Cánh cửa mở ra.
Mục Phương Sinh vẫn cởi trần, nhưng đã thay một chiếc quần thể thao màu trắng rộng rãi.
Tóc anh có chút rối bù, kiểu rối bù do bị tĩnh điện cọ xát, trông mềm mại không thể tả.
Mền trên giường được chất thành một ngọn đồi nhỏ, vỏ chăn màu xám mờ được làm bằng vải sợi hóa học, loại này rất dễ tích tĩnh điện.
Rõ ràng trước khi Đồ Ngọc ra khỏi căn hộ chăn bông vẫn còn được đặt ngay ngắn.
Có hai quả bóng giấy nhàu nát nằm trơ trọi trong thùng rác đặt sát tường, Đồ Ngọc lập tức nhận ra anh đã làm gì trong thời gian mình vắng mặt.
Nhìn lại khuôn mặt của Mục Phương Sinh, cậu cảm thấy có một vẻ quyến rũ trên khuôn mặt của người đàn ông này.
Môi dưới bị cắn.
Vùng da ửng đỏ do giãn mao mạch.
Ngoài ra còn có nhịp thở nhanh hơn bình thường.
Đồ Ngọc bình tĩnh cười cười, cầm lấy túi ni lông trong tay ra hiệu cho anh, sau đó bước vào nhà: “Bôi thuốc.”
Người đàn ông trước mặt do dự, vì vậy cậu im lặng chờ đợi.
Cho đến khi đối phương quay lưng lại, cho cậu thấy tấm lưng đầy vết xước.
Chiếc túi nhựa kêu sột soạt, cậu lấy một chiếc tăm bông nhúng vào thuốc đỏ, lần lượt sát trùng vùng da bị tổn thương, lúc thay tăm bông, cậu nhân cơ hội nhìn xung quanh — hộp cơm cách nhiệt vốn nằm trên sàn đã được nằm trên quầy bếp, lấy tăm bông chấm lại vết cắt trên da, cậu ấm giọng nói: “Anh Sinh, anh đi khám bệnh chưa?”
Cảm nhận thân thể này đột nhiên căng thẳng, trong nháy mắt người đàn ông quay lưng về phía Đồ Ngọc cười lạnh một tiếng, cậu lập tức ý thức được mình bị hiểu lầm: “Ý của em là anh ăn không ngon, ban ngày lên chi đội lúc nào cũng ngáp, mất ngủ, chán ăn, đã bao lâu rồi?”
“Hả?”
Lần này Mục Phương Sinh xoay cả nửa người về phía sau, cơ bụng xiên ngoài trên vòng eo nhỏ xinh đẹp của anh càng hằn sâu hơn, người đàn ông chú ý đến tầm nhìn của cậu, vươn tay túm cằm cậu một cái, nâng lên: “Còn xem là tôi tính phí đấy.”
Cười.
Mục Phương Sinh cười với cậu.
Đồ Ngọc ngây người nhìn cho đến khi người đàn ông thẳng lưng lần nữa.
Căn hộ này nằm trên tầng 9.
Các cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trước mặt giống như một màn hình khổng lồ trong rạp chiếu phim, chiếu ra cuộc sống về đêm đầy màu sắc của thành phố Thủy.
Trong bối cảnh màn đêm, những ánh đèn nê-ông nhấp nháy chiếu lên cửa sổ, đến một lúc nào đó, mưa nhẹ bắt đầu nổi, sương mù mịt, giống như một tấm vải tuyn đung đưa, nhẹ lay động theo ánh đèn.
Chỗ bị trầy da cũng không nhiều, cậu dán từng miếng băng cá nhân lên, nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, không nhịn được hỏi: “Muốn ngủ với em không?”
Mục Phương Sinh không quay đầu lại: “Đi ra ngoài.”
“Không được tắm một ngày.”
Đồ Ngọc đứng dậy, đi ngang qua quầy bếp, cầm hộp cơm cách nhiệt đã được ăn sạch, “Vậy em đi đây.”
Những hạt mưa đọng lại trên lớp kính ngoài và lần lượt trượt xuống.
Mục Phương Sinh giơ tay vẫy tay, ý bảo đã biết.
Chiếc đèn pha thanh mảnh và quyến rũ của chiếc Jaguar nhấp nháy hai lần.
Thằng nhóc này biết chỗ đậu xe đối diện với cửa sổ của anh.
Cậu tiến lại gần xe của mình nhưng thay vì đi thẳng lên, cậu lại quay nửa vòng điệu valse ngay tại chỗ, ngẩng đầu lên bắt lấy tầm mắt của anh, rồi giơ tay vẫy về phía anh.
Sửng sốt một lúc, anh vẫy tay như có ma xui quỷ khiến.
Đồ Ngọc bước lên xe, anh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm, cần gạt nước trên kính chắn gió của chiếc Jaguar lắc lư vui vẻ, sau đó, người thanh niên ngồi ở ghế lái lắc cánh tay cùng với cần gạt nước.
Động kinh cả buổi mới chịu lái xe đi.
—— Phàm chỉ cần Đồ Ngọc không sở hữu vẻ ngoài như thế, chuỗi hành động này thực sự rất nổi da gà.
Khóe môi cong lên của anh phản chiếu trong kính.
Biểu cảm này khiến anh cảm thấy hơi lạ.
Thở ra một hơi, anh nằm xuống giường, kê tay làm gối.
Mục Phương Sinh nghĩ, anh sống đến ba mươi tuổi, đã làm rất ít việc thiện, chẳng qua là giúp người ta tìm mèo, chó và hamster bị lạc.
Cũng đưa về nhà những người già mắc bệnh Alzheimer, những người trẻ thiếu nợ đi tự tử và những cô gái thất tình ngủ ngoài đường.
Đồ Ngọc rất giống như đến trả ơn.
Anh tìm kiếm trong đầu, chợt nhớ ra rằng hình như anh đã giúp một gia đình giàu có nào đó tìm được một con vịt Call.
Hẳn không phải của Đồ Ngọc làm mất.
Con đấy có thể mổ có thể kêu có thể chạy.
Đồ Ngọc không hầu nổi đâu.
Quạc quạc quạc quạc——
Đầu đầy tiếng vịt kêu, dần dần, chú vịt trắng trong đầu chuyển từ 1080P sang 360P, rồi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Sáng sớm hôm sau khi mở mắt ra, không ngờ lại có chút bối rối.
Rốt cuộc, đã quá lâu rồi anh mới được ngủ ngon như vậy.
Chứng tức ngực đã biến mất, cũng không còn cảm thấy nặng đầu nặng chân như mang chì nữa.
Con Golden thức dậy sớm hơn anh, nhìn anh chằm chằm bằng một đôi mắt đáng ghét.
Rửa mặt xong, những giọt nước chảy dài trên má, anh tùy tiện lau đi.
Quấn sợi dây xích chó mới mua vào cổ con golden không tình nguyện đang bước lùi, nói với con chó: “Đi thôi, ra ngoài đi ị.”
Không khí buổi sáng sớm có chút ẩm ướt.
Nhặt phân cho chó, gói lại và ném vào thùng rác, chưa đến bảy giờ, vẫn có thể đi bộ một lúc nữa.
Đi vòng ra cổng khu dân cư, trạm xe buýt bên kia đường chợt nhắc anh chiều qua anh ra khỏi phòng thẩm vấn, nôn một trận rồi bỏ của chạy lấy người.
Đi làm lại phải đối mặt với Lương Nham.
Phiền.
Đi dạo thêm vòng nữa.
Con golden liên tục thè lưỡi chạy, Mục Phương Sinh bị nó lôi đi, chạy không nổi nên nắm lại dây xích, ngồi xổm xuống thở hổn hển.
Con Golden thấy anh ngồi xổm xuống, nó vòng qua anh rồi ngồi xổm bên cạnh anh.
Dây kéo bị mắc vào chân, anh vừa dùng hai tay cởi dây ra thì nghe thấy tiếng gọi từ cách đó không xa: “Anh Sinh!”
Anh không đứng dậy, cũng không quay đầu lại, anh đợi chủ nhân của giọng nói đi tới, ngẩng đầu lên nói chuyện với người này: “Cậu ở chỗ nào đấy, sáng nào cũng ngồi xổm đợi tôi à?”
Đồ Ngọc cười còn tươi hơn cả nắng mai: “Chỉ sau Vịnh Hải Lam thôi.”
Mục Phương Sinh nhướng mày, đây là chuỗi bất động sản quốc tế.
đắt hơn 10.000 nhân dân tệ mỗi mét vuông so với bất động sản địa phương cùng khu vực.
Đồng hồ trên cổ tay thanh niên khúc xạ vài vệt sáng trắng, anh bị đâm mà nheo mắt lại, nghe thấy đầu dây bên kia nói: “Thật đáng yêu, sờ một chút được không?”
Làm như hôm qua chưa nhìn thấy con chó vậy.
Con golden vẫn đang thè lưỡi thở ha ha, Mục Phương Sinh liếc nó: “Sờ đi.”
Bàn tay Đồ Ngọc hạ xuống, không đặt trên đầu chó, mà rẽ sang một bên luồn vào tóc anh, xoa xoa.
Tóc áp vào da đầu, đến cả lỗ tai cũng ngứa ngáy, Mục Phương Sinh giơ tay muốn đẩy tay thanh niên ra, vừa định đứng dậy, bàn tay đã đè lên vai anh triệt tiêu lực phản kháng, và gần như đẩy anh ngồi xuống đất..
Những ngón tay cậu vòng qua sau cổ áo, kéo nó xuống.
Biết Đồ Ngọc đang nhìn vết thương, anh lại đẩy tay ra: “Chỉ rách da thôi, đã đóng vảy rồi.”
Nhưng bàn tay vướng víu quay lại túm cằm anh rồi nâng lên, có lẽ là muốn nhìn thấy vết ngón tay trên cổ anh, Mục Phương Sinh vẫn luôn nhạy cảm với tiếp xúc thân thể, cau mày ngẩng đầu lên: “Cắn bây giờ!”.
Đồ Ngọc đưa ngón tay đặt ở trước mắt anh: “Cắn đi.”
Anh ngẩn ra một chút, sau đó đứng dậy nắm lấy dây xích con Golden, “Mau lên, nhanh lên.”
Chi đội thành Bắc.
Đi ngang qua văn phòng của Lương Nham, cánh cửa khép hờ, Mục Phương Sinh run rẩy bước đi.
Ai có thể nghĩ tới mắt Lương Nham như gắn trên cánh cửa, vị đội trưởng từ trong văn phòng kéo dài giọng: “Mục nhi ——”
Nghe giống Hoàng hậu nương nương kêu thái giám.
Mục Phương Sinh còn đang cân nhắc nên đi vào hay giả vờ không nghe thấy, Lương Nham trong văn phòng đã đi tới mở cửa: “Cậu đi làm hay đi ăn trộm?”
Mục Phương Sinh vẫn ở chế độ im lặng: “…”
“Từ Hiểu Vũ còn bị nhốt trong phòng thẩm vấn, cả đêm.” Lương Nham cúi đầu nhìn đồng hồ, “Nếu như không có gì thẩm vấn thì phải đưa đi tạm giam.”
Mục Phương Sinh mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì, Lương Nham đã xua tay: “Được rồi, là do tôi không suy nghĩ kỹ, không ép cậu vào phòng thẩm vấn nữa.”
“Từ Hiểu Vũ tối hôm qua kiểm tra ma túy, cũng không có dị thường gì.
Bệnh án cũng không có tiền sử bệnh tâm thần, cậu thấy hắn ngày hôm qua tại sao cậu ta đột nhiên phát bệnh?”
Mục Phương Sinh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là do Ngô Minh Hà cảm thấy xấu hổ nên trì hoãn việc khám bệnh cho con trai.”
Lương Nham im lặng.
