Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Một tuần sau.
“…Hai người đi hưởng tuần trăng mật bằng tiền nhà nước hả? Có biết tắm cho chó của cậu vất vả thế nào không? Có biết mẹ của Trương Cát Bân vất vả chăm sóc thế nào không?”
Mục Phương Sinh đã đặt điện thoại sang một bên để đánh răng trong một phút, nhưng Tần Vãn ở đầu bên kia của điện thoại không để ý, vẫn tiếp tục lải nhải.
Cuối cùng đợi một hơi, Mục Phương Sinh vội vàng phun ra, cầm điện thoại, thân thiết nói: “Tần Vãn, cậu có tin tôi hay không?”
Tần Vãn sửng sốt hai giây, sau đó lại cao giọng nói: “Không tin! Thời đại học cậu tố tôi bao nhiêu lần rồi?”
Mục Phương Sinh thở một hơi dài, cuối cùng cũng bị cái thói rít gào của Tần Vãn lây nhiễm, họ như hai ông già lãng tai nói chuyện phải hét vào mặt nhau thật to —— “Chỉ một lần đó! Cậu với Lý Triển Thành bị bọn bên viện thể chất bao vây, tôi phải đi tìm huấn luận viên chứ?”
Tần Vãn: “Sao không vào đánh phụ!”
“Không được,” Giọng Mục Phương Sinh đột nhiên trầm xuống, “Sẽ bị ghim.”
Một giây sau, Tần Vãn dập máy điện thoại cố định của văn phòng, qua đường dây điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự tức giận tột độ của đội trưởng Tần.
Mục Phương Sinh này để điện thoại sang một bên tiếp tục đánh răng, đánh răng xong anh cởi bộ đồ ngủ đi tắm cho mát.
Phòng tắm trong phòng khách sạn không có khóa, chỉ có mấy miếng kính mờ bao quanh, vừa vặn mở vòi hoa sen, người còn lại trong phòng kia đã dậy.
“Anh Sinh.”
Với đôi mắt ngái ngủ, Đồ Ngọc ngơ ngác gọi anh, bóp kem đánh răng rồi bắt đầu đánh răng.
Mục Phương Sinh trần truồng kinh hồn táng đảm, định không tắm nữa đi ra ngoài, nhưng lại cảm thấy làm vậy hơi ra vẻ, nhưng mà tắm tiếp thì lại ngại.
Ngay lúc anh đang lúng túng, Đồ Ngọc ở trước bồn đánh răng xong đến tiết mục rửa mặt.
Thanh niên này liếc nhìn bồn rửa mặt một lượt, đột nhiên đứng thẳng dậy, quay đầu lại nhìn anh.
Nếu Mục Phương Sinh đeo một chiếc đồng hồ theo dõi nhịp tim, nhịp tim của anh có thể vọt lên 180 nhịp mỗi phút —— Nhìn Đồ Ngọc đẩy cánh cửa kính mỏng ra, Mục Phương Sinh lùi về phía sau đang đối mặt với kẻ thù.
Đồ Ngọc liếc nhìn anh như nhìn quái vật, vươn tay cầm lấy một lọ sữa rửa mặt trên giá, đi ra ngoài.
Mục Phương Sinh: “…”
Đồ Ngọc đứng đối diện với bồn rửa mặt, tay cầm sữa rửa mặt đang định bóp, đột nhiên nói: “Ơ, cái này dùng ban đêm, em cầm nhầm.”
Rửa mặt mà còn chia thành ngày với đêm nữa hả? Công chúa nhỏ các cậu bày vẽ đến thế à! Mục Phương Sinh gào thét trong lòng, cầm lấy một chai sữa rửa mặt khác trên giá trước khi Đồ Ngọc bước vào, vung qua.
Lúc này, thanh niên vốn đang bối rối nắm cổ tay anh chen vào phòng tắm, đột nhiên đè lên người anh: “Anh Sinh.”
Mục Phương Sinh: “?”
Đồ Ngọc cười cười, đưa cho Mục Phương Sinh xem một lọ sữa rửa mặt giống hệt như vậy: “Thật ra, dùng ngày hay đêm không quan trọng, đến đây rửa đi.”
Thằng nhóc vừa mới tỉnh dậy, cây hàng cương cứng tự nhiên nóng rực áp vào đùi, Mục Phương Sinh vô thức di chuyển yết hầu, Đồ Ngọc lại đưa tay lên che láy hầu kết anh, anh cảm thấy thở cũng không nổi nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bồn rửa mặt bắt đầu rung lên, hai người đang tắm đồng thời ngừng chơi.
“Tin từ cảnh sát tuần tra.
Một người đàn ông cao lớn xuất hiện trong lều tang, trông khá khớp với chiều cao và ngoại hình của Trương Cát Bân.
Văn phòng thành phố đã phối hợp với cảnh sát vũ trang để đến đó!”
Mục Phương Sinh tắt vòi hoa sen, chải mái tóc ướt sũng của mình, nhảy ra ngoài hùng hục mặc quần áo như đánh trận.
Làng Ô Hà, trước nhà Lộ Mỹ Quyên.
Chiếc quan tài màu đen được dựng lên, các nhạc công thổi kèn tây dài, có một số cụ bà khoảng 60, 70 tuổi ngồi trong lều, thỉnh thoảng lau nước mắt theo nhịp điệu.
Người chơi kèn tây là một nhạc sĩ nổi tiếng trong làng, đám ma hay đám cưới đều mời anh ta đến thổi, nhưng bất kỳ ai có đôi tai nhạy bén đều có thể nhận ra nhạc sĩ đang làm chậm gấp đôi bài hát đám cưới “cung hỷ phát tài” lừa gạt mọi người.
“Quyên Tử năm nay mới ngoài 60, thế mà nói đi là đi…”
“Hais lại là xuất huyết não, cô ấy có tính khí thất thường từ nhỏ, tôi đã nói nên chú ý hơn đến căn bệnh này, bảo cô ấy mua thuốc của cháu trai tôi uống.
Nhưng cô ấy khăng khăng nói cháu tôi bán thuốc giả, đây không phải là…”
“Này, vợ tôi cũng bị huyết áp cao, lát nữa mang cho tôi hai hộp thuốc của cháu gái bà nhé?”
Thấy công việc kinh doanh sắp kết thúc ở đây, một người đàn ông đang ngồi ở chiếc bàn kín đáo nhất trong góc không chớp mắt.
Dù không ngồi hàng đầu, y cũng khá dễ thấy – cao gần 1,9 mét, cao hơn rất nhiều so với những người khác khi ngồi xuống.
Người đàn ông lặng lẽ lắng nghe tiếng bàn tán của những người xung quanh, bưng bát húp ngụm cháo thịt nạc cuối cùng, đứng dậy đi đến nồi cơm, mở nắp, múc cho mình bát thứ hai, Tiếng còi “ò e ò e” vang lên không biết từ đâu, y vội vàng quay đầu lại, liền thấy xe cảnh sát ầm ầm lao thẳng ra khỏi con hẻm bên cạnh, lần lượt dừng lại trước lều tang lễ, mấy cảnh sát trang bị vũ khí nặng nề từ trong xe nhảy ra đồng loạt chĩa súng vào y: “Không được nhúc nhích!”
Người đàn ông chưa từng thấy qua trận chiến như vậy, lại uống quá nhiều cháo, nhịn tiểu đã lâu, bị súng chĩa vào, đột nhiên cảm thấy bụng dưới lành lạnh, đến khi phản ứng lại mùi, y đã tè ướt đẫm ống quần của mình rồi.
Vị cảnh sát hình sự địa phương biết rõ dung mạo của Trương Cát Bân bước nhanh về phía trước, nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông này, lập tức nổi giận: “Sao anh lại cao như vậy!”
“Cao..cao thì sao?”
Cảnh sát hình sự liếc nhìn bức chân dung của Lộ Mỹ Quyên được bao quanh bởi những bông hoa trắng ở chính giữa lều tang lễ: “Có biết ai chết không mà đến ăn tịch?”
“Sao lại không biết!” Tuy rằng tè ra quần, nhưng khẩu súng chĩa vào y đã được đặt xuống, y tự giác cứng cổ, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, “Là vợ ông Lưu chết! Hôm nay mở cửa ra, tôi phát hiện kẹt cửa nhét một tờ cáo phó, họ là người thôn bên cạnh, tôi có gặp qua mấy lần, là gia đình mời tôi ăn tịch! “.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ
2.
Bình Phàm Hay Đậm Sâu
3.
Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng
4.
Hôi Phi Yên Diệt
=====================================
Cảnh sát hình sự cầm tờ giấy phô tô, nếu nó có thể gọi là cáo phó, tay run lẩy bẩy, hung hăng giậm chân: “Rút, rút——”
Cảnh sát hình sự đều tập trung ở lều tang lễ, họ không biết rằng có người đang quan sát mọi thứ xảy ra ở đây thông qua ống nhòm cách đó vài trăm mét.
Trong bụi cỏ thoang thoảng có mùi tanh, dưới chân núi luôn có người chăn cừu chăn bò, mùi tanh này chính là mùi phân gia súc bị nắng gió thổi qua.
Hơn mười năm chưa trở lại.
Mùi khó chịu mang đến cho y một niềm vui bản năng —— khi còn nhỏ, cha y, Trương Tử Cường, là một người chăn bò chăn trâu cho gia đình người khác, mỗi lần lên núi, y luôn có thể tìm thấy bố mình.
Trương Cát Bân tiếp tục nhìn chằm chằm vào lều tang lễ trong ống nhòm.
Người đàn ông y mời đến ăn tịch đã được thả.
Mấy cảnh sát hình sự vồ hụt, gọi những cảnh sát vũ trang đang theo dõi họ trở lại xe cảnh sát của họ.
Đèn cảnh sát xanh đỏ lái ra khỏi thôn, lều tang lễ lại yên tĩnh trở lại, tiếng kèn tây hoang vắng vang lên, ước chừng mười phút sau, một ông lão hơi gù lưng đi ra khỏi lều, đi ngang qua bàn ăn, ông già đầu tiên đi đến từng người một chào hỏi.
Sau khi chào hỏi, cuối cùng ông ta đi dọc theo đường đất đỏ về phía cuối làng.
Trương Cát Bân bỏ ống nhòm xuống, đứng dậy.
Một ngôi nhà gỗ ở cuối làng Ô Hà.
Những góc nhà ngập tràn hoa dạ lý hương trắng, vì nằm trong bóng râm nên những viên gạch nền đất không thể phơi nắng, trừ con đường ngoằn ngoèo vẫn luôn có người đi lại, còn lại rêu xanh sẫm trơn trượt đã mọc đầy.
Đây là nơi ở của Lưu Kiện và người vợ cả, mặc dù nhiều năm không có ai ở nhưng khi rảnh rỗi ông ta lại quay về chăm sóc.
“Đám tang” của Lộ Mỹ Quyên đã tổ chức được một tuần, ngày nào cũng ồn ào.
Hai ngày trước, Lưu Kiện vẫn canh giữ trong lều tang lễ, đối phó với những chú thím hỏi han rồi động viên cố nén bi thương, hôm nay, cảnh sát hình sự không tìm thấy gì, ông ta cũng không xảy ra chuyện gì, sợ mình sẽ vô tình nói gì đó nên đi ngang qua nhà cũ, ông ta đi vào trốn.
Vì trong nhà này không có ai, trước đây từng có mấy thanh niên nửa đêm lẻn vào, coi như khách sạn miễn phí, thậm chí còn lố lăng đến mức dựng cả tiệc đồ nướng trong sân, để lại rất nhiều rác, sau đó Lưu Kiện đã lắp đặt thêm cửa sắt.
Hàng rào tre được dỡ bỏ, thay vào đó là một bức tường, những mảnh thủy tinh cắm thẳng đứng san sát nhau lên đỉnh tường để ngăn người vào.
Lưu Kiện ngồi xổm trước những bông hoa dạ lý hương, nhặt bình tưới trên mặt đất lên, bóp bình tưới để tưới nước cho chúng.
Cánh cửa phía sau ông ta mở toang, cho phép mặt trời chiếu tới trước nhà trong một khoảng thời gian ngắn vào buổi sáng.
Cả hàng hoa dạ lý hương đều dính đầy giọt nước, Lưu Kiện đặt bình tưới về chỗ cũ, chống vào bậu cửa sổ đứng dậy, lần bị Trương Tử Cường đánh đã trở thành di chứng, lúc trẻ không sao nhưng khi về già, ngồi một hồi lâu là không đứng lên nổi nữa, xương cốt đau nhức, đầu cũng ngã sang một bên.
Từ cửa truyền đến tiếng bước chân, ông ta vốn tưởng là người cùng thôn, cũng không để ý lắm, nhưng tiếng bước chân dừng ở cửa, Lưu Kiện chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy là ai, lập tức trừng lớn hai mắt.
“Chú Lưu, mười năm không gặp, trông chú già đi trong thấy đấy.” Trương Cát Bân chào hỏi bằng giọng điệu rất bình thường, thậm chí còn thân thiết.
Hai chân Lưu Kiện vốn ngồi xổm sẽ bị chuột rút, lúc này lại sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất, vết thương cũ trên bắp chân như lại bị lưỡi liềm cắt ra, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, ông ta nói: “Cảnh sát đang tìm coni…”
Trương Cát Bân gật đầu: “Tôi biết.”
“Nếu như cha con còn ở đây, ông ấy chắc chắn không muốn con phạm pháp…”
Thấy Trương Cát Bân không trả lời, Lưu Kiện nghĩ nhắc đến Trương Tử Cường có hiệu quả, tiếp tục: “Con phạm chuyện gì, đến đồn công an tự thú đi, chính phủ sẽ khoan hồng cho con.”
“Cũng không có gì to tát,” Trương Cát Bân cười nói, “Chỉ giết vài ba người thôi,” Y bấm ngón tay cho đến khi đếm đến ngón tay thứ mười, lắc đầu và lại ngẩng đầu nhìn Lưu Kiện, “À đúng rồi, năm nay được hừi, còn giết được một cản sát.”
“Bân Tử… Con..”
Hài lòng với biểu hiện của Lưu Kiện, Trương Cát Bân chỉ cần lấy khẩu súng lục từ trong túi ra, lắp ống giảm thanh, kiểm tra tỉ mỉ: “Chú Lưu, chú có biết tại sao tôi đến đây không?”
Xung quanh núi rừng chỉ có chim cu gáy, mười năm gần đây thôn Ô Hà tổn thất dân số rất lớn,người trẻ tuổi đã lên thành phố làm việc, hơi dư giả một chút là đem cha mẹ theo cùng, thon Ô Hà giờ chỉ còn những ông bà lão ngoài sáu mươi, hoặc chân bị khớp hoặc bị lãng tai, có đến cũng không giúp được gì.
Sợ hại chết người khác, Lưu Kiện ngay cả một tiếng “Cứu” cũng không kêu, trong cổ họng lại có mùi máu tươi, ông ho dữ dội vài tiếng, giọng khào đi: “Tại bố ruột con, không dạy dỗ con tốt.”
Trương Cát Bân híp mắt: “sao lại nói thế?”
Lưu Kiện: “Khi con còn nhỏ … bố con dắt con đi giết chó trong làng, cầm gậy đánh nó chết.
Ta nghĩ, làm thế nào lại mang một đứa trẻ đi xem giết chó man rợ như thế này.”
Trương Cát Bân phá lên cười: “Thế trước khi giết quỳ lạy nó nhé?”
Lưu Kiện nhắm mắt lại, thở dài, lảo đảo đứng dậy.
“Bố tôi nói ngươi vô dụng đúng là không sai, tôi cũng không biết tại sao mẹ tôi lại thích một tên nhát gan như ông.” Trương Cát Bân nhàn nhạt nói chuyện, giơ súng chỉ vào đầu Lưu Kiện, “Cũng may là mẹ tôi để ý ông, ông mới sống được mấy năm nay, người trong thôn nói mẹ tôi xuất huyết não qua đời, mẹ có đau lắm không?”
“Không…” Lưu Kiện vặn chặt quần, “Không đau.”
Trái tim của Trương Cát Bân đột nhiên chùng xuống.
Không đúng.
Lưu Kiện, một người đàn ông lớn tuổi thế này, đã sống với mẹ mình hai mươi năm, tôn trọng, cũng thật sự yêu thương nhau, mẹ y đột ngột ra đi, làm sao ông ta lại không một chút đau buồn?
Lúc Trương Cát Bân giơ súng lên do dự, một tiếng hét từ xa truyền đến bên tai y: “Bỏ súng xuống!”
Nhìn về phía phát ra âm thanh, y hơi kinh ngạc: “Ái chà.”
Mục Phương Sinh đứng cách y ít nhất 20 mét với một khẩu súng trong tay, mắt sáng như đuốc nhắm vào y: “Lần trước anh nói anh biết tôi, nên anh cũng biết khoảng cách này, tôi có thể giết anh đúng không?”
Sau một hồi im lặng, Trương Cát Bân buông khẩu súng trong tay xuống và giơ hai tay lên trên đầu: “Tôi biết.
Nếu không có khẩu 92 phế vật trong tay, cậu có thể đã bắn thẳng vào tay tôi.”
Trương Cát Bân giơ tay đứng trong sân, các cảnh sát từ đồn cảnh sát bên Mục Phương Sinh bước nhỏ chạy tới, vẻ mặt gần như thận trọng, như thể họ đang đến gần một thiết bị bom sắp phát nổ!
Bầu trời trong xanh ban nãy bị mây che phủ, mặt trời bị che khuất, mặt đất tối sầm lại.
Mồ hôi lấm tấm trên mặt những cảnh sát đô thị.
Cảnh sát gần nhất nuốt nước bọt, gần như giơ tay nắm lấy cánh tay của Trương Cát Bân — tai nạn bất ngờ xảy ra!
