"Bản di chúc đâu?"
Kha Nguyệt nghe Lưu Niệm Lâm hỏi mình về bản di chúc thì lập tức nở một nụ cười chế giễu đầy sự khinh miệt.
"Cô có phải hỏi nhầm người rồi không? Cô là con gái ruột còn không biết thì làm sao tôi biết cho được.
Lưu Niệm Lâm, cô nên tự hỏi mình mới đúng chứ!"
Lưu Niệm Lâm tức giận vung mạnh bàn tay, không hề niệm tình một chút nào mà giáng cho Kha Nguyệt một cái tát rõ đau.
"Câm miệng! Đừng tưởng có người yêu thương cô thì cô có thể nghĩ bản thân là người Lưu gia! Kha Nguyệt, tôi dám dùng ông ta làm mồi nhử thì tôi cũng có thể bóp chết cô như bóp chết một con kiến hôi."
Đến lúc này mà Kha Nguyệt còn không hiểu ra vấn đề thì cô đứng trên thương trường lâu như vậy cũng quá uổng phí rồi.
Thì ra Lưu Niệm Lâm dùng cách này để lấy được bản di chúc…
Nhưng rõ ràng kế hoạch mà cô bày ra, trên đời chỉ có ba người biết!
Không lẽ…!
Lưu Niệm Lâm nhìn ánh mắt tối đi rồi lại lóe lên sự tức giận của Kha Nguyệt liền vừa cười như được mùa vừa chế giễu cô.
"Thế nào? Cảm giác bị chính người mình tin tưởng phản bội như thế nào? Có phải giống như bị dao đâm vào tim, có phải đau lắm không?"
Kha Nguyệt thu lại ánh mắt của mình, chỉ nhàn nhạt không có cảm xúc đáp lại sự chế giễu của Lưu Niệm Lâm.
"Tôi dùng người thì ắt hẳn sẽ tin người, còn người tôi không dùng chắc chắn không đáng tin.
Cô không cần nghỉ cách để ly gián.
Chiêu này quá cũ rồi!”
“Ly gián? Tôi cần phải ly gián một đám tép riu như mấy người sao.
Vô dụng thì mãi mãi là kẻ vô dụng.
Phế vật thì không bao giờ trở thành thiên tài được.
Cô tốt nhất nên giao bản di chúc ra, nếu không tôi không chắc khuôn mặt hồ ly này của cô còn giữ được đến ngày mai không đâu.”
Kha Nguyệt vẫn không thay đổi ánh mắt sắt đá của mình, khó có thể thấy được bên trong nó còn đọng lại một tia đắc ý không dễ dàng thấy được.
Lưu Niệm Lâm nhìn dáng vẻ 'bất biến' của Kha Nguyệt thì bùng nổ lửa giận nhưng lại không thể phát tác ra ngoài.
Cuối cùng cô ta chỉ 'hừ' một tiếng lạnh tanh rồi xoay người rời đi, bỏ lại một người - một nhà phía sau không thèm quan tâm.
Từ khi Kha Nguyệt rời đi, Dương Trình tuy không thay đổi gì quá nhiều, chỉ là tham công tiếc việc hơn trước.
Phòng làm việc vốn dĩ yên tĩnh của anh lại bị một tiếng nói nũng nịu vang lên làm cho không khí cũng trở nên nhão nhoẹt hẳn ra.
"Anh Dương Trình, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Phùng Hoan dùng ánh mắt đắm đuối nhìn Dương Trình đang tập trung làm việc, ánh mắt còn lập lòe tình yêu giống như cô ta đang nhìn chồng của mình vậy.
Ánh mắt đó của cô ta khiến Dương Trình lạnh cả tóc gáy, trong lòng lại nổi lên sự chán ghét không nói nên lời.
"Phùng Hoan, cô đừng cứ tỏ ra giữa cô và tôi có mối quan hệ thân thiết nữa được không.
Cô không phiền nhưng tôi phiền!"
Phùng Hoan Nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Dương Trình, Phùng Hoan cảm thấy bản thân bị tổn thương sâu sắc nhưng lại bị cô ném sang một bên, đẩy lỗi cho bản thân không đủ tốt nên anh mới không chú ý đến mình.
“Anh Dương Trình, anh không thích em cũng được nhưng vẫn phải chăm sóc cho bản thân chứ.
Anh không thể cứ làm việc mà không ăn cơm được.”
Phùng Hoan đứng ở đó chờ đợi Dương Trình trả lời mình, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng, đến một ánh mắt anh cũng chưa từng nhìn cô.
Ánh mắt Phùng Hoan lóe lên sự khó chịu nhưng giọng nói vẫn mềm mại như nước: "Anh không đi cũng không sao.
Anh ăn gì, em sẽ đi mua cho anh."
"Ra ngoài! Đừng khiến tôi phải gọi bảo vệ tống cô đi!"
"Anh…"
"Ra ngoài!"
Phùng Hoan xoay lưng rời khỏi phòng, nuốt xuống sự ấm ức của bản thân.
Ánh mắt của cô tràn ngập kiên định nhìn thẳng vào bức tường, tựa như xuyên qua cánh cửa, như thể muốn nhìn thấy Dương Trình bên trong.
Phùng Hoan nhủ thầm trong lòng rằng cô sẽ khiến Dương Trình quỳ rạp dưới chân, sẽ khiến anh chỉ yêu cô, chỉ thuộc về một mình cô!
Từ ngày Kha Nguyệt rời đi, Dương Trình cũng không tuyển thêm trợ lý cho mình mà chỉ điều một người quen từ công ty con đến làm trợ lý tạm thời cho mình.
Nam Khanh vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Dương Trình như một pho tượng, trong tay đang ôm một đống giấy tờ ký tới ký lui, lập tức phóng nhanh đến, hốt hoảng như thể vừa gặp chuyện gì sợ hãi lắm.
“Sếp, anh biết tin gì chưa? Tin mật.”
“Đừng có làm ồn.” - Dương Trình nhìn cũng không nhìn Nam Khanh mà cứ xử lý công việc của mình.
Nam Khanh vừa dúi chiếc ipad tới trước mặt Dương Trình vừa lớn tiếng giải thích: “Sếp, anh có biết MW xảy ra chuyện rồi không? Chủ tịch của MW không xong rồi, giá trái phiếu và cả cổ phiếu đang giảm mạnh.
Hiện tại bọn họ đang chuẩn bị triệu tập đại hội cổ đông để quyết định người điều hành mới.”
“Chẳng phải bọn họ có một người điều hành tạm thời à?”
Nam Khanh nghe Dương Trình trả lời lại liền tiếp lời: “Nhắc đến người này mới đặc biệt, không một ai biết mặt hết.
Nhưng nghe nói người đó là người bên ngoài, không phải người Lưu gia.”
Dương Trình nghe xong liền nâng ánh mắt nhìn về phía Nam Khanh, nhỏ giọng hỏi lại một cách tò mò: “Không phải người Lưu gia, vậy là ai?”
Nam Khanh càng nói càng hăng say, càng nói càng tự hào giống như đang nói về thần tượng của mình.
“Người ta là một cô gái, học lực cao, tài năng cũng không thấp.
Ba năm trước từng du học thạc sĩ tại Đức, năm đầu tiên đã được vào MW làm việc, còn từng đấu giá chính thiết kế của mình để vực dậy MW trên sắp phá sản.
Cô ấy tên… à, tên là Sella.”
“Sella?” - Dương Trình nghe cái tên này lập tức cảm thấy quen thuộc, giống như đã từng nghe ở đâu rồi.
Nam Khanh gật đầu như trống bỏi, cả ánh mắt hay khuôn mặt đều hiện lên sự ngưỡng mộ không nói nên lời.
“À, còn có hình ảnh nữa.
Đây, đây..
là một mỹ nhân đấy sếp ạ.”
Dương Trình liếc đến mấy ngón tay của Nam Khanh đang lướt lướt trên màn hình, bỗng nhiên ánh mắt của anh chạm phải một bức ảnh chụp góc nghiêng của một cô gái.
“Ngừng lại.
Quay lại bức ảnh phía trước.”
Nam Khanh nghe giọng điệu nghiêm túc của Dương Trình liền vội vàng lướt quay trở lại, đưa tấm ảnh đó đến trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi lại.
“Sếp nói tấm này hả.
Đây là tấm ảnh duy nhất nhìn thấy được khuôn mặt của Sella đó.
Chỉ là một góc nghiêng nhưng sắc đẹp là tuyệt mỹ, không cần bàn cãi."
Dương Trình lúc này không để lời nói của Nam Khanh nữa, anh chỉ chú ý đến khuôn mặt quen thuộc của người trong ảnh.
Cô ta là Sella, người điều hành tạm thời của MW.
Nhưng khuôn mặt anh đang nhìn thấy lại là ai…
Là Kha Nguyệt - vị hôn thê trên hợp đồng đã bỏ trốn của anh!
Dù chỉ là nửa khuôn mặt nhưng anh không thể nhận sai người.
Cô ta vậy mà lại có thân phận lớn hơn cả anh.
Giấu diếm cũng thật kỹ!
Con gái của một thương nhân nhỏ lại là người điều hành của một tập đoàn lớn.
Vậy mà bọn họ lại cần tiền của Tam Thần Á để xoay vòng vốn.
Thật nực cười!
Nam Khanh đang muốn thao thao bất tuyệt về thần tượng của mình thì lại va phải ánh mắt như muốn giết người của Dương Trình.
Bờ môi của anh lập tức khép chặt lại, đến thì thầm một tiếng nhỏ cũng không dám.
Dương Trình siết chặt cây bút trong tay như muốn bóp nát nó thành từng mảnh, trầm giọng xuống nói với Nam Khanh đứng bên cạnh.
"Lập tức đặt cho tôi vé máy bay sang Đức, trong ngày hôm nay!"
Nam Khanh nghe anh nói xong liền há hốc mồm đầy kinh ngạc, không dám tin hỏi lại lần nữa: "Sang Đức? Sếp chắc chưa? Đi ngay trong ngày không phải chuyện đùa đâu.
Ngày mai chúng ta còn một cuộc họp với Jera."
Khóe môi Dương Trình cong lên một độ cong quyến rũ, giọng nói vang lên cũng đầy sự mưu tính.
"Dù mười Jera cộng lại cũng không bằng một MW.
Hiện tại MW gặp khó khăn, với chúng ta cũng là một cơ hội."
Nam Khanh cũng không nói gì nữa mà nhanh chóng đi làm việc, khi rời khỏi còn không quên vừa đi vừa ngắm ảnh của thần tượng trong lòng anh.
Dương Trình nâng ánh mắt nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, trong lòng tự nhủ thầm 'anh chắc chắn sẽ khiến Kha Nguyệt hối hận vì quyết định rời đi của mình'.
Kha Nguyệt mất tích một ngày một đêm khiến John và Thiển Hi lo lắng không thôi.
Dù biết người gặp cô cuối cùng là Lưu Niệm Lâm nhưng bọn họ lại không có chứng cứ xác thực, cho nên muốn buộc tội cô ta cũng không dễ dàng gì.
John dùng máy định vị rà soát trên radar vị trí của Kha Nguyệt nhưng vẫn mãi không có kết quả.
Dấu chấm đỏ thể hiện vị trí của cô cứ lúc sáng lúc tắt, có lúc di chuyển nhưng có lúc lại bất động một chỗ.
Thiển Hi nhìn màn hình hiển thị tín hiệu chập chờn, trong lòng cô lại dấy lên một sự nguy hiểm không thể nào giải thích được: “John, anh nói xem Lưu Niệm Lâm có làm gì Nguyệt Nguyệt không? Cô ta cũng không phải dạng vừa.”
“Không, hiện tại chủ tịch ở trong tay chúng ta, Lưu Niệm Lâm dù có không an phận đến đâu cũng sẽ có sự kiêng nể nhất định.
Chỉ cần chủ tịch tỉnh lại, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Từ lúc bị bắt cho đến hiện tại, Kha Nguyệt bị Lưu Niệm Lâm bỏ đói cả một ngày.
Đừng nói đến cơm, cả một giọt nước cô ta cũng chưa từng cho cô giọt nào.
Một tiếng sấm nổ vang trời đánh thức Kha Nguyệt đã mệt lả vì đói.
Mi mắt dần mở lớn ra, đập vào mắt cô là bầu trời xám xịt, giông bão đầy trời giống như sắp đổ mưa.
Lưu Niệm Lâm vừa bước đến, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Kha Nguyệt liền lớn giọng mỉa mai: “Thật vinh hạnh vì lại có thể nhìn thấy cảnh này.
Tổng giám đốc điều hành thì sao? Được ba tôi đề bạt, giao chức quyền lớn nhất cho cô thì sao? Kết quả chẳng phải cô cũng phải quỳ rạp dưới chân tôi, cầu xin tôi để giữ mạng của mình sao.”
Kha Nguyệt tuy một chút sức lực cũng không còn nhưng đối với hạng người như Lưu Niệm Lâm thì cô vẫn còn đủ sức để chiến đấu.
“Con mắt nào của cô thấy tôi quỳ rạp dưới chân cô? Đôi tai nào của cô nghe tôi cầu xin cô để giữ mạng của tôi?”.