Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga


Hai mươi phút sau, có tiếng gõ cửa vang dội..
“Mở cửa! Có chuyện gì bên trong vậy?!”
Trong căn hộ, Mục Phương Sinh lúc này đang đè lên người Đồ Ngọc, hai tay nắm chặt thành quyền, định đấm vào mặt cậu.
Không có hộp cơm nào may mắn tránh khỏi số kiếp bị lật đổ, canh rau nhỏ giọt khắp sàn, những ly mì gói và sách tham khảo nằm la liệt trên sàn, thậm chí sàn gỗ còn bị thứ khỉ gió gì đó quẹt trầy một đường dài.
“Mở cửa!”
Ngoài cửa lại vang lên tiếng hét gấp rút, giọng nói khá quen thuộc, Mục Phương Sinh cau mày.
Đồ Ngọc bị đè chặt trên mặt đất, hai tay giao nhau bảo vệ trước mặt, trước nhìn trộm anh một cái, xác nhận hai tay anh đã buông xuống mới dám hoàn toàn buông cánh tay che mặt mình.
Người ngoài cửa bắt đầu giục như đòi mạng: “Mau mở cửa! Cảnh sát đây!!!”
Mục Phương Sinh bước xuống khỏi người Đồ Ngọc, đi đến mở cửa.
Đỗ Kỳ đang đứng cạnh cửa chống trộm nhìn thấy anh, trợn mắt ngoác mồm, thiếu chút nữa cằm rớt xuống đất: “Anh… anh Mục!? Anh sống ở đây? Không… anh cắt tóc?”
Mục Phương Sinh dừng một chút, hỏi: “Chuyện gì?”
Đỗ Kỳ mấp máy môi đang muốn nói chuyện, ánh mắt đột nhiên lướt qua anh đi thẳng vào trong phòng, đưa tay chỉ ra phía sau: “Đồ Ngọc?!”
Một cảnh sát khác đi cùng cũng nói theo: “Cái gì? Đồ Ngọc, người mới đến Chi đội Thành Bắc?”
Không ngờ Đồ Ngọc lại nổi tiếng như vậy, Mục Phương Sinh lại cảm thấy không ổn.

Nhìn hai đồng nghiệp cùng đồn cảnh sát trước mặt, anh rốt cục ý thức được: “Dưới lầu báo cảnh sát phải không?”
Đỗ Kỳ lắc đầu: “Không chỉ ở tầng dưới, hai hộ trên lầu, còn có hộ bên cạnh nhà anh, đều đã báo cảnh sát rồi.” Cậu ta nở một nụ cười có vị khổ qua, tiếp tục nói: “Anh Mục, chuyện gì mà làm um sùm lên vậy?”
“Dọn dẹp nhà cửa.” Đồ Ngọc từ phía sau đi lên, nói vô cùng chân thực, “Sơ ý làm vỡ vài thứ.”
Đuổi cặp đồng nghiệp chiếu lệ đi rồi, Mục Phương Sinh lại đóng cửa lại.
Xoay người lại, anh không thấy Đồ Ngọc đâu, hóa ra cậu vào phòng tắm lấy cây lau nhà ra, nom có vẻ thật sự định dọn dẹp nhà cửa.
Mục Phương Sinh giơ tay xoa sống mũi, chỉ vào cửa: “Đi ra ngoài.”
Lần này Đồ Ngọc không quấy rầy anh nữa, dựa vào tường đặt cây lau nhà xuống, vừa nhìn anh vừa bước lùi lại từng bước, đến cửa ra vào mới chịu xoay người lại quay đầu nhìn anh, khóe miệng sưng đỏ, đầu tóc rối bù như ổ gà, ấm a ấm ức: “Thế em về đây.”
Bước ra khỏi cửa, cậu lại hé khe cửa nhét đầu vào, âm hồn không tan cười tươi roi rói, “Ngày mai gặp anh Sinh nha!”
Mục Phương Sinh sững sờ đứng đó một lúc, sau đó như ma xui quỷ khiến mà bước vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt nhìn vào gương.
Kiểu tóc dao lam cắt ra thực ra cũng khá thích mắt, thảo nào vừa nãy Đỗ Kỳ giật mình.
—— Đã lâu lắm rồi anh không được dễ nhìn như thế này.
Anh luồn tay vào tóc giật hai lần, quay mặt lại nhìn vết cắt trên cằm, nó dài khoảng một lóng tay.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh quay trở ra phòng, giơ chân bước qua chỗ cơm canh đổ trên sàn, đi đến đầu giường cầm điện thoại.
Màn hình hiển thị một cuộc gọi đến: Lương Nham.
Vuốt một cái nhận cuộc gọi, người bên kia đầu dây còn không kịp alo, vội vàng nói: “Tôi vừa kết thúc cuộc họp ở trung tâm thanh phố, cảm ơn cậu đã giúp Đồ Ngọc án cha dượng đã giết con gái lấy tiền bảo hiểm.

Tiểu Đồ có đưa cậu về nhà không?”

Mục Phương Sinh cau mày, lấy điện thoại xuống, lặng lẽ giơ tay gạt nút màu đỏ trên màn hình, cúp máy.
Vài giây sau, Lương Nham gọi lại, đánh phủ đầu: “Cả tôi cậu cũng dám cúp máy à?”
Do dự một lúc, anh không nghĩ ra nên nói gì, thế là anh đặt điện thoại xuống — lại cúp máy.
Lau sạch cơm canh trên sàn, thức ăn thừa cho vào túi rác, sắp xếp chỉnh tề một vài cuốn sách tham khảo đã lật qua lật lại nhiều lần.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt còn chút dư âm đỏ thẫm, chính thức là buổi tối.
Căn chung cư quay mặt ra đường, xe tải lăn bánh rầm rầm, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.
Anh bật TV lên nghe tin tức, rồi mở ngăn tủ đầu giường lấy máy tính bảng ra, pin báo còn 1%, thế là cắm cáp sạc, tìm xem phần còn lại của bộ phim mình xem lần trước, nghe âm thanh nền tin tức, sau đó cứ xem tiếp đến hết phim.
Mười giờ ba mươi tối.
Hầu hết các cửa sổ trong tòa nhà đối diện vẫn sáng đèn.
Mục Phương Sinh kéo rèm cửa lại, nhặt chiếc nĩa nhựa của mì ly ăn liền chưa mở ở đầu giường lên ném về phía công tắc đèn ở cửa.
“Cạch” một tiếng, chiếc nĩa đập mạnh vào công tắc trên tường, căn phòng trở nên tối om, chỉ còn lại ánh sáng xanh mờ nhạt của màn hình TV.
Tin dự báo thời tiết nói một cơn bão có thể đổ bộ vào thành phố Thủy vào đầu giờ ngày mai.
Anh đặt máy tính bảng trở lại ngăn kéo, vặn nhỏ âm lượng tin tức, nằm xuống giường và nhắm mắt lại.
Có một phương pháp ngủ nhanh chữa được chứng mất ngủ.
Dạo gần đây anh hay thực hành theo, nhưng vẫn chưa thành công.
Đầu tiên là thả lỏng cơ thể.
Đầu, cổ, tay, chân.
Sau khi thả lỏng xong thì làm chậm nhịp thở và dồn toàn bộ sự chú ý vào hơi thở.
Tập trung thở một lúc, suy nghĩ của anh đột nhiên quay ngoắt sang Đồ Ngọc.
Thẳng tay lau sạch khuôn mặt đó, chiếc đồng hồ trên cổ tay của thanh niên lại hiện lên trong tâm trí anh.

Mặt số màu xanh lam chuyển sắc, thiên hà, hành tinh, đẹp.