Trương Cát Bân nắm lấy viên cảnh sát, đẩy anh ta về phía trước, dùng anh ta làm vật che chắn, y ngồi xổm xuống và nhanh chóng nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, sau đó túm lấy gáy viên cảnh sát một lần nữa.
Y trốn sau lưng con tin cảnh sát cao tầm mét 8, cười khùng khục nói: “Lần trước tôi cũng bắt con tin thế này, cảnh sát Mục sao mau quên thế?”
Tình hình đi vào bế tắc, Mục Phương Sinh vẫn bất động.
Trương Cát Bân nắm chặt lấy viên cảnh sát, nói tiếp:
“Tôi có một người bạn là cảnh sát, anh ấy nói với tôi rằng đạn và súng được quản lý riêng trong hệ thống an ninh.
Đây là những cảnh sát đô thị đồn cảnh sát, súng chỉ dùng để răn đe.
Nói chung là không cho đạn, chỉ có cảnh sát vũ trang hoặc cảnh sát hình sự như cậu là có đạn thật trong tay thôi.
Nên súng của họ toàn là hàng giả, không phải sợ.”
Những gì Trương Cát Bân nói là đúng, đây là những cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương, họ không có viên đạn nào, cảnh sát hình sự và cảnh sát vũ trang đã rút lui khỏi lều tang lễ 20 phút trước!
“Được, được, tôi hiểu rồi, mẹ tôi chưa chết.”
Trương Cát Bân cau mày nói: “Nhưng ngay cả khi biết mẹ tôi chết tôi phải quay lại, cảnh sát Mục, làm thế nào cậu biết tôi cũng phải đến tìm lão Lưu?”
“Trong vụ tai nạn giao thông năm 1999, chúng tôi đã biết được bố anh chết như thế nào.” Mục Phương Sinh nói, “Anh là một người con có hiếu, năm đó anh không báo thù, bây giờ mẹ anh đã chết, anh phải quay lại giết Lưu Kiện.”
“Ồ.
Tôi rất vui khi nghe cậu khen tôi là một người con hiếu thảo đấy.”
Vừa nói, Trương Cát Bân vừa dùng lực một chút, họng súng nghiêng áp lên đầu viên cảnh sát, viên cảnh sát lập tức hét lên: “Không được làm càn! Giết cảnh sát chắc chắn bị tử hình!”
“Đừng ồn ào, tránh đường cho tôi được không?”
Có khoảng hơn chục cảnh sát, họ phân tán sang hai bên để nhường vị trí của cửa.
Trương Cát Bân mỉm cười, bắt con tin đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau: “Ngôi nhà này có thể vào qua cửa sổ.”
Y kéo mạnh con tin lại, dựa lưng vào tường, thấy Đồ Ngọc từ phía sau chồm tới.
Bị lừa.
Lưu Kiện vốn tưởng đang ngồi ủ rũ dưới mái hiên của ngôi nhà cũ, đã không còn ở đó.
Mục Phương Sinh chỉ nói chuyện với y để đánh lạc hướng y, cho Lưu Kiện ở phía sau nhân cơ hội đi vào bên trong mở khóa lưới sắt trên cửa sổ cho Đồ Ngọc!
Tình cảnh có vẻ quen thuộc, Mục Phương Sinh mỉm cười, trả lại câu nói ban đầu: “Lần trước anh quên đóng cửa, lần này anh không dùng búa đập cửa sổ thật chặt, anh Trương, sao anh mau quên thế?”
Trương Cát Bân liếc nhìn Mục Phương Sinh, rồi nhìn Đồ Ngọc cũng đang cầm súng, không biết nghĩ cái gì, y hơi nghiêng người, để lộ vai trái của mình từ phía sau con tin —— nhưng cả Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc đều không bắn.
Y cười khẩy nói, “Tôi đặt cược một điều ——“
Lời còn chưa dứt, Trương Cát Bân đã giơ súng chĩa vào Lưu Kiện, chỉ thấy Đồ Ngọc nhanh như chớp chộp lấy Lưu Kiện, lao vào nhà cũ ngay tại chỗ!
Viên cảnh sát bị Trương Cát Bân bắt làm con tin lập tức tận dụng thời điểm này nhào lộn về lại đội ngũ đồng nghiệp.
Viên đạn do Trương Cát Bân bắn trúng bức tường gạch đỏ của ngôi nhà cũ, để lại một lỗ đạn xuyên qua tường, bùn và mảnh vụn lăn xuống thành khói dọc theo lỗ đạn.
Y vẫy tay với Mục Phương Sinh: “Được rồi, hóa ra là một trò giả mạo, chúng ta bỏ qua nó đi.”
./..