“Đồ Ngọc hiện tại ở bên trong, cậu đi đi, tôi thấy cậu cũng không muốn nói chuyện với người khác.” Bà cười híp mắt lại, “Thằng nhóc đấy có khuôn mặt đẹp, làm người ta cảm thấy sảng khoái, giống như khi tôi còn dẫn dắt cậu, cậu dễ thương, hăng hái như thế nào …”
“Mới tốt nghiệp ai cũng tung tăng nhảy nhót thôi.” Mục Phương Sinh ngắt lời bà.
“Vừa tốt nghiệp ở đâu vậy?” Lương Nham nói, “Tiểu Đồ 27 tuổi rồi.”
Thằng nhóc đó có khuôn mặt non nớt như búp bê sứ, anh còn tưởng rằng cậu chỉ mới 21, 22 tuổi.
“Này, Mục nhi, gần đây cậu…” Mục Phương Sinh ngước mắt lên chờ bà nói, nhưng Lương Nham lại ngậm miệng, đuổi anh ta đi, “Không có gì, đi đi.”
Phòng thẩm vấn ở lầu một.
Cửa buồng vừa mở ra, từ loa phóng thanh truyền đến tiếng rống của Từ Hiểu Vũ: “Tôi không có giết cô ta! Tôi cũng không có cưỡng hiếp cô ta!”
Trong buồng chỉ có một nhân viên đang ngáp dài ngáp dài, thấy anh bước vào mấp máy môi, chắc cũng không biết nên gọi anh là gì nên chỉ cười gật đầu.
“Chào buổi sáng.” Mục Phương Sinh chào hỏi, cúi người vặn nút âm lượng trên loa, vặn nhỏ âm lượng giọng nói của Từ Hiểu Vũ.
“Đó là một con điếm! Cô ta lấy tiền của tôi … Tôi vẫn còn hồ sơ chuyển khoản trên WeChat đây!”
Qua một đêm, cổ họng Từ Hiểu Vũ tựa như khạc ra hai cân đờm, trên mặt bóng nhờn, quanh môi hiện ra một tầng râu ria màu xanh nhạt, nhìn Đồ Ngọc đối diện chằm chằm.
Đồ Ngọc mặt không cảm xúc, giọng nói cũng đều đều: “Tại sao anh lại có WeChat của Vương Hân Di?”
“Tặng cô ta 6.000 nhân dân tệ bảo cô ta add WeChat tôi.” Có lẽ la hét đã nhàm chán, Từ Hiểu Vũ cuối cùng hạ giọng, “Cho nên tôi mới nói cô ta là một con điếm! “
Đồ Ngọc: ” Kể cho tôi nghe tất cả những gì có thể nhớ được từ lúc anh chuyển tiền cho cô ấy.”
Có hai camera trong phòng thẩm vấn, một ở góc nhìn xuống và một ở bên cạnh.
Mục Phương Sinh nhìn Từ Hiểu Vũ qua hai màn hình giám sát.
Đồng tử của đối phương ngước lên nửa vòng, chân run lên vài cái, sau khi dừng lại, hắn nói: “Tôi chuyển cho cô ta 100.000 tệ từ WeChat, hỏi cô ta có muốn ngủ với tôi không, cô ta nhận tiền rồi gửi địa chỉ bảo tôi đến đó lúc chín giờ tối.”
Mục Phương Sinh cầm tai nghe lên, đang định nói chuyện với Đồ Ngọc ở trong phòng thẩm vấn, liền nghe Đồ Ngọc bình tĩnh hỏi: “Anh add WeChat cô ấy khi nào?”
“Giữa tháng hai...!” Từ Hiểu Vũ nhíu mày suy nghĩ, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, nặn ra một gò thịt nhỏ, “Hoặc là cuối tháng hai, nói chung là khoảng đó.”
“Bây giờ là tháng bảy, mùa mưa bão.” Đồ Ngọc nói: “Lúc mới add cô ấy trên WeChat anh không có ý kiến gì, lâu như vậy rồi đột nhiên nảy ra ý tưởng?”
Mục Phương Sinh đặt tai nghe xuống —— Đồ Ngọc cùng nghĩ như anh, cho nên không cần anh lại nói nữa.
/..