Nghĩ hồi lâu, vết thương trên cằm có chút đau.
Anh giận dữ đạp một chân, tiếp tục dỗ lại giấc ngủ, nhưng sự lo lắng khiến đầu óc anh ngày càng tỉnh táo.
Cuối cùng vẫn mở mắt ra.
Thỉnh thoảng có ô tô chạy qua dưới lầu, đèn xe lần lượt chiếu lên trần nhà.
Những cái bóng trên rèm cửa thay đổi hình dạng liên tục.
Truyền hình đã bắt đầu phát phim phóng sự.
Có lẽ anh đã ngủ thiếp đi khi rèm cửa hơi xám trắng.
Bảy giờ sáng thức dậy, luôn đi kèm với cơn đau đầu và nhức mắt quen thuộc.
Mở rèm cửa ra, anh sửng sốt trước màu đỏ bên ngoài.
Bầu trời như đang hừng hực một ngọn lửa vô biên, mở cửa sổ ra rồi vẫn thấy hơi ngột ngạt đến khó thở.
Đúng là chuẩn bị có bão lớn.

Anh đứng bên cửa sổ một lúc và để ý thấy một chiếc Jaguar màu tím trên đường.
—— đã nhìn thấy nó lần thứ ba.
Chủ xe hình như không tìm được đường nên cứ đi lòng vòng chung cư?
Anh liếc nhìn lại đồng hồ trên tường, đã bảy giờ rưỡi.
Mục Phương Sinh nhặt một gói mì trên chiếc bàn nhỏ.

Mang nước đi nấu sôi.

Đợi nước sôi, xé bỏ lớp vỏ ni lông, sau đó cho vắt mì và ba gói nêm vào thùng rác.
Ăn quá nhiều mì gói, chỉ ngửi mùi nguyên liệu thôi đã thấy nhợn.
Quay vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, soi gương lại giật mình, đờ đẫn hồi lâu anh mới nhớ ra sao đầu tóc mình lại thay đổi thế này.
Nhìn chằm chằm trong gương, anh tằng hắng, nhại lại giọng Đồ Ngọc “Đàn anh, anh thật đẹp.”
Nói xong, anh cười ha ha một hồi lâu, sau đó mặc đồng phục vào, gói nửa túi rác và đi xuống cầu thang.
Vứt túi rác xong, vừa quay đầu anh lại nhìn thấy chiếc Jaguar màu tím một lần nữa.
Khoảng cách này đủ để nhìn rõ ràng người trong xe, người đó mỉm cười với anh, sau đó đột nhiên dùng tốc độ có thể đâm anh đi bán muối lao về phía anh rồi phanh gấp, đầu xe chỉ cách đầu gối anh hai ba tấc.

Một khuôn mặt tuấn tú tuấn tú lộ ra, khóe miệng sưng đỏ qua một đêm đã biến thành một vết bầm tím nhỏ: “Trùng hợp quá, em đưa anh đi làm nhé?”
“Không trùng hợp.” Mục Phương Sinh tránh chiếc Jaguar.
Đồ Ngọc chậm rãi lái xe phía sau, hấp dẫn ánh mắt các cô dì chú bác đang tập thể dục trong sân, anh đành phải dừng lại, khom người nhìn Đồ Ngọc qua cửa kính xe: “Cậu là người của tổ giám sát à?”
Đồ Ngọc chớp chớp mắt: “Không phải.”
“Bác sĩ tâm lý?” Anh nhìn vẻ mặt Đồ Ngọc, còn chưa kịp mở miệng đã hiểu ra đáp án, tiếp tục hỏi: “Là ba tôi phái tới sao?”
—— cũng không phải.
Mục Phương Sinh dừng một giây, hơi nhướng mày: “Chỉ là muốn ngủ với tôi?”
Đồ Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.
Anh chợt thấy thằng nhóc này rất ưa nhìn.
Khóe mắt tụ thành góc nhọn quyến rũ, đuôi mắt hơi nhếch lên, đồng tử màu nhạt hút mắt, sống mũi cao, giữa môi có rãnh môi rõ ràng, khóe môi cũng tự nhiên hơi cong lên.
Ây da, cái vẻ nam tính mềm phổ biến nhất hiện nay, đi lừa tình chắc chắn giàu to.
“Nếu cậu chọn làm cảnh sát, thì hãy cố gắng học tập để phá thêm vài vụ án nữa, đừng có suốt ngày chỉ biết đi ngủ với đàn ông.”
Nói xong, Mục Phương Sinh thẳng thừng bỏ đi.
Càng về trưa, tiết trời càng oi bức.
Những đám mây trĩu xuống nặng nề, như thể có thể với tay là chạm được.
Những tiếng ồn chói tai phát ra từ phòng hòa giải của Đồn cảnh sát Thành Bắc.

