Chính là vị cô nương mặc hồng y mà tỷ chỉ muội lúc nãy đó.”
Nghe tới đó, Vương Nguyệt liền biết là ai.

Nhưng nàng vẫn vô thức liếc mắt nhìn sang.

Ở bên kia đường, Cảnh Nghi vẫn bật lên như trích tiên hạ phàm, mà bên cạnh y còn có thêm một nữ tử dung mạo như hoa đang nở nụ cười xinh đẹp, một thân hồng y càng làm tôn lên sự dịu dàng của nàng ấy.
“Chậc, thật tiếc, ra y đã có ý trung nhân.


Vị tiểu thư kia là ai ấy nhỉ? Muội thấy hơi quen.” Cẩm Sắc ngờ vực hỏi.

Vương Nguyệt trả lời: “Đích tiểu thư phủ Thượng thư, Thẩm Giai Kỳ, hay còn được biết tới là đệ nhất tài nữ của kinh thành.” Nàng liếc mắt nhìn Cẩm Sắc, ra chiều ghét bỏ: “Muội ở trong kinh mà không biết nàng ta à?”
“Uy, muội không thèm quan tâm.

Trong mắt muội, chỉ có tỷ mới là tài nữ.” Cẩm Sắc bĩu môi.

Ở cùng Vương Nguyệt lâu tính tình cũng trở nên giống nàng, nàng ấy cảm thấy mấy vị tiểu thư kia cũng chỉ là ra vẻ thanh cao chứ chẳng có gì hay ho cả.

Sau này không phải cũng chung số phận ở trong hậu viện lấy lòng phu quân sao?
“Muội đó, miệng lưỡi ngày càng khéo!” Vương Nguyệt dí tay lên trán Cẩm Sắc một cái, bật cười.

Nhưng nàng vừa quay đi, quay lại đã thấy bên kia là một trận ầm ĩ.
Một cô nương mặc hồng y khác, có phần rực rỡ hơn, được nha hoàn dìu xuống xe ngựa, xông lại chỗ đôi uyên ương kia mà làm ầm ĩ, nhất thời thu hút rất nhiều người dân tới vây quanh.
“Lục công chúa Tố Tinh?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận