Người con gái vừa mới xuất hiện đó vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng hồng cùng ánh mắt mềm mại tạo nên một tuyệt đại mỹ nhân.
Cô ta từng bước đi đến bên cạnh Dương Trình nhưng lại bị anh lạnh nhạt tránh xa một bước.
Nhìn thấy mình bị anh hắt hủi, cô gái kia lập tức nũng nịu trách cứ anh, cùng với giọng điệu ngọt ngào như thể bọn họ vô cùng thân thiết.
“Anh Dương Trình, em quay lại rồi.
Anh không vui à?”
Dương Trình nhận ra cô liền nhíu chặt chân mày, khó chịu lên tiếng: “Phùng Vân Giai? Ai cho cô vào phòng họp nội bộ của công ty.
Ra ngoài!”
Phùng Vân Giai thấy anh mắng mình, bàn tay đặt bên hông cũng siết chặt lại, ánh mắt long lanh như muốn ứa ra nước mắt: “Anh Dương Trình, em là được ba giới thiệu đến đây để làm thư ký cho anh.”
Thư ký…?
Kha Nguyệt nghe Phùng Hoan nói xong liền ngớ người.
Cô ta nói cô ta đến làm thư ký, vậy cô là cái gì?
Không chỉ có Kha Nguyệt, cả Dương Trình cũng bất ngờ không kém.
Nhưng ngoài bất ngờ, anh còn khinh thường.
Anh khinh thường những suy nghĩ viển vông của bọn họ.
Muốn đưa người của mình đến bên cạnh anh để làm tay sai, anh không ngốc cũng không ngu!
“Tôi không cần! Ra ngoài!”
Phùng Vân Giai thấy anh nghiêm túc ‘đuổi’ cô đi như vậy liền cảm thấy vô cùng tổn thương.
Cô dù gì cũng là con gái, huống hồ cô đã thích anh từ lâu rồi, không lẽ anh không nhận ra.
Thua keo này cô ắt sẽ bày keo khác! Dương Trình, anh cứ đợi đó!
Phùng Vân Giai xoay lưng rời đi thì lại vô tình đụng trúng Kha Nguyệt đang đứng ở phía sau.
Cú đẩy dù không mạnh nhưng với một người đang bị thương ở chân như Kha Nguyệt cũng đủ khiến cô ngã nhào ra mặt đất.
“Cô bị mù à? Đứng sau lưng tôi làm gì.
Đồ thần kinh!”
Dương Trình thấy cô bị té liền nâng ánh mắt lo lắng nhìn về phía đó, nhưng lại không đến đỡ cô dậy.
Cuối cùng vẫn là cô tự mình cố gắng từng bước rời khỏi phòng họp.
Sau cuộc họp, Dương Trình nhốt mình trong làm việc không thấy bóng dáng.
Bệnh viện Dân Hoa.
Trên giường bệnh, Kha Nguyệt đau lòng nhìn bàn chân bị bó bột của mình, cô không nghĩ chỉ bong gân một chút mà phải bó thành một cuộn bánh tét như hiện tại.
“Chân của tớ… làm sao đây chứ!”
Nghe thấy tiếng than thở của cô vang lên, người ngồi cuối giường lập tức phản bác lại một cách khó chịu: “Còn than được tức là không sao.
Để tôi xem lần sau cậu còn dám để bản thân bị thương nữa hay không!”
Chỉ thấy chủ nhân của giọng nói bất mãn vừa vang lên là một cô gái trông vô cùng mạnh mẽ với nguyên một bộ quần áo màu đen bằng da, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Kha Nguyệt như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Đặc biệt nhất vẫn là mái tóc ngắn màu bạch kim được cắt tỉa layer vô cùng bắt mắt.
Nó khiến cho cô vừa toát ra được vẻ mong manh nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ.
Kha Nguyệt mếu máo nhìn về phía cô gái đó, nhỏ giọng than thở: “Thiển Hi chết tiệt, cậu làm anh yêu của tớ hơi lâu rồi đấy.
Không thể nhẹ nhàng hơn với tớ à? Hả? Tớ đang là bệnh nhân đấy!”
Người đó không ai khác chính là Thiển Hi - người bạn thân từ lúc nhỏ của Kha Nguyệt, cũng là ‘anh yêu’ mà cô thường hay gọi.
Trên đời có thể không ai hiểu Kha Nguyệt, nhưng với Thiển Hi thì không, chỉ cần một hơi thở cô cũng có thể biết cô ấy muốn gì.
Thiển Hi nhìn chằm chằm vào cô bạn thân của mình, khó khăn lắm mới có thể bình ổn lại cảm xúc để không nhào tới đánh cho cô một trận.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, cả người dồn sức vào cánh tay đang dựa vào cạnh bàn, giọng nói lạnh nhạt không có một chút cảm xúc nào, nhưng ẩn bên trong là sự giận dỗi cả hai cùng cảm nhận được.
“Nguyệt Nguyệt, cậu quả thật đã kết hôn với tên ‘ác ma’ Dương Trình thật đó hả? Cậu chắc chắn là mình không bị ép buộc?”
Kha Nguyệt nghe đến hai chữ ‘bị ép’ thì liền chột dạ, ánh mắt cũng đảo tới đảo lui né tránh không muốn trả lời.
Bọn họ dù gì cũng đã là bạn bè hơn chục năm, cô làm sao không hiểu cho được.
Cô ấy đã không muốn nói thì dù có cán răng ép cung cũng sẽ không nói, đến khi cô ấy muốn nói thì sẽ tự khắc nói hết tất cả mọi thứ.
Thiển Hi cũng không ép hỏi nữa, chỉ với lấy chiếc túi xách Dior trên bàn, vừa xoay lưng rời khỏi vừa nói vọng vào bên trong: “Cậu lo nghỉ ngơi đi.
Tớ đi công việc một tí sẽ quay lại, nếu có bận việc thì gọi cho tình yêu nào đó của cậu đến đón đi.
Tạm biệt.”
Kha Nguyệt gật đầu coi như đã chấp nhận, cô cũng không muốn về đó một chút nào.
Nếu đã ở bệnh viện thì cứ coi như bọn họ có một khoảng thời gian để tránh mặt nhau vậy.
Nhưng ở đây quá lâu cũng không tiện cho lắm…
Cửa thang máy mở ra, Thiển Hi vừa bước vào, không để ý trước mặt mình xuất hiện một bóng dáng cao lớn, cũng không biết bản thân lại rơi vào tầm mắt của ai đó.
Tiếng chuông điện thoại của Thiển Hi vang lên, rất nhanh đầu dây bên kia vang lên một người đàn ông không còn trẻ nữa, đặc biệt là người đó còn dùng tiếng Trung để nói chuyện với cô.
“你 好,冉。你 有 空 闲 时 间 吗?”
(Nǐ hǎo, Ran.
Nǐ yǒu kòngxián shíjiān ma?
Xin chào, Ran.
Cô có thời gian rảnh không?)
Thiển Hi cũng rất thành thạo đáp trả lại câu hỏi của người kia bằng tiếng Trung.
Hai người cứ tôi một câu, anh một câu khiến người đang đứng phía sau cô nhíu chặt chân mày lại đầy khó hiểu.
“有。说吧,我 在 听.”
(Yǒu.
Shuō ba, wǒ zài tīng.
Có.
Nói đi, tôi đang nghe.)
“SEL 需 要 去 德 国 一 段 时 间,公 司 有 麻 烦 了.”
(SEL xūyào qù déguó yīduàn shíjiān, gōngsī yǒu máfanle.
SEL cần phải sang Đức một thời gian, công ty gặp rắc rối rồi.”
“可以。我 知 道.
你 放 心,我 會 安 排 妥 當 的。
(kěyǐ。wǒzhīdào.
nǐ fàngxīn, wǒhuì ānpái tuǒdang de.
Được, tôi biết rồi.
Anh yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thoả.”
Thiển Hi nói xong cũng là lúc cửa thang máy mở ra, ánh mắt của cô chậm phải ánh mắt tò mò của người đàn ông đứng sau thì lập tức đanh lại đầy ý tứ cảnh cáo.
Đoàn Quang đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi của mình, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của cô.
Anh có làm gì cô ta đâu mà lại nhìn anh bằng ánh mắt đó.
Xì, cô ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh không bằng.
Bộ dạng thì nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, nhìn chẳng ra làm sao.
Bên trong phòng bệnh, tiếng chuông điện thoại của Kha Nguyệt vang lên khiến cô đang ngủ cũng giật nảy mình.
Nhìn cái tên ‘anh yêu’ hiển thị trên màn hình, cô thật sự rất muốn giết người.
Cậu ta gọi lúc nào không gọi, lại cứ phải chọn ngay gọi lúc cô đang ngủ.
“Alo, có rắm mau thả, có lời mau nói.
Tớ đang ngủ ngon, cậu có biết không hả?”
Bên trong điện thoại vang lên tiếng nói quen thuộc của Thiển Hi, nội dung của nó lại khiến khuôn mặt của Kha Nguyệt co rút, không dám tin hỏi lại một lần nữa.
“Cậu nói cái gì? John gọi cho cậu, công ty có rắc rối! Nhưng đã xảy ra chuyện gì, tại sao bây giờ mới báo với tớ?”
“...”
“Được, tớ chuẩn bị đi ngay.
Cậu báo với John, ngày mai gặp ở sân bay.”
Kha Nguyệt vừa dứt lời, Đoàn Quang cũng đúng lúc bước vào, cũng vừa dịp nghe được câu nói của cô.
“Dương thiếu phu nhân, cô định bỏ trốn đấy à?”
Kha Nguyệt chăm chú nhìn một hồi mới nhận ra anh là người cô đã gặp ở bệnh viện lúc cô bị ngất xỉu.
Anh ta… hình như là người quen của Dương Trình.
Chết tiệt..
không thể để anh ta có cơ hội nói lại chuyện này với Dương Trình!
Kha Nguyệt bình ổn lại tâm trạng của mình, mỉm cười nhìn Đoàn Quang đứng trước mặt mình, nhẹ nhàng đáp lại: “Đoàn viện trưởng nói đùa à, chân tôi đâu có thể đi ra khỏi cái giường bệnh này.
Bác sĩ đã nói rồi, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng một tháng mới có thể lành được.”
“Cô mới là người đùa tôi đấy chứ.
Chân của cô chỉ bong gân, đâu cần ở lại bệnh viện những một tháng.
Cô mà ở đây, lão Dương có khi phá nát nơi này cũng nên.”
“Cho nên…” - Kha Nguyệt thấy anh đã mắc bẫy mình liền cười tủm tà tủm tỉm, vui vẻ đáp lại.
“Cô có thể về rồi.”
Kha Nguyệt đầy vui vẻ giơ một ngón tay cái tán thưởng cho Đoàn Quang, quả nhiên thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Rất tốt! Cô thích!
Cô về đến nhà cũng hơn 8 giờ tối nhưng trong nhà vẫn không có ánh điện nào, cả phòng làm việc cũng không hề có ánh sáng.
“Dương Trình chưa về nhà à? Không lẽ anh ta còn ở công ty.”
Kha Nguyệt nhún nhún vai đầy khó hiểu, thở dài một hơi rồi đi đến bảng công tắc điện.
‘Phụt’ một phát, cả căn phòng sáng lên, bóng dáng trầm lặng của Dương Trình cũng xuất hiện trên ghế sofa dọa cho cô một phen hú vía.
“Anh… anh dọa tôi hết hồn.
Anh bị điên à, sao không bật đèn?”
Dương Trình đứng bật dậy, từng bước từng bước tiến lại gần, ánh mắt lạnh tanh không có một tia cảm xúc, cả người anh âm trầm đến mức nguy hiểm, cứ như vậy mà bao trùm lấy Kha Nguyệt.
“Cô trả lời tôi! Tại sao cô biết Ưu Đàm Thiên Sứ? Cô là ai?”.