Mục Phương Sinh lắng nghe một lúc, đó là cặp vợ chồng đến hôm qua, báo cảnh sát vì bạo lực gia đình, vợ đánh chồng, chồng đòi ly hôn, vợ không chịu.
Trước màn hình máy tính mở trò chơi rà mìn, di chuột nhấp vào quả mìn cuối cùng.

Màn hình phát nổ, thua cuộc.
Cổ tay hơi nhức, anh tắt máy tính ở chế độ ngủ, chống khuỷu tay lên bàn, gục đầu xuống bàn và bắt đầu nhìn chậu cá vàng trên bậu cửa sổ.

Nó là loại cá vàng mắt to rẻ tiền nhất, không biết ai nuôi, người nuôi được thăng chức thuyên chuyển nên để nó lại đây, đầu năm nay không biết sinh tật gì, một bên nhãn cầu bị xẹp, đến giờ nhãn cầu đã biến mất không mọc lại nữa, ảnh hưởng đến khả năng giữ thăng bằng, vẫy đuôi bơi nghiêng qua cây thủy sinh.
Những cây thủy sinh thong dong đung đưa.
Buồn ngủ, Mục Phương Sinh nhắm mắt lại.
Bên tai văng vẳng một âm thanh chói tai như tiếng còi, và lại là phòng thẩm vấn đó.
Bụng quặn thắt, tóc bị tay ai túm lấy, và những lỗ nhỏ li ti dày đặc trên tấm cách âm của bức tường hiện ra phóng đại trước mắt.
“Rầm!”
Đó là tiếng trán anh đập vào tường.
“Con nhỏ đó ở đâu?”
“Nói hay không?”
“Ais, cái đống sex toy bạo dâm lục soát trong nhà mày ra là để chơi với con nhỏ đó đúng không? Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà——”
“Mày nói cái gì với nó?” Một cước đạp thẳng vào ngực anh, anh nghe thấy tiếng xương sườn của chính mình gãy, “Nam đảo bị đánh bom chết bao nhiêu người! Con nhỏ đó ở đâu!”
“Tôi không biết… Tôi không biết,” Anh nói.
“Không biết? Thế cái… nguyệt quang bảo hạp gì đấy mày đeo có thể tắt bom! Mày không biết à?”
Bàn tay kia lại nắm lấy tóc của anh, tóc ướt đẫm mồ hôi, sợi tóc đứt ra, da đầu giống như cùng bị xé ra theo.
Anh bị khiêng trở lại ghế thẩm vấn, tấm thép rơi xuống đập lên ngực anh, máu theo quán tính chảy xuống, mắt anh mờ đi, tầm nhìn hoàn toàn là màu đỏ.
Trong căn phòng thẩm vấn rộng chưa đến mười mét vuông, máy điều hòa kêu bíp bíp bên tai cho đến khi được điều chỉnh ở nhiệt độ thấp nhất là 16 độ, gió lạnh bật ở tốc độ mạnh nhất.
“Không thẩm vấn ra à! Đông lạnh nó qua đêm đi!”
Máy điều hòa kêu ù ù kéo anh ra khỏi phòng thẩm vấn kia.
Anh là người duy nhất còn lại trong văn phòng.
Sau lưng có một trận gió mát, đưa tay sờ sờ, áo ướt sũng, trên lưng còn có mồ hôi lạnh.
Những hạt mưa đã rơi ngoài cửa sổ.
Chúng lộp bộp va đập trên kính.
Cánh tay anh tê cứng vì gối đầu, anh lắc lắc, dựa lưng vào chiếc ghế đẩu, tim vẫn còn đập nhanh, anh lại mơ về chuyện lúc trước.
——Không có chứng cứ, chỉ có thể giam giữ.

Giam giữ tối đa 48 giờ, lại tiếp tục ký giấy tiếp tục giam.
Nếu anh được đưa vào trại giam thì tốt rồi, phòng thẩm vấn là nơi không có người, cũng không có cửa sổ.
Thời gian dường như là một thứ không tồn tại ở đó.
Âm thanh phát ra ngay lập tức được hấp thụ bởi lớp cách âm.

Ở trong đấy một tháng, các giác quan như sắp thoái hóa.
——Anh chưa bao giờ sử dụng những đồ chơi tình dục đó, anh mua chỉ vì anh thích chúng.
Lật bàn tay trái lên, anh nhìn vào hổ khẩu của mình, vết sẹo hình lưỡi liềm màu trắng hơi nhô lên, vẫn có thể nhận ra đó là một vết cắn.
Mở ngăn kéo, anh lấy ra một gói thức ăn cho cá, đi đến bậu cửa sổ, bóp một nhúm và rắc lên mặt nước.


Con cá vàng lập tức xiêu vẹo bơi đến, dẩu môi hút thức ăn cá dạng hạt.
Có tiếng bước chân vào phòng, viên cảnh sát ở quầy trực điện thoại nhìn quanh thấy chỉ có một mình anh trong văn phòng nên nói với anh: “Trung tâm chỉ huy 110 chuyển qua một ca —— người báo cảnh sát nói trên bãi biển Vịnh Thủy Thành có một cái túi dính máu rất hôi thối, anh và Tiểu Đỗ đi xem một chút đi, Tiểu Đỗ đang ngủ trong phòng trực.”
Nói xong việc chính, anh ta quay người trở lại sảnh văn phòng, bước đi rõ ràng trở nên nhanh hơn.
Những người này đối xử với anh tương đối giống nhau.
Một lần, anh nghe cảnh sát từ đồn công an nói chuyện trong nhà vệ sinh nam, kể về việc cảnh sát hình sự đã khám xét nơi ở của anh, không tìm thấy bằng chứng nào cả, nhưng lại tìm thấy gần 10kg sex toy bạo dâm.
Người mới đến không biết, những người cũ trong đồn rất chịu khó phổ cập khoa học hết lần này đến lần khác.
Trong phòng trực là một nửa gương mặt hằn hình bàn cờ vì ngủ trên giường xếp của Đỗ Kỳ, tóc cậu ta bết dính và bù xù, vừa tỉnh dậy nên mắt rất mê man.

Đỗ Kỳ là cảnh sát phụ vừa đưa đến năm nay, mới tốt nghiệp, trông mặt non choẹt như lao động trẻ em tới làm thuê.
Đồn công an là một cơ sở điển hình, hầu hết mọi người có thể thăng chức sau một hoặc hai năm, nhưng Mục Phương Sinh có một đốm đen trong lai lịch, lại còn không hòa nhập với những người khác, thời gian trôi qua, chỉ có một đứa trẻ mới vào đồn như Đỗ Kỳ mới sẵn sàng nói chuyện với anh.
Điều hòa của xe vẫn chưa được sửa, may là cơn bão đã thẳng thắn giảm nhiệt độ, gió mát từ cửa sổ tràn vào đủ dùng.
Đồn công an Thành Bắc cách vịnh Thủy Thành ba cây số, chín giờ sáng đã qua giờ cao điểm, đường không tắc, đi mười phút là đến nơi.
Người gọi cảnh sát là một cô gái trẻ đang chờ sẵn ở hiện trường, khi nhìn thấy xe cảnh sát, cô ấy cầm ô hoa, đi một đôi giày cao gót nhọn, lảo đảo nhón chân đi tới gần họ: “Cuối cùng cũng đến rồi!”
“Xin lỗi, trên đường đang mưa, tôi không dám lái xe nhanh…” Đỗ Kỳ cười xin lỗi, “Cô gọi cảnh sát đúng không?”
Cô gái cau mày gật đầu, chợt nhìn thấy Mục Phương Sinh đứng sau Đỗ Kỳ, vẻ mất kiên nhẫn lập tức chuyển thành mặt lúm đồng tiền, giọng điệu cũng quay ngoắt 180 độ: “Trời mưa mà, các anh cũng vất vả rồi,” cô xoay người vươn tay chỉ vào một chiếc túi du lịch màu đen trên bãi biển, “Nó ở ngay đó!”
“Đỗ Kỳ, đứng đây nghe mỹ nhân này nói gì, tôi đi xem một chút.” Mục Phương Sinh nói, trên bầu trời ầm một tiếng sấm, cô gái đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, “Úi!!”
Mục Phương Sinh nhìn cô, cô nàng vội vàng vuốt ngực, “Tôi sợ chết khiếp!”
Bầu trời u ám đến mức có thể nhỏ giọt thành nước đen, Đỗ Kỳ ở bên cạnh đã rất quen thuộc với loại chuyện này, nháy mắt với Mục Phương Sinh: “Anh Mục đứng đây nghe cô ấy nói đi, để em đi nhìn.

Chắc là lợn hoặc dê thôi, lại có người chơi khăm nữa…”
Cậu ta vừa lẩm bẩm vừa đi về phía bãi biển.
Gió càng lúc càng mạnh hơn, sóng biển cuộn trào, gió thổi vào đồng phục của Đỗ Kỳ, bọc gió căng phồng biến cậu ta thành một quả bóng bay.

Đỗ Kỳ lúc đi còn có thói quen đánh tay, nên nhìn từ xa nom cậu chàng như con rối hơi vẫy tay điên cuồng trước cửa siêu thị.
“Anh cảnh sát, tôi vừa mới lái xe đi qua.

Bão nên bãi biển không có ai, tôi nhìn thoáng qua thấy có một chiếc túi du lịch màu đen đánh dạt vào bờ.

Tôi xuống xe, chua đến gần đã nghe mùi hôi thối, nên nhanh chóng báo cảnh sát!”
Mục Phương Sinh cố gắng rút cánh tay của anh lại, nhưng anh vừa đẩy ra, cô gái lại cong ngón tay bấu anh chặt hơn.
“Anh cảnh sát, anh có bạn gái chưa? Có thể thêm tài WeChat không?”
Đúng lúc này, Đỗ Kỳ hét lên như thể bị xé toạc phổi.
Lập tức ngẩng đầu nhìn, anh thấy Đỗ Kỳ chạy về phía mình, chạy không được mấy bước lập tức khuỵu gối, ngã như con quay trên bãi biển, lăn lăn về phía trước, lại đứng dậy, tiếp tục toàn lực hướng về Mục Phương Sinh.
——Nam chính sống sót trong phim thây ma.
Sợ cậu ta lại bong gân chân, Mục Phương Sinh vội vàng chạy tới đón, giống như dỗ trẻ con nói: “Chậm lại, chậm lại, làm sao vậy?”
Đỗ Kỳ líu lưỡi: “Vừa mở túi du lịch ra em nhìn thấy… cái… cái đầu người!!!”
./..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận